Hắn rất muốn xông tới đánh cho Phong Phi Vân một trận, trước nay vẫn chưa có người nào dám bất kính với hắn như thế cả.
- Quả thật rất vênh váo ah! Nếu không phải tôn sư từng dặn dò, sau khi
đi ra không phải vạn bất đắc dĩ không thể khi dễ nhỏ yếu thì vừa rồi ta
đã hung hăn giáo huấn hắn một phen, cho hắn biết cái gì gọi là mạnh được
yếu thua rồi.
Mộ Dung Trác sắc mặt lạnh lẽo, hắn chính là một vị nghịch thiên tài
tuấn, cũng là người mạnh nhất trong những người này, đã đạt đến Thần Cơ
trung kỳ rồi, mặc dù là ở trong Vạn Tượng Tháp cường giả như mây hắn
cũng có chút danh tiếng.
Nhìn tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, bảy vị thiên tài Huyền sư
này đều không chủ động đứng ra khom người đi nhặt, dùng thân phận tôn
quý của bọn hắn sao có thể đi nhặt lấy thứ mà người khác cố ý ném xuống
được.
Thật mất thể diện!
- Chúng ta vẫn nên tự tay đi đánh chết một Thi Tà, cướp lấy Thi Cung,
sau đó trở về báo cáo kết quả công tác. Chỉ cần không gặp phải Thi Tà
lần thứ hai thi biến thì cũng không có gì nguy hiếm cả.
Đôi mắt đẹp của Cổ Thương Thu quét qua tám tòa Thi Cung kia, tuy rằng ở
rất gần, nhưng lại không tiến tới nhặt, lộ ra có chút tiếc nuối.
Nàng cảm giác, thiếu niên vừa rời đi kia thật không đơn giản, có thể
đánh chết tám tôn Thi Tà, thủ đoạn bực này, cho dù là bảy người bọn hắn
cộng lại cũng không bằng, Mộ Dung Trác muốn muốn giáo huấn hắn, chỉ sợ
sẽ bị giáo huấn ngược.
Đại trùng lân hình thái như một đầu Hắc Hổ, nhưng hình thể lại lớn hơn
lão hổ không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng đôi lân dực đã phủ kín cả bầu
trời, che phủ ánh trăng.
Thỉnh thoảng phát ra một tiếng hổ khiếu rung trời động địa, vang vọng trong bầu trời đêm.
Phong Phi Vân đứng trên lưng đại trùng lân, trong lòng cũng không phải
nghĩ đến bảy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia, bảy người này tuy rằng đều là
thiên tài Huyền sư, địa vị tôn quý, nhưng theo Phong Phi Vân thấy thì
cũng chỉ thường thôi.
Chính thức khiến hắn lo lắng chính là những Thi Tà cường đại kia, tuy
rằng hắn thân mang của Thi Cung nữ ma, có thể có được lực chấn nhiếp
nhất định đối với Thi Tà, nhưng nếu là gặp được những cự kình trong Thi
Tà, đã sinh ra trí tuệ như Thiên Niên Lão Thi, Bất Tử Kim Thi, vậy thì
dù là Thi Cung của nữ ma cũng chưa chắc đã chấn trụ được chúng.
- Tiêu Nặc Lan nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là
tích lũy huyết khí và tinh hồn, trùng kích lần thứ năm thi biến sao?
Phong Phi Vân đón lấy gió đêm lạnh như băng, nhìn qua bầu trời xa xăm,
ánh trăng ở phương xa giờ đã bị một mảnh huyết vụ bao phủ, biến thành
một vòng Huyết Nguyệt.
Một cổ hương vị huyết tinh xen lẫn trong không khí, từ rất xa thôi qua.
- Không tốt, Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đã xảy ra chuyện rồi!
Trong đôi mắt Phong Phi Vân sinh ra hai luồng hỏa diễm, liếc về phía sáu
trăm dặm phía trước, chứng kiến có mấy tôn bóng người đang đại chiến,
huyết khí bốc lên, linh quang chiếu sáng một phương thế giới.
Tiếng quát lớn của Vương Mãnh phá tan trời cao, chấn vỡ cả mây trên bầu trời.
Bọn hắn gặp phải mấy cường giả tuyệt đỉnh đánh lén, tu vị đối phương
thật sự quá cường đại, trong lúc không kịp đề phòng, một cánh tay của
Lưu Thân Sinh đã bị đối phương chặt đứt, đoạn tí rơi trên mặt đất, bị
đối phương dùng chân giẫm nát.
Mấy người này đã theo sau vài ngày, thẳng đến khi Phong Phi Vân rời khỏi
đoàn xe, tiến tới trước dò đường thì bọn hắn mới đột nhiên phát động
công kích.
- Hừ!
