Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 47: Lạt mềm buộc chặt




A Cửu cả kinh, ngẩng đầu nhìn Quân Khanh Vũ.

Mắt phượng đối phương nheo lại, lông mi dày đặc che khuất thần sắc, trái lại càng lộ vẻ thâm thuý.

Hắn cười, rất ôn hậu hoà nhã. Nhưng A Cửu biết, ánh mắt đối phương dị thường lạnh lẽo.

“Hoàng thượng lúc đó đang cùng Thục phi dùng bữa, thần không tiện quấy nhiễu.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Đúng.”

A Cửu lại nuốt xuống một ngụm dược đắng chát, cuối cùng không chịu được nữa nhắc nhở, “Hoàng thượng, không bằng để thần một hơi uống xong chén thuốc này, được chứ?”

“Ngươi không thích ta đút?”

Nhăn mi, Quân Khanh Vũ không có ý tứ đưa chén thuốc cho A Cửu.

“Thần nào dám, vấn đề chính là chén thuốc này thực đắng. Không bằng một ngụm đắng liền cho xong, còn hơn là phải từng chút một nhấm nháp…”

“Trẫm hiểu. Một ngụm vào miệng, đắng liền liền dứt…”

“Hoàng thượng minh giám.” A Cửu thở dài một hơi. Hoàn hảo là hắn còn nhân tính. Nói xong liền vươn tay, tính toán đón nhận chén thuốc.

Nhưng, đột nhiên Quân Khanh Vũ lại đưa chén thuốc ra xa, cười đến thực ngọt ngào, “Trẫm muốn giúp ngươi một ngụm uống hết.”

“Ngươi!”

Nhìn A Cửu nhăn mày, đối phuơng liền ôn nhu nói, “Phu nhân, vừa nãy ngươi đánh trẫm rất nhiều nha. Chắc giờ đã mệt, vẫn nên là để vi phu hầu hạ đi ~ “

Nguyên bản bàn tay vừa rồi vì khẩn trương mà nắm chặt, giờ phút lại vì tức giận mà nắm thành quả đấm.

Hai người tựa hồ như chơi trên sòng bạc, nhìn A Cửu thống khổ uống dược, Quân Khanh Vũ vui vẻ trộm cười…

“Tại sao cho gọi cung nhân của Chu Tuyết đến đây?”

“Chu Tuyết mất tích ba ngày, nhưng lại không một ai báo cho ta biết. Hoàng thượng không cảm thấy kỳ quái?”

Quân Khanh Vũ dùng thìa khuấy khuấy dược trong chén, rồi lại tằn tiện múc lên một thìa nhỏ đưa tới bên môi A Cửu, “Cũng không quá kỳ quái. Bởi vì cung nhân Cảnh Dương cung đều là người của Thái hậu.” ( Ca chơi xấu kinh =)) )

“Có nghĩa là Thái hậu cũng biết?”

“Không chỉ có thế. Sợ rằng bà ta đã sớm biết. Nhưng lại chọn cách im lặng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì hung thủ là Thập nhị Vuơng gia. Hơn nữa bà ta cũng muốn biết vì sao Thập nhị Vương gia giết Chu Tuyết.”

“Vậy ý tứ chính là, Chu Tuyết cùng Hồng nhi có chết hay không, cũng không liên quan gì đến Thái hậu?”

Trong đầu A Cửu lập tức trống rỗng. Nàng nghĩ không ra, tại sao Chu Tuyết cùng Hồng nhi lại chết chung một chỗ…

“Ngươi nói xem vì sao Thái hậu muốn giết Chu Tuyết?” Quân Khanh Vũ mỉm cười nhìn A Cửu, chú ý tới bên miệng nàng có vết thuốc, liền đưa tay nhẹ lau đi.

Động tác của hắn rất tự nhiên mà trôi chảy…

“Thần ngu muội.”

“Người mới vào cung, tự nhiên không hiểu.” Hắn giải thích, “Lúc trước, ngoại trừ ngươi là người đầu tiên trẫm tự chọn thị tẩm, những người khác, đều do một tay Thái hậu an bài.”

A Cửu ngây ngốc, nhớ lại hình ảnh trên đại điện phong phi, Thái hậu tự mình chọn Chu Tuyết.

