Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 28: Sau không gặp lại nữa




“A Khánh! Cứu ta!” – Úc Phi Tuyết đột nhiên hướng về phía sau Lãnh Dịch Hạo kêu to.

Trong thoáng chốc Lãnh Dịch Hạo quay đầu, Úc Phi Tuyết như bay thoát ra khỏi ôm ấp của hắn, quay người muốn chạy trốn.

Xuân Nhật Ngưng Hương Tán chết toi ! Trong sách thuốc nói, nam nhân sau khi ăn nó nội lực sẽ hoàn toàn biến mất, xuất hiện ảo ảnh.

Nếu sách thuốc không viết sai, thì tức là nàng phí năm trăm bạc mua phải hàng giả kém chất lượng rồi !

Úc Phi Tuyết nhón chân một cái, lách qua cửa sổ, nào ngờ cả người vừa mới ra khỏi cửa sổ, trên chân đã bị một lực kéo mạnh lại, cơ thể vừa mới đi ra ngoài dò xét đã lại bay trở về, hơn nữa còn ngã thật mạnh lên giường.

Vừa rồi vài tên nam tử cái cao lớn dĩ nhiên đã bị ngất đi rồi, ngã chổng vó trên mặt đất. Lãnh Dịch Hạo dẫm lên cơ thể to xác của bọn họ, từng bước một đi tới. Lửa giận trong ánh mắt đỏ tươi của hắn ra xung quanh, vì tác dụng của dược tính mà bước chân có vẻ nặng nề, làm cho hắn giống một con báo săn nguy hiểm. Ầy, báo săn phát dục, thật nguy hiểm.

“Giải dược, ta đưa giải dược cho ngươi!” – Úc Phi Tuyết trước giờ vẫn là hảo hán không tính thiệt hơn trước mắt, ném ra một cái bình sứ nhỏ về phía Lãnh Dịch Hạo.

Hàng giả kém chất lượng rồi ! Úc Phi Tuyết hận mụ tú bà xấu xa ở kỹ viện kia đến tận xương tủy!

Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo cũng không hề cảm kích, vung cánh tay lên, bình sứ đập vào vách tường, vỡ vụn.

Bình sứ trống rỗng.

Sắc mặt Lãnh Dịch càng thêm u ám.

Úc Phi Tuyết sợ hãi lui vào trong giường. Chưa bao giờ thấy qua sắc mặt này của Lãnh Dịch Hạo, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú căng ra, giống như được khắc sâu bằng dao, tà khí ngày thường trong đôi mắt bây giờ phát ra sáng lạnh, ngay cả khí chất thanh tao nhàn nhã ngày thường cũng biến mất gần như hòan toàn, trở nên lạnh lẽo u ám, thù địch tràn ngập.

Ahhh! Đến mức này sao ?!

“Này, ta đùa đấy, ta đi lấy giải dược cho ngươi!” – Úc Phi Tuyết nghiêng người muốn chạy trốn, nào ngờ giây tiếp theo, trời xoay đất chuyển, ngã lên trên giường. Mà cơ thể Lãnh Dịch Hạo cũng đè ép xuống kín không kẽ hở.

“Ngươi nặng quá, đè chết người rồi ! Cứu mạng với !” – Úc Phi Tuyết khóc không ra nước mắt. Sớm biết cái thuốc này không khống chế được hắn, nàng sẽ không dùng phương pháp ngu ngốc như vậy! Mua dây buộc mình đây mà!

“Câm miệng!” – tiếng Lãnh Dịch Hạo cộc cằn kèm theo sự tức giận. Hơi thở dồn dập phả lên mặt Úc Phi Tuyết, hoàn toàn mất đi hương vị nhẹ nhàng thoải mái ngày thường, ngược lại có một loại hơi khí trầm đục nồng đậm làm cho Úc Phi Tuyết rất không thoải mái.

Từ nhỏ đã ở trong hiệu thuốc bắc làm loạn, Úc Phi Tuyết nhanh chóng ý thức được, đây là trúng độc! Không phải độc bình thường !

“Ngươi……” – Úc Phi Tuyết nghi hoặc nhìn khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo gần trong gang tấc. Nàng quen thuộc dược tính, dược vừa rồi nàng hạ với Lãnh Dịch Hạo, chỉ là xuân dược bình thường, tuyệt đối không giống với tất cả độc tính thể hiện ra ngoài trên người Lãnh Dịch Hạo giờ phút này.

Nói cách khác, không liên quan đến nàng.

“Nàng dám hạ độc với ta!” – bàn tay to của Lãnh Dịch Hạo bỗng nhiên bóp chặt cổ Úc Phi Tuyết, hắn xuống tay rất mạnh, làm cho Úc Phi Tuyết gần như ngạt thở.

“Cổ……sắp đứt rồi……” – Úc Phi Tuyết giãy dụa khó khăn nói ra một câu. Cổ của nàng bị người ta bóp, trên bụng còn bị cái gì đó nóng rực đè lên rất mạnh, làm cho nàng không thể hô hấp.

Lãnh Dịch Hạo chẳng những không buông tay, sắc mặt ngược lại càng lúc càng lạnh, ánh mắt ngày thường tà khí giống như hàn băng ngàn năm ngưng tụ, hai tay bóp chặt lấy cổ Úc Phi Tuyết, giống như là giây tiếp theo sẽ bóp đứt cổ nàng.

Thật sự không thể thở được rồi ! Úc Phi Tuyết ra sức quay cổ nhưng lại bất lực. Đúng lúc này, nàng cảm nhận rõ ràng được, cái thứ gì đó nóng rực vẫn đè lên bụng nàng đã di chuyển đến giữa hai chân, gắt gao xuống đến nơi mềm mại của nàng, cảm giác xa lạ mà kích thích này làm cho toàn thân nàng run lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.