Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 3: Nội bộ nổi loạn




Huyền cung Cung chủ nằm duỗi dài trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Đầu gá lên thành tựa bọc nhung định nhãn hướng ra cửa.

Dưới chân và phía trên đầu là hai bộ lư đồng tỏa hương trầm khỏa lấp cả không gian trong gian biệt sảnh. Khung cảnh đó vừa có vẻ không trang trọng, vừa có vẻ uy nghi. Hai nét đó hòa quyện với nhau để khắc họa một cái nét chung dành riêng cho vị Cung chủ nổi tiếng dâm đãng trong giới võ lâm.

Mặc dù bị gắn cho hai tiếng dâm đãng nhưng chẳng một ai dám mạo phạm đến Cung chủ Huyền cung, cho dù Chu Tuyết Ngọc tự phụ cho mình là “Thánh mẫu nương nương”.

Từ ngoài cửa biệt sảnh một người chậm rãi bước ra. Y vận trường y bằng gấm, đầu đội kim mão có rèm che phía trước. Rèm được kết bằng những viên ngọc trai óng ánh.

Gấm y nhân đã bước vào rồi, và tiến thẳng đến Chu Tuyết Ngọc nhưng tuyệt nhiên Huyền cung Cung chủ vẫn bình nhiên chẳng thay đổi tư thế của mình mà chỉ lấy mắt nhìn Gấm y nhân.

Gấm y nhân ôm quyền xá :

- Bổn tọa tham kiến Cung chủ nương nương.

Chu Tuyết Ngọc nhìn Gấm y nhân, từ tốn nói :

- Tôn giá đến gặp bổn cung có chuyện gì?

Gấm y nhân ôm quyền xá nói :

- Trước khi bổn tọa nói lý do quá bước thân hành đến tham kiến Cung chủ. Bổn tọa muốn biết trong mắt Cung chủ còn có bổn tọa hay không?

- Sao lại hỏi bổn cung câu hỏi đó? Võ lâm tất phải có Võ lâm Minh chủ chứ. Nhưng ngang với Võ lâm Minh chủ, nếu không muốn nói là trên một bậc còn có Tứ Đỉnh Thiên Can. Bổn cung hỏi lại tôn giá! Trong mắt tôn giá còn có Tứ Đỉnh Thiên Can không?

Gấm y nhân ôm quyền xá, nói :

- Trong tâm can bổn tọa lúc nào cũng có Tứ Đỉnh Thiên Can trên đầu mình.

- Tốt. Nếu vậy thì trong mắt bổn Cung chủ có Võ lâm Minh chủ Giang Hàn.

Gấm y nhân ôm quyền từ tốn nói :

- Đa tạ Cung chủ.

Đến lúc này Huyền cung Cung chủ mới sửa tư thế nửa nằm nửa ngồi từ từ ngồi thẳng lên. Định nhãn nhìn vào Gấm y nhân. Tuyết Ngọc nói :

- Giang tôn giá đến tìm bổn cung không phải vì Tiêu Viên chứ?

Gấm y nhân lắc đầu :

- Cung chủ! Bổn tọa đến vì một người khác.

- Ai?

- Tiêu Lân.

Tuyết Ngọc mỉm cười :

- Tôn giá đến vì Tiêu Lân sao lại vì Tiêu Lân? Chẳng lẽ một vị Võ lâm Minh chủ lại đi tìm một trang nho sinh vô danh tiểu tốt. Chuyện này cũng khiến cho bổn cung lấy làm lạ đó.

Gấm y nhân chấp tay sau lưng bước đến một bộ rồi từ tốn nói :

- Nếu chỉ có một nho sinh Tiêu Lân thì bổn tọa không phải rời Tổng đàn võ lâm. Tại Tổng đàn võ lâm bổn tọa còn biết bao nhiêu chuyện phải gánh vác. Nhưng bổn tọa phải gác lại tất cả mọi việc thân hành đến đây chỉ để thực hiện chức trách của một người được Tứ Đỉnh Thiên Can đặt trọng trách gánh vác sự vụ võ lâm, bởi vì bên cạnh Tiêu tiểu tử có Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc cười khảy rồi từ từ đứng lên. Khoanh tay trước ngực, tạo ra dáng vẻ tao nhã, mảnh mai và lả lướt. Tuyết Ngọc thả bước đến trước mặt Gấm y nhân.

- Tôn gía trọng thị bổn cung như vậy à?

