Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 17




Editor: Toujifuu

“Du Nhiên tiên sinh, Lăng Thiên tiên sinh. Chào các anh.”

Nói thật, Lucy là loại nữ hài tử nhìn qua ôn nhu như nước khí chất cao thượng, đối mặt ý cười dịu dàng của cô, ta muốn tức giận cũng khó.

“Tiểu thư thiên sứ thế nào rảnh rỗi đến nơi đây xem đánh nhau?”

“Ha ha, Du Nhiên tiên sinh cùng Lăng Thiên tiên sinh đều đã tới, tôi đương nhiên phải đến xem mới được a. Từ sau khi chia tay lần trước, chúng tôi đều vô cùng bội phục đối với thực lực của hai vị. Đặc biệt là Ger, anh ta vẫn luôn nói đáng tiếc không còn cơ hội hợp tác với các anh nữa kìa.”

Ta cười nhạt không nói, loại tình huống này hình như là do các cô tự mình tạo thành đi, nếu như không phải các cô động thủ với chúng tôi trước, tôi thật không nghĩ tới muốn khiến thế cục của hai khối đại lục thành bộ dáng hiện tại.

Lucy thấy cục diện hiện trường, áy náy cười với ta cùng Lăng Thiên, nói:

“Hiện tại mọi người thật vất vả mới có thể cùng yên ổn được chút, nếu như các bằng hữu của tôi có nơi thất lễ, tôi thay bọn họ nhận lỗi, chuyện này dừng ở đây thế nào?”

Tuy rằng ta có chút không cam lòng, vừa nghĩ đến Tiểu Lộ bị giết hai lần thì có ý muốn giết lại, ai biết Tiểu Lộ làm một thủ thế cho ta, biểu thị không muốn truy cứu. Có lẽ nhỏ cũng thấy vương bài của đối phương ra mặt sợ thực sự dẫn tới “tranh cãi quốc tế” gì đó sẽ có ảnh hưởng không tốt, muốn chuyện lớn hóa nhỏ. Ta bất đắc dĩ thở dài, xem ra cũng chỉ đành như vậy. Trên thực tế ta cũng hiểu rất rõ, lấy thực lực hiện tại của Lucy, ta cùng Lăng Thiên cùng tiến lên nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, thực sự không cần thiết.

“Vậy được rồi, nhìn trên mặt mũi của tiểu thư Lucy, chuyện này chúng tôi không truy cứu. Chỉ là hy vọng tiếp theo nếu như quý phương có người ngẫu ngộ với mấy vị bằng hữu này của tôi nữa, không nên tiếp tục làm ra chuyện khiến người ta hiểu lầm.”

Lucy hơi hơi hạ thấp người hành lễ, xoay người đi về phía doanh địa phía tây, mấy người chơi phương tây đi theo phía sau cô. Nữ hồ điệp rơi lại sau cùng, trước khi đi còn quay đầu tàn bạo trừng ta, nói:

“Còn tưởng rằng các ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ, nhìn thấy tiểu thư thiên sứ của chúng ta cũng không phải ngoan ngoãn nhường đường sao.”

Đầu mi ta thoáng nhếch, một nhánh Ô Thiết Tiễn đảo mắt đâm đến phía sau chân cô ta. Nữ hồ điệp kinh hách nhảy dựng. Không dám làm gì nữa vội vã đi theo người một nhà. Nhưng câu nói sau cùng của cô ta, vẫn làm cho ta không thoải mái. Có một thiên sứ thì mấy tên phương tây đó đã đắc ý đến mức không coi ai ra gì, thực cho rằng Đông đại lục chúng ta không có ai? Không phải là thăng một cấp thôi sao, chúng ta cũng có thể.

“Ca.”

Tiểu Lộ cẩn cẩn thận thận gọi ta, ta cúi đầu hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Ca, anh mất hứng?”

“Vì sao nói như vậy?”

Tiểu Lộ lắc đầu nói:

“Anh mỗi lần mất hứng đều là loại bộ dáng mặt không biểu cảm này.”

“Nha đầu ngốc, ca anh đây không có thể giả thâm trầm một hồi sao?”

“Sấc. Anh giả thâm trầm cho ai xem? Thật muốn nói đến thâm trầm cũng nên là Lăng Thiên đại ca đi.”

Ta vô cùng bất mãn trong lòng, tên Lăng Thiên kia bất quá chỉ là khoác một tầng da anh trai mặt lạnh mà thôi, tâm địa gian xảo sau lưng cũng không ít hơn bao nhiêu so với người ta đâu.

“Được rồi, tiểu nha đầu, em vẫn nên lo lắng cho mình đi.”

Xoa xoa tóc nhỏ. Ta hỏi Triêu Triêu Mộ Mộ:

“Đông Long các cậu gần đây đều là áp dụng loại thái độ này sao?”

Triêu Triêu Mộ Mộ đương nhiên hiểu rõ ta đang nói gì, cười khổ nói:

“Phía trên phân phó xuống, hiện tại tốt nhất không nên bùng nổ xung đột quá lớn với đối phương, để tránh khỏi cục diện càng không thể vãn hồi. Vốn lần này em cũng tính toán hai ngày này song phương đều coi như khắc chế, nơi đây lại không thuộc về phạm vi thế lực của bọn họ. Đi dạo ở xung quanh hẳn không sao, không ngờ tới sẽ gặp nữ nhân kia, kỹ năng rất cổ quái. Gần như là áp đánh bọn em.”