“Vây cánh của Thái hậu rất đông, Thập nhị Vương gia cùng Mạc gia đều là người của bà ta. Mạc gia nắm binh quyền, Thập nhị Vương gia phú khả địch quốc. Chu Tuyết ở Giang nam, phụ thân trên danh nghĩa là buôn tơ lụa, nhưng kỳ thật lại vụng trộm buôn muối lậu, lũng loạn nền kinh tế. Gia đình nàng ta càng tài phú, thì lại càng trở thành cái gai trong mắt Thập Nhị Vương gia.”

Quân Khanh Vũ dừng một chút, để bát dược sang bên cạnh, nói tiếp, “Thái hậu cố gắng nâng đỡ Chu Tuyết, đó là muốn Chu Tuyết trở thành con bài kiềm chế Thập nhị Vương gia, khiến hắn trung thành hết lòng phục vụ.”

“Chu Tuyết tư gia hùng hậu, theo lý mà nói, Thập nhị Vương gia hẳn là nên lôi kéo, chứ không nên giết nàng.” A Cửu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên sáng tỏ, kinh ngạc nói, “Chẵng lẽ Chu Tuyết đã nhìn thấy một thứ còn hơn cả gia sản nhà nàng?”

Người nào, vật nào, chuyện gì, mà còn quan trọng hơn cả tài phú gia môn Chu Tuyết?

“Ta biết rồi! Ta biết rồi!”

A Cửu mừng rỡ, qua sự nhắc nhở của Quân Khanh Vũ, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ mọi chuyện.

Mà lúc này, thái độ cùng cách nhìn nhận của nàng với Quân Khanh Vũ đã có sự biến chuyển rất lớn.

Quân Khanh Vũ so với tưởng tượng của nàng chính là thông minh hơn rất nhiều. So với nàng, có lẽ càng thông suốt mọi chuyện!

“Ngươi biết?”

“Ân.”

“Biết là tốt. Sau này có chuyện gì không hiểu thì tới hỏi trẫm. Không được hỏi Cảnh Nhất Bích.” Đối phương nhướn mày, “Trẫm biết nhiều hơn hắn.”

A Cửu hé miệng muốn nói, nhưng lại cũng không biết nên nói gì.

Sau đó bỗng nhiên vội vã xuống giường, chạy ra ngoài Lưu ly cung.

“Ngươi đi đâu?”

Quân Khanh Vũ một phen kéo nàng lại.

“Ta muốn đi chứng minh suy nghĩ của ta.” A Cửu hít sâu một hơi, lúc này nàng thật sự không kìm nén được.

Nàng nhất định phải trả thù!

“Ngươi cứ như thế muốn đi?”

Quân Khanh Vũ nhíu mày đánh giá nàng.

A Cửu lúc này mới phát hiện, ban nãy hai người vừa đánh nhau một trận, quần áo còn chưa sửa lại. Nhìn Quân Khanh Vũ nhếch nhác trước mặt, A Cửu cam đoan nàng cũng không khá hơn.

Lại nhìn khuôn mặt nguyên bản tuyệt mỹ nay có thêm vài đạo vệt hồng hồng tím tím, A Cửu thở dài có chút đau thương.

Chẳng lẽ nàng ra tay quá mạnh?

“Hoàng thượng, sự tình khẩn cấp…”

“Thôi, ngươi đi đi.” Thấy bộ dáng nàng khẩn thiết, Quân Khanh Vũ bất đắc dĩ khoát tay, “Ngoài điện tuyết rơi, rất lạnh đấy.”

Nói vừa xong, đã thấy A Cửu chạy tới sau bình phong, qua loa khoác thêm hồ cừu, rồi lập tức ra khỏi lưu ly cung.

Tuyết bên ngoài rất nhỏ, A Cửu mở bàn tay ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Trong tay nàng là vỏ cùng cánh hoa Hải đường, vật này là thứ Hồng nhi vẫn gắt gao nắm trong tay…

Trong hoàng cung, hoa Hải đường vô cùng nhiều, nếu đi từng chỗ một kiểm tra, thì có thể nói như mò kim đáy biển. Hơn nữa không chừng sẽ đánh rắn động cỏ.

Nhưng hiện tại, phạm vi đã rút nhỏ.

Lúc này trời đã tối, A Cửu mặc y phục cung nhân, lẻn vào Hải Đường điện.

Mạc Hải Đường tựa hồ rất mệt mỏi, cho nên đã sớm đi vào giấc ngủ, bên trong thập phần yên tĩnh.