- Trong mắt bổn tọa luôn có Cung chủ, một trong Tứ Đỉnh Thiên Can. Bổn tọa đã kính Cung chủ, mong Cung chủ nhường bổn tọa một bước. Lần trước, thực thi chức nghiệp võ lâm đối với Tiêu Viên bổn tọa đã không làm được. Nay chẳng lẽ ngay với một nho sinh tiểu tử, chức trách của bổn tọa cũng không thực thi được thì đâu thể nào đảm đương chức vị mà Tứ Đỉnh Thiên Can đã giao phó?

Tuyết Ngọc khẽ gật đầu :

- Thế tôn giá định hành xử Tiêu Lân như thế nào?

- Ngay trước mặt Cung chủ đây, bổn tọa có thể lấy mạng hắn. Nếu như chuyện đó làm kinh động đến Cung chủ, bổn tọa sẽ chuyển hắn về Hình pháp đường Tổng đàn võ lâm để phán trị theo qui giới võ lâm.

Tuyết Ngọc khẽ gật đầu :

- Cũng được. Bổn cung thật là hoan hỷ khi thấy tôn giá tâm tận lực vì chính đạo võ lâm. Nhưng bổn cung muốn hỏi tôn gía một chuyện.

Giang Hàn ôm quyền :

- Bổn tọa đang lắng nghe Cung chủ chỉ huấn.

- Bổn cung muốn biết tôn giá bắt tội Tiêu Lân vì cái gì? Vì tội gì?

- Tiêu Lân tiểu tử đắc tội như thế nào, Cung chủ hẳn đả biết. Chẳng lẽ Chu Tuyết Ngọc Cung chủ lại chẳng hay chẳng biết?

- Ý tôn gía muốn nói chuyện ở Dương Châu?

- Không sai.

Tuyết Ngọc cười phá lên rồi nói :

- Thế thì tôn gía không chừng bắt tội lầm Tiêu công tử rồi đó. Bổn cung tin Tiêu công tử không có tội gì cả đâu. Tất cả những chuyện ở Dương Châu mà thiên hạ đổ cho Tiêu Lân, bổn cung tin người khác làm và gán cho Tiêu công tử.

- Cung chủ!

- Lời nói của bổn cung không đáng để Giang tôn giá tin sao?

Giang Hàn lưỡng lự rồi nói :

- Tất nhiên lời nói của Cung chủ rất đáng tin.

- Vậy bổn cung có thể bảo chứng cho Tiêu công tử được chứ? Hay Giang tôn giá không tin lời bổn cung?

Giang Hàn lưỡng lự :

- Theo Cung chủ, nếu chuyên bại hoại ở Dương Châu không do tiểu tử Tiêu Lân làm thì ai là hung thủ?

Tuyết Ngọc nghiêm giọng nói :

- Hung thủ là ai thì bổn cung không dám khẳng định, nhưng Tiêu Lân nói kẻ tạo ra oan nghiệp cho y chính là Thường Tam Lĩnh.

Giang Hàn khẽ lắc đầu :

- Cung chủ tin vào lời nói của Tiêu Lân chứ?

- Bổn cung tin.

Buông một tiếng thở dài, Giang Hàn mới từ tốn nói :

- Nếu đúng như Cung chủ nói thì bổn tọa có thể thỉnh mời Tiêu công tử đến Tổng đàn võ lâm làm khách một thời gian. Đợi bổn tọa phái người điều tra án huyết cho minh bạch. Lúc bấy giờ sẽ trả Tiêu Lân về cho Cung chủ.

Đôi chân mày lá liễu của Tuyết Ngọc nhíu lại :

- Nói vậy tôn giá đã xem thường bổn cung rồi. Bổn cung không muốn Tiêu Lân rời khỏi bổn cung. Hãy về lo chức phận của Giang Hàn tôn giá. Bổn cung nghĩ Tiêu Lân không mất đi đâu được đâu.

Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Giang Hàn mới nói :

- Cung chủ đã nói vậy rồi, bổn tọa chẳng còn gì để nói với Cung chủ, mong gặp lại Cung chủ.

Nói rồi Giang Hàn ôm quyền :

- Cáo từ.

- Bổn cung không tiện tiễn khách!

- Bổn tọa không dám làm phiền đến Cung chủ.

Gấm y nhân xá Tuyết Ngọc rồi quay bước đi thẳng ra cửa.

Gấm y nhân nhân rời khỏi biệt sảnh thì Tiêu Lân từ sau bức hoành phi bước ra.

Tuyết Ngọc nhìn Tiêu Lân mỉm cười, rồi quay lại tràng kỷ ngã người nằm xuống tư thế ban đầu. Lần này nằm xuống tràng kỷ Huyền cung chủ đã chủ động lật vạt áo qua bên phơi đôi chân trần với làn da trắng mượt ra trước mặt Tiêu Lân.

