Vương Mệnh

Chương 11: Ngoài ý muốn




“Chìa khóa dự phòng ở dưới thảm, vâng ạ, không sao ạ, chỉ là uống hơi nhiều…” Từ Lai đứng ngoài ban công gọi điện thoại, “Thôi nhé, anh Hàn Phóng, em cúp máy đây, bái bai.”

Cúp máy, Từ Lai thở hắt ra một hơi. Nãy bình tĩnh lại, cuối cùng cô vẫn phải nhờ Hàn Phóng qua đón Hoắc Nham Tông.

Quay lưng lại vừa đúng lúc Cận Thời Xuyên bước tới: “Vào đây ăn gì đó đi.”

Từ Lai mỉm cười, thoải mái để anh dắt mình vào phòng ăn.

Trên bàn có một bát mì đầy đủ sắc, hương, vị. Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên: “Anh không ăn à?”

“Ăn ở đơn vị rồi.” Cận Thời Xuyên ấn Từ Lai xuống ghế ngồi rồi ngồi vào ghế kế bên nhìn cô ăn.

Từ Lai cầm đũa lên gắp một miếng. Mùi vị rất tuyệt. Nãy đang đói mà bị Hoắc Nham Tông làm giật mình quên béng mất, giờ lại mới biết thế nào là đói tới mức ngực dán vào lưng.

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai ăn như rồng cuốn, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa xuống giúp cô dắt ra sau vành tai trắng muốt, bất đắc dĩ phải bảo: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu mà vội.”

“Sao anh đến nấu mì cũng cao tay thế hả?” Từ Lai ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên đầy ngưỡng mộ.

“Tại em đói đấy.” Cận Thời Xuyên vuốt tóc cô nàng rồi bảo, “Giờ có cho em ăn trứng gà luộc em cũng thấy ngon.”

Từ Lai cắn đầu đũa, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi bỏ đũa xuống nói với Cận Thời Xuyên: “Anh Nham Tông lớn lên bên em từ nhỏ, em luôn coi anh ấy như anh trai, có những chuyện em chỉ kể với anh ấy mà không kể với anh trai em, quan hệ của bọn em quả thực rất thân thiết. Anh trai em còn vì thế mà không được vui, giận dỗi bảo em sang nhận làm con nuôi nhà họ Hoắc luôn đi cũng được. Em chẳng biết có phải do mình đã vô tình bắn sai tín hiệu cho anh ấy không, cũng không biết anh ấy từ khi nào không còn coi em như em gái nữa. Có điều, em thề, em vẫn luôn coi anh ấy là anh trai, giống như anh ruột em vậy.”

Cô ngập ngừng một chút rồi đôi mắt nghiêm túc hẳn lên: “Em chỉ từng thích duy nhất một mình anh thôi đấy, thích từ tận mười năm trước kia…”

“Sợ anh hiểu nhầm hả? Hay sợ anh giận? Sợ anh không tin em à?” Tay Cận Thời Xuyên ôm gáy cô, cứ sau mỗi câu nói thì lại tiến sát lại gần hơn một chút, cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở.

“Tất cả ạ.” Từ Lai trả lời trung thực.

Cận Thời Xuyên nhoẻn miệng cười, cái tay xoa xoa gáy cô rồi mới hỏi: “Còn sợ anh tìm anh ta kiếm chuyện nữa chứ hả?”

Từ Lai gật đầu. Nãy, lúc Cận Thời Xuyên kiểm tra cổ tay cô rồi bảo sẽ ghi sổ, cô thấy trong mắt anh có chút gì đó như là tàn nhẫn, có vẻ như anh không chỉ định nói suông.

“Em lo cho anh mà. Anh là lính, đánh nhau vì phụ nữ thì thật không nên.”

Cận Thời Xuyên bị Từ Lai chọc cười. Anh cũng có định tìm Hoắc Nham Tông nói chuyện, không ngờ cô nàng này có thể tưởng tượng ra được kịch bản hay ho thế, đúng là du học sinh nước ngoài có khác.

“Muốn anh nguôi giận à?” Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, chống một tay lên thái dương, nghoẹo đầu nhìn cô.

Từ Lai cười nịnh nọt: “Vâng ạ, tức giận không tốt cho quá trình bình phục của vết thương.”

Cận Thời Xuyên đá lông nheo, đánh mắt nhìn cái bát để trên bàn ra hiệu: “Không phải ăn khen ngon à? Ăn xong thì dọn đi, anh không làm đâu.”

“Em đã ăn xong đâu.” Từ Lai cười hì hì, cầm đũa lên ăn tiếp.

Cận Thời Xuyên chăm chú nhìn cô nàng ăn mì. Vết hằn trên cổ tay đập vào mắt anh nhưng cô thì chẳng để tâm chút nào, vui vẻ ngồi ăn.

Anh đưa tay nắm chiếc cằm mềm mại của Từ Lai. Cô nàng đang ăn dở, vội vàng nuốt cho xong rồi ngơ ngác hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Nhìn ăn em ngon như thế, anh cũng thấy hơi đói.”

