Vương Gia! Ta Không Cần Sủng, Chỉ Cần Yêu!

Chương 9: Người ngọc ở đâu




- Trí Linh, ngươi có đủ sức mạng tái hiện pháp Thần thông không?
Âm thanh tràn đầy kỳ vọng chậm rãi vang lên trong lồng ngực Doanh Thừa Phong.

Lần này, Trí Linh không lập tức trả lời mà sau giây lát trầm mặc, nói:
- Có thể, nhưng làm như vậy không có ích gì cho cơ thể của ngươi

- Có bao nhiêu tổn hại.

- Trong sáu canh giờ tiếp theo, ngươi sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa ta cũng sẽ chết tạm thời, đợi sức mạnh của ngươi hồi phục sau đó mới có thể khởi động lạI được.

Đôi chân mày của Doanh Thừa Phong nhíu chặt lại, động Thiên Phúc Địa cũng không phải là mảnh đất Phúc thật sự, mà là nơi vô cùng nguy hiểm. Mặc dù bên cạnh hắn có hai vị Tử Kim quỷ binh bảo hộ, nhưng chìm trong hôn mê, thực sự không phải là lựa chọn tốt.

Hơn nữa, điều Trí Linh kiêng kỵ và ghét nhất chính là kịp thời.

Lần trước, trong tỉnh huống vô thức đột nhiên thi triển Thần thông.

Trong khi Đan Lô Khí Linh bày ra huyền ảo thủ thế dường như có một loại ma lực không thể hình dung được, nếu không có khả năng xem hết thì cũng thôi rồi, nhưng Trí Linh lại cứ xem hết, đồng thời nhớ như in.

Thế là, dưới sự thúc đẩy của sức mạnh thần bí đó, Trí Linh liền bắt đầu lặp lại quá trình này một cách không tự chủ.

Nhưng khi cả hai đều tỉnh táo, đối với pháp Thần thông lại có tâm lý bài xích và sợ hãi một cách tự nhiên. Nguyên nhân chính là bọn họ cũng không muốn rơi vào trạng thái hôn mê, bởi vì trong trạng thái đó bọn họ hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình.

Đem tính mạng của bản thân giao phó vào tay kẻ khác, đối với hắn và Trí Linh mà nói đều là việc không thể chịu đựng được.

- Rống

Kim Cương Vương đột nhiên gầm lên giận dữ, lần nữa nhảy vào ảo cảnh.

Trong thế giới ảo cảnh, nó không ngừng phá hoại, giơ tay nhấc chân đều gây tổn hại to lớn tới cây cối xung quanh.

Cảm nhận được sức mạnh không ngừng trôi đi trong cơ thể, Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, nói:
- Trí Linh, bắt đầu thôi.

- Tuân mệnh

Sau khi trải qua tính toán kỹ lưỡng, Trí Linh cũng đồng thời rút ra một quyết định bất đắc dĩ.

Đó chính là ngoài việc sử dụng pháp Thần thông ra, bọn họ quả thật không làm gì được tên quái vật to lớn này.

Từ khi bắt đầu giao đấu đến bây giờ, sức mạnh mà Kim Vương Cương phô bày vẫn mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, từ đầu đến cuối không hề lộ ra bất kỳ điểm yếu nào.

Con cưng của Đất quả nhiên là kẻ thần kỳ và khó khuất phục nhất.

Từ từ đưa hai tay lên, trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong dần dần nổi lên một tia mờ mịt.

Mặc dù bản thân Doanh Thừa Phong hết sức muốn duy trì sự tỉnh táo trong tâm. Hắn vô cùng muốn tận mắt chứng kiến pháp thần thông được phóng thích như thế nào.

Nhưng khi Trí Linh dựa theo trình tự bắt đầu di chuyển pháp thần thông thì thần trí của hắn lập tức rơi vào trạng thái mơ hồ.

Tất thảy đối với hắn mà nói giống như một giấc mộng, một cảnh giới mà căn bản không thể chạm tới.

Tuy nhiên, mặc dù pháp thần thông không có liên quan gì tới bản thân Doanh Thừa Phong nhưng phần sức mạnh này lại xuất phát từ cơ thể hắn.

Một phần sức mạnh thần kỳ bắt đầu lan tỏa, chỉ trong nháy mắt ngưng tụ quanh thân thể hắn nguồn linh lực to lớn khó có thể hình dung được.

Bá…

Sau một tiếng vang kỳ lạ qua đi, tất cả ảo cảnh trong 300 trượng đó toàn bộ biến mất.

Khi pháp thần thông bắt đầu vận hành, tất cả sức mạnh trên người Doanh Thừa Phong, bất luận là chân khí, sức mạnh tinh thần hay là thể lực của hắn, đều bị xâm nhập vào mật pháp này.

Hắn lúc này không còn chút sinh lực nào để duy trì sự tồn tại của ảo cảnh nữa.

Trước mắt Kim Cương Vương vụt sáng, trong khoảnh khắc ảo cảnh tan biến, nó lập tức nhìn thấy hai nắm quyền trong hư không, kéo theo là một Doanh Thừa Phong thần bí khó lường.