Tiêu Lân bước đến trước tràng kỷ.

Tuyết Ngọc chỉ xuống phía dưới tràng kỷ nhỏ nhẹ nói :

- Công tử ngồi xuống đi.

Tiêu Lân ngồi xuống tràng kỷ ngay bên cạnh đôi chân của Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc mỉm cười nói :

- Tiêu Lân hẳn đã nhận ra tình cảm của mình rồi chứ?

- Nương nương... Người đó là ai?

- Võ lâm Minh chủ. Người gánh vác những sự vụ võ lâm. Y chỉ dưới có bốn người nếu không muốn nói là sánh ngang với Tứ Đỉnh Thiên Can, còn đứng trên tất cả mọi người trong giới võ lâm hắc bạch hai đạo.

Nghe Tuyết Ngọc thốt ra câu này bất giác Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

Chàng hỏi :

- Võ lâm Minh chủ đến để phán trị tội oan của Tiêu Lân?

Chu Tuyết Ngọc gật đầu :

- Đúng. Nếu như Tiêu Lân rời xa bổn cung thì cái chết sẽ ập đến ngươi ngay lập tức. Tiêu Lân biết điều đó chứ?

Tuyết Ngọc nắm lấy tay Tiêu Lân, nhỏ nhẹ nói :

- Bổn cung đã mang thân phận mình ra bảo chứng cho Tiêu Lân. Vì Tiêu Lân, bổn cung đã làm tất cả. Chẳng biết Tiêu Lân có vì bổn cung không?

- Nương nương đã vì Tiêu Lân, tất nhiên Tiêu Lân cũng phải vì Cung chủ chứ. Có qua có lại là chuyện đương nhiên đó mà.

Tuyết Ngọc mỉm cười khẽ gật đầu nhìn Tiêu Lân. Tuyết Ngọc vừa vuốt ve mơn trớn bàn tay chàng. Hai người đối nhãn nhìn nhau. Tuyết ngọc nói :

- Tiêu Lân! Quả tình yêu đã chín chưa?

Tiêu Lân gượng cười giả lả rồi gãi đầu :

- Hình như đã chín rồi.

- Hãy đưa cho ta ăn quả chín tình yêu đó.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng nghĩ thầm :

- “Sao mình cứ phải đối phó với những chuyện oái oăm, ôn dịch này nhỉ?”

Mặc dù nghĩ như vậy những Tiêu Lân lại hỏi Huyền cung Cung chủ :

- Nương nương định ăn quả chín đó như thế nào?

Tuyết Ngọc chỏi tay ngồi lên. Đôi ngọc thủ của Tuyết Ngọc bá vòng qua cổ Tiêu Lân.

- Tiêu Lân cho Nương nương ăn như thế nào?

Tiêu Lân chắt lưỡi nói :

- Cung chủ, quả chín không phải chín ngay một lúc, mà chín từ từ. Có quả thì chín từ trong ra ngoài, có quả thì chín từ ngoài vào trong. Cũng có thứ quả chín từ đầu đến cuối rồi có quả chín từ dưới lên trên. Mỗi quả có kiểu chín khác nhau! Không biết Nương nương định ăn quả chín tình yêu như thế nào đây?

- Trái tình yêu cũng có kiểu chín như những thứ trái cây thông thường ư?

- Đã là quả thì quả nào cũng như quả nấy mà.

- Thế thì ta tùy vào Tiêu Lân vậy! Tiêu Lân muốn cho ta ăn thế nào ta sẽ ăn thế ấy.

- Thế thì tốt quá.

Tiêu Lân nói rồi áp môi mình vào đôi môi của Tuyết Ngọc. Ngay lập tức hai cánh môi của vị Huyền cung cung thủ hé ra tiếp nhận nụ hôn của chàng.

Hai cánh môi của Tiêu Lân vừa chạm vào môi Tuyết Ngọc thì ngay lập tức nàng dán chặt môi mình vào môi chàng.

Kẻ chủ động là Tiêu Lân nhưng người ngộp thở không phải là Chu Tuyết Ngọc mà lại chính là chàng. Sự cuồng nhiệt của Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc biểu cảm qua nụ hôn khiến Tiêu Lân phải nhăn mặt.

Chàng đẩy Tuyết Ngọc ra, thở hắt một tiếng.

- Nương nương! Ăn như thế đủ rồi.

Tuyết Ngọc ngơ ngẩn :

- Chỉ bao nhiêu đó thôi ư?