“Vậy mấy lão đại kia của các cậu không nghĩ biện pháp thoát khỏi loại cục diện này? Cũng không thể cứ vẫn luôn tiếp tục như thế, để cho người của chúng ta vẫn luôn chịu đòn?”

Ta thừa nhận ta là đang giận chó đánh mèo, thù của tiểu muội nhà mình không báo được triệt để, trong lòng ít nhiều vẫn có oán khí. Hơn nữa hiện giờ mấy người Ám Dạ vậy mà một mặt thoái nhượng, thực sự khiến cho ta rất thất vọng. Diệu Dương cũng vậy, nếu như trước đây gặp phải loại chuyện này, sợ là hắn sớm đã nghĩ biện pháp dẫn người giết qua rồi. Thực sự bị một thiên sứ kinh hách ngã? Lừa quỷ đi. Thật không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Triêu Triêu Mộ Mộ sờ sờ mũi cười khổ, chỉ là không nói lời nào. Tiểu Lộ kéo kéo tay ta. Nhỏ giọng nói:

“Ca, anh cũng đừng trách Ám Dạ đại ca bọn họ, bọn họ cũng có khó xử. Lần này thật sự là tự chúng em không muốn làm lớn chuyện mới không tìm các anh ấy đến hỗ trợ, bằng không thành chủ bọn họ cũng sẽ không bỏ chúng em mặc kệ.”

Ta liếc ngang nhỏ một cái,

“Em thực biết nói chuyện thay bọn họ. Cho em chỗ tốt gì rồi?”

“Nào có, là chính muội muội của anh em đây thâm minh đại nghĩa có được không?”

Tiểu Lộ cau mũi. Xoay người nhảy đến bên người Triêu Triêu Mộ Mộ kéo tay bạn trai, nói với ta:

“Hiện tại chúng em muốn đi đánh lại nhẫn của em, ca các anh không có việc gì thì đi đi.”

Tiểu nha đầu, có bạn trai thì vứt ca ca một bên.

“Được rồi, muốn đi hẹn hò thì nói rõ, tìm mượn cớ làm gì. Đi đi đi đi, anh không có hứng thú làm bóng đèn.”

Mấy người đi xa, trong rừng chỉ còn lại có hai người ta cùng Lăng Thiên. Lăng Thiên giúp ta cất đi hết tàn phiến hồ điệp được thu thập, ta đếm đếm số lượng, cách yêu cầu của Tiểu Bích còn thiếu một chút.

“Còn chưa đủ sao?”

Lăng Thiên hỏi. Ta gật đầu nói:

“Ừ, cũng không kém bao nhiêu. Lần trước Sâm bọn họ ký gửi qua một số cho tôi, là anh nói với bọn họ đúng không? Cộng thêm số đó, rồi nỗ lực thêm một chút nữa cũng đủ rồi.”

“Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đi tìm biện pháp tiến cấp a. Biểu tình ban nãy của cậu không phải đang suy nghĩ chuyện đó sao.”

“Lăng Thiên, anh chừng nào thì thành con sâu trong bụng tôi rồi? Tôi nghĩ cái gì anh cũng biết.”

“Đó là bởi vì cậu quá ngốc, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ.”

“Anh nói ai ngốc a? Này, đừng chạy, chờ một chút, giải thích rõ ràng cho tôi!”

***

Trăng mờ gió lớn, chính là thời điểm tốt giết người phóng hỏa làm chuyện xấu.

Ta cùng Lăng Thiên lén lút từ chân tường chuồn đến chỗ bóng râm của một tòa kiến trúc bỏ hoang nấp vào. Không có biện pháp, phòng thủ của thần điện đối diện thật sự là khá nghiêm, hơn nữa trên đường đèn đuốc sáng trưng, tuy nói đêm đã khuya nhưng dòng người vẫn không ngừng, mang đến không ít phiền phức cho hai chúng ta lẻn vào hành động. Lăng Thiên đâm lưng ta, tựa qua hỏi:

“Vì sao chúng ta không trực tiếp đi vào?”

“Ngốc, tôi cũng không có nắm chắc tuyệt đối, vạn nhất đoán sai thì làm sao? Hơn nữa loại chuyện này anh muốn huyên náo cho cả thành đều biết sao? Đương nhiên phải lặng lẽ mà làm.”

Ta còn nhớ ban nãy anh ta nói ta ngốc, ngươi xem lần này lập tức đã bị ta mắng lại rồi.

Lăng Thiên không nói gì nữa, cổ quái mà nhìn ta một cái, yên lặng đứng yên. Ta tiếp tục quan sát tình hình thủ vệ của người chơi Đông Long đối diện. Chế độ thay ca thủ vệ của Đông Long ta rất rõ, hiện tại xem ra không có nhiều biến hóa lớn so với khi ta còn là Mạc Ly, thực sự là cảm tạ trời đất. Không bao lâu sau rốt cục để cho ta tìm được một cơ hội, chúng ta từ một góc ẩn mật tránh thoát hết thảy đường nhìn của người chơi thủ vệ, chui vào trong thần điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.