Doanh Thừa Phong lúc này như một người gỗ, động tác của hắn cứng rắn mà không hề mỹ cảm, dường như đã bị cái gì đó thôi miên rồi.

Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần nó tiến lên một bước là có thể đem nhân loại đáng sợ này biến thành thịt băm.

Nhưng, Kim Cương Vương không hề ra tay, nó dường như không nhìn thấy cơ hội tốt này. Nếu không bộ lông trên thân nó đã dựng lên, cho dù là giấu ở Thạch giáp cũng khó mà chịu đựng được cảm giác nguy hiểm to lớn đang sắp xảy ra này.

Nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng Kim Cương Vương dấy lên cảm giác vô cùng sợ hãi.

Đây là sự sợ hãi xuất phát từ bản năng, trong lòng nó duy nhất một ý niệm là chạy trốn.

Nó chỉ muốn bỏ đi càng xa càng tốt, không bao giờ muốn gặp lại nam tử nhân loại đáng sợ này nữa.

Là một trong những con cưng của thiên địa linh lực, nó tuy rằng có sức mạnh vượt xa những kẻ mạnh cùng cấp bậc, nhưng trước thần thông siêu cường thiên kinh động địa, sức chống cự của nó ngược lại là kém nhất.

Thân thể khổng lồ không ngừng run rẩy, nó ra sức lùi về phía sau.

Nhưng nó lập tức phát hiện trong hư không đang có một sức mạnh to lớn không thể ngờ tới đang dần tràn tới.

Đó là thiên địa linh lực, trong đó bao gồm cả sức mạnh của đất, sức mạnh lớn nhất mà nó dựa vào.

Nhưng, lúc này sức mạnh thiên địa đó không cung cấp cho nó trợ giúp mà ngược lại trói buộc và gây khó khăn cho nó.

Chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, sắc mặt Kim Cương Vương biến sắc, nó phát ra tiếng kêu hoảng sợ long trời lở đất, gân xanh trên đôi chân nổi lên giống như rễ gốc cây già đan xen lẫn nhau vô cùng rối ren.

Nhưng, thân thể của nó lại không thể vút lên trời như thường lệ, sức mạnh thân thể to lớn như vậy cũng không thể thoát khỏi áp lực trói buộc mà thiên địa linh lực gây ra cho nó.

Đan Lô Khí Linh sớm đã ôm linh khí trốn dưới chân của Doanh Thừa Phong, trong miệng nó căm giận gào thét, dường như đang oán giận Doanh Thừa Phong đêm nó đặt ngoài túi không gian.

Tuy nhiên, đôi mắt của nó lại đặt trên mặt của Doanh Thừa Phong, đồng thời ánh lên một tia khó hiểu.

Người thanh niên đã tạo lên kỳ tích, có thể lấy thân thể Hoàng Kim Cảnh thi triển pháp thần thông, biểu cảm trên khuôn mặt hắn sao lại cổ quái như vậy.

Trừ phi, pháp thần thông này phải ở trạng thái hôn mê mới có thể phóng thích sao.

Hai Tử Kim Cảnh quỷ binh liếc mắt nhìn nhau, bất giác bay vào trong Hắc Chướng Kỳ.

Đối mặt với một chuỗi thiên địa linh lực đều có sức mạnh đảo lộn như vậy, hai kẻ bọn họ so với con kiến mà nói dương như không mạnh hơn là bao nhiêu.

Thiên địa linh lực quanh thân thể Doanh Thừa Phong ngày càng nhiều, uy thế to lớn của nó ngày càng mạnh, uy thế đó tạo thành áp lực hùng mạnh khó mà tưởng tượng.

Tất cả đều không thể nhúc nhích dưới nỗi kinh hoàng của uy thế này.

Pháp thần thông một khi phóng thích, cho dù là bản thân Doanh Thừa Phong cũng không thể đi ngược chiều mà quay về được nữa.

Không biết tự lúc nào trên bầu trời đã ngưng tụ ra một đám mây đen. Dưới đám mây đen, thiên địa linh lực không ngừng chuyển động, và cuối cùng Doanh Thừa Phong duỗi thẳng hai tay ra phía trước tạo thành một đám hào quang vô cùng thực chất.

Đi…

Doanh Thừa Phong đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt lộ ra hoảng hốt, đám hào quang đó lập tức tách ra ngoài.

Tuy nhiên, không giống như lần trước tấn công vào thân thể Kim Cương Vương, mà lần này bắn về phía mười 10 trượng trước chân của nó.

Ầm…

Khi ánh hào quang chạm xuống mặt đất, một âm thanh kinh thiên động địa đột nhiên nổ tung.

Vô số đá vụn mang theo âm thanh chói tai bắn tung tóe theo bố phương tám hướng.

Thịch thịch thịch…

Dường như là tiếng súng máy bắn liên tiếp, khoảng cách gần nhất với thân thể Vương Kim Cương, trong nháy mắt đã biến thành ngàn vạn khối đá thật nhỏ tấn công nó.