Tiêu Lân gật đầu :

- Đúng rồi! Chỉ bao nhiêu đó thôi!

Quả chín thì phải ăn từ từ, đợi khi nào nó chín hết ăn mới ngon. Nếu vội vã ăn, không chừng quả chưa kịp chín thì đã thúi. Quả thúi chỉ có nước quẳng đi mà thôi.

Tuyết Ngọc nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lân :

- Vậy khi nào bổn cung mới được ăn trọn quả tình yêu chín mọng kia?

- Khi nào chín thì Tiêu Lân đưa cho Nương nương mà. Nhưng không biết Nương nương có giao Tiêu Lân cho Giang Hàn tôn giá không?

- Tất nhiên là không rồi. Nếu bổn cung giao Tiêu Lân cho Giang Hàn, ta nghĩ ngươi không thọ nổi một ngày.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Xét cho cùng Giang tôn giá cũng có cái khó xử.

Tiêu Lân đứng lên nhưng Tuyết Ngọc đã giữ chàng lại.

Tuyết Ngọc nói :

- Tiêu Lân đi đâu?

- Không không, Tiêu Lân đứng lên cho đỡ mỏi chân đấy mà.

Tuyết Ngọc lườm chàng :

- Thật ra Tiêu Lân muốn tránh mặt bổn cung?

Tiêu Lân giả lả cười rồi nói :

- Tiêu Lân có điên mới tránh mặt Nương nương.

Chàng nhìn Tuyết Ngọc vừa ngắm nghía :

- Nương nương đẹp như thế này thì ai mà tránh né chứ? Nương nương nghĩ Tiêu Lân là người không biết tìm cái đẹp?

- Nói như vậy nhưng bổn cung thấy ngươi lúc nào cũng muốn né tránh bổn cung.

- Không phải đâu!

Tiêu Lân gỡ tay Tuyết Ngọc rồi đứng lên. Đôi chân trần của Tuyết Ngọc đập vào mắt chàng. Tiêu Lân nheo mày nhìn đôi chân của Tuyết Ngọc, chẳng biết chàng nghĩ gì lại hơi cúi xuống dùng hữu thủ vuốt đôi chân Tuyết Ngọc từ trên xuống tận gót chân.

Không biết cảm giác Tuyết Ngọc nhận được từ cái vuốt ve của Tiêu Lân như thế nào mà mắt lại nhắm hờ với những nét hoan hỉ nhưng không thiếu phấn kích và hám dục.

Tiêu Lân đứng thẳng trở lên. Tuyết Ngọc mở mắt nhìn chàng.

Sự hụt hẫng biểu lộ ngay trong ánh mắt của Huyền cung Cung chủ.

Tuyết Ngọc miễn cưỡng nói :

- Bổn cung thích hành động Tiêu Lân.

- Còn Tiêu Lân thì thích cái khác.

- Tiêu Lân thích cái khác là cái gì?

- Thích nhìn Nương nương ngắm quả chín tình yêu bằng sự thèm thuồng. Cái gì ngoài tầm tay thì quí nhưng trong tầm tay thì lại trở nên rất tầm thường. Nên tất cả phải để ngoài tầm tay mình.

Tuyết Ngọc lắc đầu :

- Ta đành chịu công tử thôi.

Tiêu Lân mỉm cười ôm quyền nói :

- Cung chủ! Tiêu Lân có điều thỉnh giáo Cung chủ.

Tiêu Lân nói :

- Hỏi thật Nương nương nhé. Trên võ lâm có người nào hơn hẳn Nương nương về võ công không?

Tuyết Ngọc phá lên cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nhìn Tiêu Lân với ánh mắt chế giễu và hóm hỉnh.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Tuyết Ngọc nói :

- Theo Tiêu Lân thì ai có võ công cao hơn Huyền cung Cung chủ nào? Chỉ có kẻ sánh ngang thôi.

- Ơ... Sánh ngang?

- Tứ Đỉnh Thiên Can có bốn người. Bốn người đó có võ công ngang bằng với nhau. Trong đó Tứ Đỉnh Thiên Can có bổn cung. Nếu có người hơn thì Tuyết Ngọc không dám đảm bảo mạng sống cho Tiêu Lân đâu.

Tiêu Lân nheo mày :

- Nếu đúng như Nương nương nói thì cô văn trong kinh thư sai bét rồi. Cổ nhân có câu núi cao thì có núi cao hơn. Người tài thì có kẻ tài hơn.