“Thế nấu thêm nhé?” Đôi môi nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ của Từ Lai hé ra đầy dụ dỗ.

Cận Thời Xuyên lắc lắc đầu: “Không kịp.”

“Sao lại không… ơ…”

Lời còn chưa nói hết, Cận Thời Xuyên đã đứng dậy khom lưng nuốt hết những con chữ dính đầy dầu mỡ ấy vào trong miệng, liếm đi liếm lại mùi vị trên môi cô, tiến vào vơ vét hương thơm nồng nàn bên trong, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, kéo tất cả vào miệng mình.

Chiếc đũa rơi trên nền nhà kêu lên một tiếng đầy thẹn thùng.

Cận Thời Xuyên nhếch môi cười, rốt cuộc cũng phải công nhận mì mình nấu thật là ngon.

Từ Lai bị hôn đến quay cuồng đầu óc, trong lúc mơ màng bỗng dưng nhớ ra chân Cận Thời Xuyên vẫn chưa khỏi hẳn, bèn vội vàng vỗ người anh, líu ríu bảo: “Chân anh, chân…”

Cận Thời Xuyên buông cô nàng ra, tự liếm môi mình. Đôi môi dính dầu mỡ đầy gợi cảm khiến vành tai nhỏ nhắn trắng nõn của Từ Lai đỏ tưng bừng, sao bỗng dưng trông anh lại quyến rũ hẳn ra thế nhỉ?

“Em đi rửa bát.” Từ Lai đứng dậy, bê bát đi rửa.

Rửa một cái bát, một cái chảo chỉ hết mấy giây là xong xuôi. Lúc Từ Lai ném rác vào thùng tình cờ nhìn thấy trong đó có mảnh thủy tinh vỡ, ngẩng đầu ra nhìn Cận Thời Xuyên đang tựa người đứng ở khung cửa, giờ cô mới té ngửa ra mình bị lừa.

Cô lườm Cận Thời Xuyên một cái rồi đi kiểm tra xung quanh, rất sạch sẽ, chẳng có chỗ nào có nước đọng hết.

“Khai thật mau, có phải anh…”

“Phải.” Cận Thời Xuyên gật đầu. Anh biết thừa cô muốn hỏi gì rồi nên đáp rất hiên ngang lẫm liệt.

“Anh dám chơi em hả?” Từ Lai cứ tưởng đây là đội trưởng Cận chính trực, thành thực, nghiêm túc chứ, hóa ra là một con cáo già.

Cận Thời Xuyên vươn tay kéo Từ Lai ôm vào lòng rồi cười: “Đó cũng là nhờ cô giáo Từ giỏi dạy, lúc trước em cũng chơi anh không ít lần đâu nhỉ?”

Từ Lai nghẹn lời, khụ khụ mấy tiếng: “Nói chuyện khác đi.”

“Đêm nay ngủ với anh nhé?”

“Em về nhà cũng được.”

“Anh ta đang ở nhà em, em nghĩ anh sẽ để cho em về à?” Cận Thời Xuyên nói rất oai.

“Em nhờ người tới đón rồi, không sao hết.” Từ Lai cười trấn an Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên ôm chặt cô nàng trong lòng mình, giọng nói mềm như bún: “Anh muốn em ở lại mà, được chứ?”

“Sao em có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp ấy nhỉ.”

“Yên tâm, anh đi đứng bất tiện.” Cận Thời Xuyên cười khẽ, lồng ngực rung rung bên tai cô nàng.

“…”

Cận Thời Xuyên tìm một bộ đồ ở nhà của mình đưa cho Từ Lai, để cô ngủ ở phòng ngủ chính, anh sang phòng bên.

Phòng tắm ở trong phòng ngủ chính. Từ Lai tắm xong, mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình của Cận Thời Xuyên, xắn ống tay áo lên mấy nấc, kéo ống quần dài, vừa đi chân không ra khỏi phòng ngủ vừa lau tóc.

Cận Thời Xuyên cũng vừa mới tắm, đánh trần nửa người trên, bước ra từ nhà vệ sinh. Tay Từ Lai khựng lại, nhìn ngơ cả người.

Hôm chơi bóng rổ ở doanh trại huấn luyện mới được nhìn thấy thoáng qua một lần, mãi hôm nay mới được ngắm lại.

Khuôn mặt sáng sủa, đường nét sắc sảo được hơi nước xông cho mềm hẳn đi, trông lại càng đẹp trai hơn.

Trên làn da màu đồng cổ còn có những giọt nước chảy dài, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, hai cây xương đòn nâng bả vai rộng lớn, cơ ngực săn chắc vẽ nên những đường cong, khe rãnh mê hoặc, cơ bụng tám múi nằm ngay ngắn, chỉnh tề, không cần sờ cũng có thể tưởng tượng ra nó chắc khỏe nhường nào.

