Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 32




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Kim Trâm nghe ngóng rất cặn kẽ, sau khi đội ngũ đưa tang xuất phát Tôn Hạo tự mình dẫn theo người đi lên phố, đầu tiên là đi dạo ở trên đường, mua rất nhiều đồ đặc sản ở Thủy Thành Phủ, tiếp đó đi Tiên Khách Lai đặt một gian phòng, sau khi trở lại liền bắt đầu dọn dẹp hành lý, bộ dạng nghiễm nhiên là khi Cung Trung Tố trở về liền muốn dọn đi ra ngoài.

Minh Phỉ cũng không cách nào hỏi thăm ra rốt cuộc Tôn Hạo mua những thứ gì, trong lòng vẫn còn ôm một tia hi vọng, cảm thấy Tôn Hạo không phải là một người khư khư giữ lấy cái cũ, sẽ bởi vì Cung Tịnh Kỳ từng bị lui hôn liền nhượng bộ lui binh. Bằng không ngày hôm trước hắn hỏi thăm được chuyện Nhị phòng Cung gia, đã sớm nên né tránh kiêng dè, mà không phải chủ động tìm đến nói chuyện với Cung Tịnh Kỳ mới đúng.

Ban đêm, người đưa tang trở lại, Cung Viễn Hòa nóng đến mồ hôi đầy mặt và đầu cổ, vào nhà liền la hét muốn uống nước ô mai đá, Vân Cẩm đang muốn đi bưng lên, Minh Phỉ đưa một ly trà nóng qua, nói: "Nóng thành cái bộ dạng này, sao có thể đột nhiên ăn đồ lạnh như vậy được? Uống ly trà nóng trước đi, đợi mồ hôi khô rồi ăn."

Cung Viễn Hòa trong lòng ngọt ngào, bưng trà nóng uống một hơi cạn sạch, bộ dạng giả bộ mất hứng: "Nàng càng ngày càng quản rộng thật, không phải là ăn một chén nước ô mai đá thôi sao? Cũng luyến tiếc cho ta ăn. Có loại nàng dâu nào như nàng không?"

Vân Cẩm thấy hắn mất hứng, vội khẩn trương nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ cầm cây quạt vỗ hắn một cái: "Xem chàng đi, rãnh rỗi không có chuyện làm, trở về lại hù dọa tiểu nha hoàn."

Cung Viễn Hòa nhìn sang Vân Cẩm, quả nhiên mặt mũi trắng bệch, vừa bực mình vừa buồn cười, tiện tay cầm mấy quả anh đào đưa tới: "Ngươi, nha đầu này lá gan sao nhỏ như vậy? Ta và nãi nãi các ngươi đang đùa giỡn mà, đừng đảo mắt lại đi đưa Hoa ma ma đến đây, lui xuống đi."

Mặt Vân Cẩm hơi ửng đỏ, hành lễ với hắn một cái im lặng không lên tiếng bưng một chậu nước nóng đi vào, lại lặng lẽ lui xuống.

Cung Viễn Hòa hài lòng nói: "Nha đầu này không tệ, sau này đi theo nàng cũng yên tâm. Hôm nay chơi cùng Chu Thanh bọn họ vui không?"

Minh Phỉ vắt khăn đưa cho hắn, nghiêm trang nói: "Ta chơi chỗ nào? Đó là ta dùng hết sức của mình chiêu đãi khách. Mặc dù không thể đi theo đưa tang, nhưng vẫn muốn góp một phần sức nhỏ."

Cung Viễn Hòa vừa lau mồ hôi cười ngắt má phấn của nàng một cái: "Nàng lên cân, sắp có hai cái cằm rồi."

Minh Phỉ theo bản năng sờ sờ eo, lại sờ càm một cái, ra vẻ không để ý nói: "Nên mập đương nhiên sẽ mập lên, sau này sẽ còn mập hơn."

Cung Viễn Hòa không có ý tốt quét qua bộ ngực của nàng một cái, hắc hắc cười mờ ám: "Tất nhiên, mập có chỗ tốt của mập, tối hôm qua ta đã sờ thấy không giống nhau rồi."