A Cửu yên lặng đi lên trước, nhẹ nhàng xốc lên chăn của nàng ta, nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn cánh tay nàng ta.

Thủ cung sa đã biến mất…

A Cửu cười lạnh, mạnh tay đánh thức Mạc Hải Đường, sau đó trốn vào sau bình phong.

Mạc Hải Đường tỉnh dậy trong mơ màng, nhìn về phía bên ngoài mành, chỉ thấy hình bóng một nữ tử cúi đầu.

“Quý phi nương nương…”

Giọng nàng u oán trầm xuống, tựa như linh hồn đến từ địa ngục.

“Hồng nhi?”

Mạc Hải Đường run rẩy, sợ đến mức bay mất nửa hồn phách.

“Nha! Nương nương còn nhớ rõ nô tỳ a. Sao nào, nhẫn tâm như vậy, đem nô tỳ ném vào trong nước lạnh như vậy… ngươi có biết rất lạnh không a…”

“Ngươi… Ngươi không được qua đây… không được qua đây…”

Mạc Hải Đường lạnh lùng thét to.

A Cửu vừa nghe, nhất thời đã rõ ràng tất cả, xoay người rời khỏi Hải Đường điện. Vừa nãy nàng không lộ diện, vậy mà Mạc Hải Đường chỉ dựa vào quần áo đã nói nàng là Hồng nhi!

Ngày đó, nàng để Hồng nhi đi tìm Quân Khanh Vũ, mà Hồng nhi lại hết sức quen thuộc các con đường dẫn đến Gia Vũ cung, sự tình khẩn cấp, chỉ còn cách đi tắt qua Hải Đường điện.

Mà tại chỗ này, A Cửu đã bí mật đi đến tiểu đình ngoài Hải Đường điện, tìm được thân cây hải đường khớp với vỏ cây và cánh hoa lấy được trong tay Hồng nhi.

Tiểu đình là chỗ hết sức kín đáo, xung quanh lại toàn bụi cây và bụi hoa, thuận tiện ngày ấy khí hậu ôn hòa, cảnh sắc di nhân, cho nên Hồng nhi đã ngồi bên trong nghỉ ngơi… rồi thấy được cảnh không nên thấy…

Hung thủ quả nhiên là Thập nhị vương gia! Thủ cung sa trên cánh tay Mạc Hải Đường đã mất, điều đó chứng tỏ hai người có gian tình. Hải Đường cung hầu hết là người của Thái hậu, cho nên bọn họ mới đến nơi kín đáo này để hẹn hò!

Bởi vì lúc ấy đã gần kề giờ yến hội bắt đầu, cho nên bọn họ giết người xong chưa kịp thu xếp ổn thoả, chỉ đành giấu ở chỗ đó.

Còn về Chu Tuyết… Trước hết là Thái hậu lấy cớ ly khai, sau đó là Mạc Hải Đường tiếp bước, nhờ vào thân phận cùng mối quan hệ mới xây dựng với Chu Tuyết, dẫn nàng rời đi.

Cung nhân trong cung Chu Tuyết đã chứng thực, lúc Chiêu nghi hồi tẩm cung tâm tình rất không tốt. Một lát sau liền vội vã dẫn thiếp thân cung nữ rời đi, nói rằng đi tìm Quý phi nói việc nhà.

Có lẽ ở lúc này, đã vô tình đụng phải Mạc Hải Đường và Thập nhị Vương gia.

Thập nhị Vương gia cùng Mạc gia liên kết, điều này Chu Tuyết không biết, cho nên không có khả năng đoán được quan hệ của bọn họ.

Nhưng vì để an ủi Mạc Hải Đường, Thập nhị Vương gia đã lần nữa ra tay.

Gia cảnh Chu Tuyết hùng hậu thì có tính gì?

Mạc gia có binh quyền, chỉ cần hai bên kết hợp là sẽ có thể thoát khỏi khống chế của Thái hậu.

A Cửu cười lạnh, đột nhiên rõ ràng lời Quân Khanh Vũ nói, bởi vì muốn khống chế Thập nhị Vương gia, cho nên mới cố sức nâng đỡ Chu Tuyết!

Nhưng mà, Thái hậu lại không thể ngờ được rằng, Thập nhị Vương gia lại cùng Mạc gia cấu kết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.