Hai đường nhân ngư chạy thẳng vào trong chiếc quần lót màu đen, đôi chân dài thẳng tắp, dàng người đầy sinh lực, còn cuốn hút hơn cả người mẫu.

“Sao ngơ ra thế?” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai cứ đứng ngẩng tò te ở cửa phòng ngủ, không thể không hỏi.

Từ Lai len lén nuốt nước bọt, xấu hổ quá, chẳng lẽ lại thèm khát cơ thể đàn ông đến thế cơ à?

“Có máy sấy không ạ?” Từ Lai cố gắng kiểm soát con tim đang đập bùm bùm trong ngực, cố hết sức nói sao cho thật tự nhiên.

“Trong nhà vệ sinh, để anh lấy cho.”

Từ Lai vội vàng chen chạy lên trước Cận Thời Xuyên nhanh như thỏ, vừa chạy vừa hét: “Để em lấy, anh đi mặc quần áo đi.”

Cận Thời Xuyên nhờ thế mới hiểu ra nguyên nhân làm cô nàng ngơ ngẩn, ra là vậy.

Anh cúi đầu, đưa tay xoa bụng rồi lại sờ chóp mũi, quay về phòng ngủ lấy đồ.

Từ Lai lấy được máy sấy tóc thì Cận Thời Xuyên cũng từ phòng ngủ ra. Dáng người tuyệt vời bị chiếc áo phông mặc nhà che đậy. Anh quan sát bộ quần áo thùng thình của cô nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi chân trần.

Anh lại gần, cướp máy sấy tóc của cô rồi ra lệnh: “Đi dép tử tế rồi quay lại đây.”

Đôi chân nhỏ của Từ Lai nhún trên nền nhà một cái rồi mới chịu gật đầu, quay về phòng ngủ đi dép.

Đi dép xong, Từ Lai tiện thể soi gương xem mình đã ăn mặc tử tế chưa rồi mới ra khỏi phòng.

Cận Thời Xuyên ngồi trên sô pha, trông thấy Từ Lai đi ra, anh vỗ tay vào chỗ trống bên cạnh: “Lại đây.”

“Ờm.” Từ Lai qua đó ngồi rồi lại nhìn Cận Thời Xuyên.

“Quay lưng lại.”

“Ớ?”

Cận Thời Xuyên cười, cầm máy sấy lên: “Để anh sấy tóc cho.”

“Để em tự làm.” Từ Laira vẻ muốn cướp lại.

“Ngoan nào.” Cận Thời Xuyên khủm nhẹ lên trán cô cảnh cáo.

Từ Lai đành xoay ngược lại, ngồi thẳng người, đưa lưng về phía Cận Thời Xuyên. Hơi gió ấm và tiếng máy sấy ù ù lượn ngay trên mái tóc đen của cô.

Những ngón tay dài đưa xuyên qua từng sợi tóc của cô, dịu dàng, tỉ mỉ. Đầu ngón tay chốc chốc lại chạm vào làn da cổ nhẵn nhụi, cả người cô như có một luồng điện vừa xẹt qua nhưng chẳng mấy chốc đã được làn gió ấm thổi đi.

Vẻ mất tự nhiên của Từ Lai bị người đàn ông ngồi sau nhìn thấy hết. Anh thầm cười trong bụng. Tóc gần khô thì anh tắt máy sấy, bỏ nó xuống, dùng hai tay cào mái tóc dài ra sau, lại còn đến gần tai cô, thở nhè nhẹ vào vành tai trắng mịn.

“Vừa nãy em nhìn cơ thể anh không chớp mắt phải không?” Giọng người đàn ông trầm ấm, mê hoặc xen lẫn chút trêu ghẹo.

“Không hề.” Từ Lai phủ nhận chắc nịch.

Cận Thời Xuyên nắm bả vai, xoay người Từ Lai lại: “Em dám nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa không?”

Từ Lai cắn môi, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang cười của Cận Thời Xuyên, nói rất lẫm liệt: “Nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa nhé, không hề.”

“Con bé này cứng miệng phết nhỉ.”

“Sự thật thôi.”

Cận Thời Xuyên cố ý thở dài, duỗi tay kéo Từ Lai hướng về phía mình, một tay ôm eo, một tay đỡ sau gáy, môi hôn lên.

Trong lúc nghỉ lấy hơi, anh lại còn nói là: “Ờ, giờ miệng mềm hơn rồi.”

“Muốn hôn thì cứ nói thẳng, ơ… đâu ra… lắm… lý… quá…” Chữ “vậy” cuối cùng bị người đàn ông nuốt luôn vào miệng.

Bóng đêm lượn lờ, gió mát hây hây, vô cùng vô tận.

Ánh sáng kiều diễm, chiếc mành sát đất, tung bay phất phơ.

“Cận Thời Xuyên, anh sờ chỗ nào thế hả?”

“Cô giáo Từ, làm chính sự phải nghiêm túc một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.