Minh Phỉ đoạt lấy khăn trong tay hắn, ném qua đắp lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng có chút không bình thường, mấy ngày nay suốt ngày chỉ nghĩ tới những thứ này, một chốc cũng không rảnh rỗi, cái gì cũng có thể kéo ra nói."

Cung Viễn Hòa cười lấy khăn xuống, nói: "Ta nghẹn hỏng rồi."

Hai người cười đùa một chút, đợi Cung Viễn Hòa đổi sang ti bào thường ngày, Minh Phỉ nói: "Chúng ta viết thơ cho đại ca và cha ta đi."

Cung Viễn Hòa lập tức đứng dậy bày giấy mài mực, kéo Minh Phỉ ôm vào trong ngực, nàng nói hắn viết. Hoa ma ma mấy lần ghé đầu đến xem, cũng không dám quấy rầy, thật không dễ đợi viết thư xong, Minh Phỉ cầm thư viết xong đọc hết một lượt, cảm thấy hài lòng, đứng dậy bỏ vào trong phong thư, mới dám cười nói: "Đại gia, nãi nãi, sát vách mời sang ăn cơm tối ạ."

Đợi hai phu thê thu dọn thỏa đáng, đến sát vách, phân ra nam nữ ngồi vào vị trí, thức ăn đã dọn xong. Tuy đều là thức ăn, nhưng bỏ mỡ khá nhiều, Minh Phỉ nhìn lướt qua liền thoái thác khẩu vị của mình không tốt, không muốn ăn.

Cung Nghiên Bích cười nói: "Người có thai khẩu vị đúng là không giống nhau, tẩu tẩu muốn ăn cái gì, bảo trù phòng làm."

Minh Phỉ nói: "Không sợ các muội muội chê cười, thời tiết nóng, khẩu vị càng ngày càng cổ quái, sợ nhất dầu mở, không cần phiền toái trù phòng, nhà ta đã có sẵn cháo trắng rau dưa, ta sai người đi lấy tới đây là được."

Cung Tịnh Du thấy Minh Phỉ không chịu ăn đồ nhà mình, cảm thấy Minh Phỉ cẩn thận thái quá, nhưng nghĩ lại, không ăn cũng tốt, tránh khỏi có người làm chuyện xấu, không giải thích được lại huyên náo hai phòng không hợp, liền cười nói: "Hôm nay thời tiết quá nóng bức, đi đường ra rất nhiều mồ hôi, ta cũng không tâm tư ăn những thứ này, đồ của tẩu tẩu tất nhiên là đồ tốt, nếu có nhiều, không ngại chia cho ta nếm thử một chút."

Minh Phỉ cười nói: "Chỉ là cháo trắng và mấy đĩa rau dưa bình thường, thích ăn thì để cho họ lấy thêm một chút tới đây, tính là cái gì chứ." Liền căn dặn Kim Trâm đi lấy.

Cung Nghiên Bích bĩu môi, nói: "Đại tỷ đây là bình thường hay ăn nhiều đồ tốt, ăn thịt cũng nhàm, huống chi những thứ thức ăn thô ráp này? Ngược lại, trước khi xuất giá, mỗi bữa chúng muội cũng chỉ có một món ăn mặn, không dám ghét bỏ." Nói xong đụng đụng Cung Tịnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu, "Có phải hay không ah? Tam muội? Ta nghe nói nếu không phải đại tẩu lấy bạc ra, tang sự của phu nhân cũng làm không nổi? Đáng tiếc nhà chúng ta nghèo, lúc trước ta cũng chỉ mang theo hai ngàn lượng bạc đồ cưới, trong đó có năm trăm lượng chính là Đại ca Đại tẩu cho, bằng không lần này ta thế nào cũng phải bày tỏ một chút hiếu tâm."

Cung Tịnh Kỳ đang suy nghĩ chuyện của Tôn Hạo, một chút tinh thần cũng không có, tinh thần đang lơ lững, chỉ cầm chiếc đũa câu được câu không lùa cơm trắng, Cung Nghiên Bích nói gì cũng không nghe, đương nhiên cũng sẽ không có trả lời nàng ta.