Chân Phong Phi Vân hung hăng dẫm lên lưng đại trùng lân, đại trùng lân
bị đau phát ra một tiếng thét dài, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
Cách đoàn xe còn vài chục dặm, Phong Phi Vân liền thả người nhảy xuống
khỏi lưng đại trùng lân, trượt đi trong không khí, vọt nhanh tới phía
trước.
- Chuyện gì xảy ra?
Phong Phi Vân nhìn qua đất khô cằn và tử thi nô lệ ở trước mắt, tâm đã
chìm xuống, hắn đã sớm cảm ứng được có người đang theo sau mình, không
nghĩ tới chỉ vừa mới rời đi không đến một canh giờ đối phương đã xuất
thủ rồi.
Lúc mình vừa trở lại, đối phương lại nhanh chóng rút lui khỏi, hiển
nhiên là đã lên kế hoạch chặt chẽ và suy tính kỹ càng chu đáo, tuyệt đối
không phải do những Thi Tà chưa sinh ra trí tuệ kia gây nên.
Hơn ba mươi tên nô lệ mang theo đều chết hết, rất nhiều đều là thân thể
bạo liệt, bị linh khí cường đại đè ép mà chết, khiến huyết nhục mơ hồ,
tựa như hơn ba mươi viên thịt máu chảy đầm đìa vậy, ngay cả bộ dáng bọn
hắn trước đây là thế nào cũng không thể thấy rõ.
Dưới uy áp của tu tiên cường giả, tánh mạng người bình thường thật sự hết mức yếu ớt.
Đây là ra oai phủ đầu sao?
Phong Phi Vân cảm giác được đối phương đây là cố ý muốn chấn nhiếp hắn, muốn cảnh cáo hắn, cho nên ra tay mới cay độc như vậy
Dùng máu tươi đầy đất để cảnh cáo Phong Phi Vân!
- Là Đại sư huynh Bộ Thiên Nhai của Thiên Nhất Tiên Môn và Tử Xuyên, Tử Thanh của Tử Vân động phủ.
Trên ngực Vương Mãnh mang theo một lỗ máu chừng nắm đấm, chính là bị Tử
Thanh đánh lén, một kiếm từ phía sau lưng xuyên thủng, nếu không phải
thân thể hắn cường hãn, hơn nữa một kiếm này không đâm rách trái tim thì
hắn đã khó toàn mạng rồi.
Áo giáp nặng cả ngàn cần trên người hắn đã rách nát vài chỗ, toàn thân
đều chảy máu, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, nếu Phong Phi Vân trở về
chậm thêm chút nữa thf hắn chỉ sợ đã bị người một kiếm phân thây rồi.
Phong Phi Vân hai mắt phát lạnh, nói:
- Lại là nghịch thiên tài tuấn của Trừ Ma Liên Minh, ta không đi tìm bọn
hắn gây chuyện, bọn hắn ngược lại còn đến thăm trước, không đúng, ba
người bọn họ sao lại biết lộ tuyến hành tẩu của chúng ta?
- Là Kỷ Thương Nguyệt, nàng chính là vị hôn thê của Bộ Thiên Nhai, nhất định là tiện nhân kia đã âm thầm thông tri bọn hắn!
Cánh tay trái của Lưu Thân Sinh đứt từ tận sống vai, lộ ra xương vai
trắng hếu, hắn ghé vào trong bụi cỏ, hữu khí vô lực nói, lộ ra suy yếu
dị thường.
Sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm dọa người, máu tươi tràn đầy chung quanh đều là từ trên người hắn chảy ra cả.
Phong Phi Vân đi tới, muốn đỡ hắn lên, nhưng lúc đi vào bụi cỏ mới phát
hiện, hai chân của hắn đã bị người đánh bể tam tiết, mắt cá chân, đầu
gối, đùi đều giống như bị loạn côn đánh lấy vô số lần, xương cốt nát
thành cặn bã, huyết nhục biến thành bùn.
Hắn không chỉ bị chém đứt tay mà ngay cả đôi chân cũng đã bị phế đi.
- Ai làm?
Phong Phi Vân cắn răng nói.
- Bộ... Bộ Thiên Nhai.
Lưu Thân Sinh tuy rằng đã thê thảm như thế, khóe miệng còn tràn ra máu
tươi, nhưng trên khuôn mặt hơi có vẻ tang thương vẫn treo dáng cười nhàn
nhạt, nói:
- Hắn bảo ta nhắn cho ngươi một câu, hắn nói hắn cũng sẽ đối đãi với
ngươi như vậy, cắt đứt hết tất cả xương cốt trên người ngươi, cuối cùng
ném đi cho chó ăn, đây là kết cục vì đám đụng vào vị hôn thê của hắn.
- Thế nhưng... Ta nói cho hắn biết, hắn sẽ chết rất thảm, vì vậy hắn liền đá vào ngực ta một cước... Một cước này... Khục khục!
Lưu Thân Sinh vẫn mang theo nụ cười.