- Đó chỉ là sách nói. Nhưng Tứ Đỉnh Thiên Can đã đạt đến cảnh giới tối thượng của võ công. Chẳng còn có ai hơn được. Nhưng chẳng bao lâu nữa, bổn cung sẽ là người cao nhất trong Tứ Đỉnh Thiên Can.

Nghe Tuyết Ngọc nói câu này, Tiêu Lân tròn mắt nhìn thị.

Thấy chàng tròn mắt ngơ ngẩn nhìn mình, Tuyết Ngọc buột miệng hỏi :

- Tiêu Lân không tin?

- Hê, lời nói của Nương nương mà không tin thì mạng Tiêu Lân khó mà giữ được. Phải tin! Phải tin.

Chàng vừa thốt ra lời nói đó vừa nghĩ thầm :

- “Nếu đúng như Cung chủ Huyền cung nói thì Tiêu Lân phải trao chiếc chìa khóa vàng của Tiểu Cúc cho thị à? Coi bộ không ổn rồi”.

Tuyết Ngọc đứng lên, dựa sát người vào Tiêu Lân :

- Nếu sau này Tuyết Ngọc đứng trên tất cả, Tiêu Lân muốn gì nào?

- Tiêu Lân sẽ là quả chín cho Nương nương dùng.

Tuyết Ngọc bật cười :

- Hay lắm! Mãi mãi Tiêu Lân sẽ là quả chín cho Tuyết Ngọc.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Còn một điều nữa, Tiêu Lân muốn thỉnh giáo Nương nương.

- Tiêu Lân muốn gì nào?

- Tiêu Lân muốn rời khỏi đây.

Đôi chân mày Tuyết Ngọc nhíu lại, lộ bật mãn và đanh ác. Tuyết Ngọc gằn giọng nói :

- Tiêu Lân sao lại muốn rời khỏi biệt cung của bổn nương?

Chàng giả lả cười rồi nói :

- Nương nương quên rồi sao? Hiện thời Tiêu Lân còn mang nặng oan nghiệp nhục nhã trên vai mình. Nếu không tự Tiêu Lân giải oan nghiệp, thì quả chín tình yêu e khó mà chín được.

Tuyết Ngọc nhìn chàng. Đôi ngọc thủ bá quanh cổ Tiêu Lân.

- Tiêu Lân không cần phải nghĩ ngợi chuyện đó. Cứ ở đây chẳng ai làm gì được Tiêu Lân đâu.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài nói :

- Nương nương! Tiêu Lân biết ở đây là an toàn rồi, nhưng canh cánh bên lòng nỗi nhục kia. Làm sao mà sinh tình được. Tiêu Lân cần phải giải oan nghiệp cho mình.

- Tuyết Ngọc sẽ giúp Tiêu Lân chuyện đó.

Tuyết Ngọc nói dứt câu, bất ngờ buông tay khỏi cổ Tiêu Lân, nhìn về phía bức hoành phi, Tuyết Ngọc đanh giọng gay gắt nói :

- Ngươi đứng đó làm gì?

Tiêu Lân ngơ ngác chẳng biết Huyền cung Cung chủ nói với ai.

Chàng toan hỏi Tuyết Ngọc nhưng rồi thị đã khoát tay nói :

- Tiêu Lân về thư phòng của mình đi, Tuyết Ngọc sẽ đến đối ẩm với Tiêu Lân. Chúng ta sẽ cùng ngắm trăng lên.

Tiêu Lân gật đầu.

Chàng rời gian biệt sảnh, vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Sự xuất hiện của Cẩm y nhân Giang Hàn khiến tâm trạng Tiêu Lân nặng trĩu. Chàng chẳng biết ngày mai mình sẽ ra sao. Phía trước chàng thật mơ hồ và mù mịt. Những gì đang xảy ra với chàng chẳng khác nào ma trận, cuốn Tiêu Lân vào để rồi bít tất cả mọi ngõ ngách chẳng cho chàng lối ra.

Tiêu Lân dừng bước trên cầu kiệu. Nhìn xuống dòng sông lung linh những vì sao lấp lánh như một tấm gương trong suốt phản chiếu bầu trời đêm, Tiêu Lân tự nhủ :

- “Ta phải làm gì đây?”

Chàng lắc đầu buông tiếng thở dài ngao ngán. Những gì trước đây chàng muốn làm như thể đang xa rời khỏi tầm tay. Xa rời khỏi khả năng của chàng.

Đứng như thế một lúc lâu chàng rảo bước đi tiếp cùng với sự chán nản càng lúc càng xâm chiếm mình. Cho dù bình thời Tiêu Lân là kẻ lạc quan với tất cả mọi sự biến của cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.