Cung Tịnh Du cũng chỉ làm như không nghe được, cười hì hì nói đến một số chuyện trong kinh thành cho Minh Phỉ Nghe, nói thí dụ như lúc Hàm Dung sinh Hiền ca nhi, đầy tháng nàng ta đi chúc mừng, Minh Ngọc như thế nào, Hiền ca nhi  như thế nào vân vân, gạt Cung Nghiên Bích qua một bên. Cung Nghiên Bích cũng không giận, cười lạnh, vùi đầu ăn cơm.

Một lát sau, Kim Trâm mang cháo trắng và chút dưa cải tới đây, phục vụ Minh Phỉ ăn cơm. Lý di nương bước chân vội vã từ phòng ngoài đi vào, sắc mặt có chút vui mừng nói: "Tam Tiểu Thư, vừa rồi Tôn gia mới đề thân với lão gia, nói là đã mời bà mai, ngày mai liền chính thức tới cửa đề thân, lão gia đã đồng ý."

Bà ấy mới vừa nói lời này ra, người khắp phòng hết sức kinh ngạc.

Cung Nghiên Bích phản ứng đầu tiên, ha ha cười lạnh: "Chúc mừng Tam muội muội đạt được ước muốn, xem ra hiếu ba năm này của muội thủ không được rồi."

Cung Tịnh Kỳ và Cung Tịnh Du cũng có chút không hiểu, các nàng đưa tang trở lại, liền nghe nói đến chuyện Tôn Hạo, vốn cho là sau khi ăn xong hắn sẽ cáo từ rời đi, từ đó không còn liên quan, ai ngờ chuyện lại thay đổi như một tuồng kịch hài, thật sự là làm cho người ta không ngờ tới.

Minh Phỉ cẩn thận suy nghĩ lại, liền sáng tỏ thông suốt. Tôn Hạo có ý định đề thân nghiêm túc, đương nhiên không thể ở Cung gia nữa, vì thế nên đi Tiên Khách Lai đặt phòng, đi ra phố mua đồ, đó là chuẩn bị lễ vật, lúc đi dạo rất có thể chính là đi tìm bà mai. Lập tức khẽ mỉm cười, kéo tay Cung Tịnh Kỳ nói: "Chúc mừng Tam muội muội. Tôn gia là một người tốt.

Không phải hắn nhìn chướng mắt nàng sao? Thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ là sai lầm? Trong đầu Cung Tịnh Kỳ loạn thành một đoàn, trái tim đập gần như muốn từ trong lồng ngực xông ra, đỏ bừng cả khuôn mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn tẩu tẩu."

Vẻ mặt Cung Tịnh Du rất không tốt, căm hận nhìn chằm chằm Cung Nghiên Bích, vốn muốn nói Cung Trung Tố thế nào lại hồ đồ như thế, một chút cũng không để lời của nàng ta vào trong lòng. Nhưng thứ nhất việc đã đến nước này, nàng ta không có bản lãnh can thiệp chuyện này, lời Cung Trung Tố đã nói ra khỏi miệng cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của nàng ta sẽ thu hồi lại; thứ hai nàng ta cũng không muốn nói những thứ này ở ngay trước mặt Cung Nghiên Bích, để cho Cung Nghiên Bích chế giễu. Chỉ đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói: "Chúc mừng Tam muội muội. Tôn gia, Tôn gia không tệ."

Cung Tịnh Kỳ có được những lời này của nàng ta, cảm kích nhìn nàng ta một cái, buông tâm xuống. Lý di nương nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cũng yên lòng.

Cung Nghiên Bích xùy một tiếng, để chén xuống, mặt lạnh tính toán.

Lại không nói mọi người ở nơi này đều theo đuổi tâm tư của mình. Không lâu sau, phòng ngoài tan tiệc, Tôn Hạo dẫn theo hạ nhân cầm hành lý cáo từ rời đi, Cung Viễn Hòa và Cung Viễn Trật cùng đưa hắn tới cửa, dặn dò xe ngựa cẩn thận đưa tới khách điếm.

Cung Trung Tố lòng tràn đầy vui mừng, cảm thấy vừa giải quyết xong một đại sự đè nặng ở trong lòng, vì vậy đối với khuôn mặt cười khó coi như đưa đám của Tiếu Đàm cũng không có cảm giác gì, đối với mặt ủ mày ê cầm rượu chay uống không ngừng của Quách Hoài cũng cảm thấy không có khó coi như vậy, bắt đầu âm thầm tính toán làm thế nào đặt mua đồ cưới cho Cung Tịnh Kỳ.