Thạch giáp hùng mạnh trên thân thể kẻ kia, đến ngay cả Hoàng Kim Cảnh quỷ binh cũng không thể phá vỡ, tại đây dưới cuộc công kích của đá vụn này, không ngờ biến thành những mảnh vụn vỡ tan như giấy mảnh.

Sau đó, tất cả đá vụn đều tan tành, biến thành một đống mảnh vụn. Nhưng, thân thể của Vương Kim Cương cũng đồng thời phun ra vô số máu tươi.

Dưới sự công kích của sức mạnh to lớn như vậy, thân thể nó vốn nên quẳng đi ngàn dặm. Nhưng, lúc này sức mạnh của thiên địa điên cuồng khởi động, đối với việc giam giữ nó rõ ràng không hề giảm chút mảy may.

Nó giống như một cọc gỗ, sừng sừng không rời. Tùy ý thiên địa linh lực công kích. Tuy thân thể nó đã biến thành vũng máu lênh láng, lung lay sắp đổ, nhưng không cách nào di chuyển khỏi vị trí cũ.

Cuối cùng, năng lượng gió dần dần khôi phục lại yên lặng.

Doanh Thừa Phong bất giác ngã nhào xuống đất, hai mắt hắn nhắm lại, rồi tựa hồ hôn mê.

Cùng lúc đó, thân thể của Kim Cương Vương cũng ầm ầm rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ lớn. Vô số tia máu từ trong thân hình vạm vỡ của nó phun ra, dường như trong một khoảnh khắc nó như chết đi bởi vì mất quá nhiều máu.

Tuy nhiên, sau khi phân tán thiên địa linh lực do Doanh Thừa Phong ngưng tụ, trên mật đất lập tức phóng ra một tia năng lượng thần kỳ nhập vào cơ thể Kim Cương Vương.

Những năng lượng này vô cùng nhỏ bé, so với lúc trước Doanh Thừa Phong khởi động pháp thần thông yếu ớt trăm lần.

Nhưng, tia năng lượng này cũng đủ níu giữ lại sinh mạng đang hấp hối của Kim Cương Vương rồi.

Một vầng ánh sáng từ Đan Lô hiện ra, Đan Lô Khí Linh lắc lắc đầu, trong miệng chậc chậc:
- May là thi triển pháp thần thông ở đây, nếu như là trong Thánh vực, haizz, làm sao có thể giữ lại mạng của tên khổng lồ này.

Ở Thánh vực, nguy hiểm khi thi triển thần thông là vạn lần, khi đó chỉ cần một chút dư ba cũng đủ khiến thân thể Kim Cương Vương hủy trăm ngàn lần rồi.

Tuy nhiên, dưới pháp thần thông mà Kim Cương Vương có thể bảo toàn tính mạng cũng là do Doanh Thừa Phong khi phóng thích thần thông cố ý tránh thân thể nó.

Nếu thiên địa linh lực ngưng tụ trực tiếp oanh kích thân thể Kim Cương Vương thì bộ dạng của nó cho dù là mạnh mẽ gấp trăm lần cũng tan biến trong nháy mắt mà thôi.

Giết…

Đột nhiên, từ trong Hắc Chướng Kỳ bay ra hai đám tử khí màu đen.

Đích thị là Song Đầu và Hắc Đao. Cũng chỉ có Tử Kim cảnh Binh vương nắm giữ trí tuệ như bọn chúng mới có thể tự do ra vào Hắc Chướng Kỳ.

Lúc này, sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Kim Cương Cương, Song Đầu lập tức phát ra một tiếng rống dữ dội thê lương, sải bước lớn chạy về hướng Kim Cương Vương.

- Chờ một chút
Trong lòng Đan Lô Khí Linh kinh ngạc, lập tức kêu lên:
- Ngươi không thể giết nó.

Khi Kim Cương Vương toàn thịnh thì việc đối phó một tên Song Đầu là chuyện dễ dàng, nhưng lúc này nó đang trọng thương. Nếu Song Đầu thêm vài chiêu, thì tên này sợ là khó bảo toàn tính mệnh.

Song Đầu chần chờ một chút, nó quay đầu hét lên:
- Tại sao?

Tuy Đan Lô Khí Linh chưa bao giờ lộ ra vũ lực siêu cường, nhưng Song Đầu biết rằng đến chủ nhân cũng vô cùng kính trọng tên nhát như thỏ đế này.

Đan Lô Khí Linh thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Chủ nhân nhà người hao tốn biết bao khí lực không phải vì muốn đánh chết nó mà là muốn thu phục nó thành bộ hạ, Nếu ngươi tự ý đánh chết nó, haizzz, chủ nhân nhà ngươi vì thế nhất định sẽ trách cứ đấy.

Song Đầu sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng hung hung quay lại.

Tuy rằng nó cũng không cam lòng, nhưng nó càng không muốn làm trái ý của Doanh Thừa Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.