Chuyện phòng ngoài tan tiệc truyền tới bên trong, Lý di nương đang chuẩn bị bảo người đi thu dọn, Cung Nghiên Bích khí thế hung dữ đứng dậy chặng bà ấy lại, lạnh lùng thốt: "Lý di nương, hiện tại đại sự trong nhà đã xong, ta có việc muốn thương lượng với bà."

Lý di nương thấy nàng ta đến không có ý tốt, âm thầm chảy mồ hôi lạnh, cẩn thận cười theo, tận lực hạ thấp tư thái: "Nhị cô nãi nãi nói đùa, có chuyện gì chỉ cần dặn dò là được, chỉ cần thiếp có thể làm được, tất nhiên không dám chậm trễ."

Cung Nghiên Bích quét mắt nhìn Cung Tịnh Kỳ còn đắm chìm trong vui sướng mờ mịt chẳng biết gì một cái, nói: "Ta muốn hỏi thăm di nương một chút trong khoảng thời gian phụ thân đi Huệ Châu đó, trong nhà xảy ra những chuyện gì, tại sao Tam đệ đột nhiên không thấy tăm hơi? Hàm Nhị xảy ra chuyện gì? Tại sao chẳng hiểu chuyện gì lại nhốt nàng ta lại? Thứ đáng giá trong phòng Tam đệ đều đã đi đâu? Một người chẳng hiểu ra sao lại không thấy, sau đó cũng không thấy bất kỳ kết luận gì, vì vậy cũng bỏ mặc, ngươi đương gia thế nào vậy?"

Lý di nương âm thầm kêu khổ, Cung Nghiên Bích đây là chọn lấy bà ta để thác phạt, muốn làm ầm ĩ lên, thế nhưng thân phận bà ta thấp kém, lại không có hậu thuẩn, chỉ có thể cắn răng nói: "Nhị cô nãi nãi, từ khi lão gia đi Huệ Châu, Tam công tử liền đáp ứng lão gia dặn dò đi thôn trang, chưa từng trở về, cho đến khi xảy ra chuyện mới cho người đi mời, mới biết ngài ấy đột nhiên không thấy. Tìm khắp nơi không gặp, Tam Tiểu Thư và thiếp cũng bị hù dọa, thế này mới cho người đi đến phòng Tam công tử xem một chút, mới phát hiện vàng bạc châu báu đều không thấy, vì vậy tìm Hàm Nhị tới hỏi, Hàm Nhị cái gì cũng không chịu nói, chuyện này can hệ trọng đại, đương nhiên phải giam nàng ta lại chờ lão gia trở về xử lý mới được."

Cung Nghiên Bích cười lạnh: "Vậy hỏi ra được cái gì chưa? Mấy ngày trước ta chỉ muốn hỏi, nhưng bởi vì  đại sự trước mặt, khách tới khách ở lại, ta cũng cố giữ mặt mũi mọi người, cho nên ẩn nhẫn không phát ra, nhưng bây giờ không nhịn được! Một người lớn sống sờ sờ không thấy, cả nhà không một ai lo lắng, ngược lại đều rất vui mừng, có loại máu mủ như thế này sao?" Xoay người lại nhắm lửa đạn ngay Cung Tịnh Kỳ: "Tam muội nói một câu đi, ta biết rất nhiều chuyện đều là muội làm chủ!"

Cung Tịnh Du nhàn nhạt nói: "Nhị muội thật là uy phong, nhưng theo ta nói, hoàn toàn không cần phải kích động như vậy, cũng không cần chất vấn di nương đương gia thế nào, cũng không cần tìm Tam muội phiền phức. Những chuyện này tự có phụ thân làm chủ, muốn đánh muốn mắng muốn truy cứu, đều là chuyện của phụ thân, còn chưa tới phiên ngươi ta quơ tay múa chân. Nếu như ngươi muốn hỏi cho rõ, đi mời phụ thân tới trước mặt mọi người nói rõ ràng không phải là được rồi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.