Vương Gia Nhận Nhầm

Chương 27: Tiên duyên nhân gian




Sắc mặt Lãnh Dịch Hạo xanh mét, lại không nói được một lời. Hai quyền nắm chặt cùng với gân xanh nổi lên ở trán cho thấy hắn gần như đã mất đi khả năng tự kiểm soát và ngăn chặn tức giận đến cực điểm.

Nhìn bộ dáng của hắn, Úc Phi Tuyết cười đến nghiêng ngả. Ha ha! Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng có ngày hôm nay!

“Lãnh Dịch Hạo, ta biết bây giờ ngươi còn nghe được tiếng ta nói chuyện, ta cũng biết, với nội lực của ngươi, cũng có thể áp chế được một thời gian, nhưng mà loại độc dược này ngươi không có biện pháp chống cự đâu. Nội lực của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Cho nên nếu bây giờ ngươi cầu xin ta tha thứ, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi giải dược, thế nào ?”

Lãnh Dịch Hạo tái mét mặt mày không nói được lời nào, con ngươi hẹp dài đột nhiên lóe lên một ánh sáng u ám.

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều đâu.” – Úc Phi Tuyết đắc ý cười.

“Lãnh Dịch Hạo, ngươi đánh bản cô nương lúc trước, sau đó điểm huyệt đạo của bản cô nương, hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu ngươi sẵn sàng đáp ứng, về sau bản cô nương ta nói gì nghe nấy, ta nói một ngươi không được nói hai, ta nói đông ngươi tuyệt không được nói tây, ta sẽ cho ngươi giải dược, thế nào ?”

Úc Phi Tuyết biết, cái tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được cơ hội như thế này cũng không dễ dàng gì, cho nên, một khi có cơ hội, đương nhiên phải hạ dược mạnh.

Quân tử báo thù, ngay ngày hôm nay. Đừng trách bản cô nương tàn nhẫn, là Lãnh Dịch Hạo ngươi trêu chọc ta trước!

Úc Phi Tuyết cười khanh khách nhìn đám nam nhân kia đang tiến về phía Lãnh Dịch Hạo từng bước một, nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, Úc Phi Tuyết đồng thời cũng đếm thầm trong bụng: một……hai……

Nếu nàng đoán không sai, nàng đếm tới ba, Lãnh Dịch Hạo nhất định sẽ đầu hàng.

“Ba……”

Đột nhiên, trước mặt sáng loáng lên một cái, một trận nổ ầm ầm, Úc Phi Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Lãnh Dịch Hạo trong nháy mắt đánh ngã mấy tên nam tử to con kia, sau đó quay người đi đến trước mặt nàng.

Đây, đây, cái tên này còn là người không vậy ? Ngay cả Xuân Nhật Ngưng Hương Tán cũng không khống chế được hắn, hắn vẫn còn sức đánh người ?! Úc Phi Tuyết run rẩy khóe miệng, bị hắn giáng sét xuống không nói được câu nào. Khinh địch rồi !

Hô hấp nặng nề phả lên khuôn mặt của Úc Phi Tuyết, chuông cảnh báo trong lòng Úc Phi Tuyết đột nhiên kêu lên mãnh liệt.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!

Úc Phi Tuyết quay người bỏ chạy, nào ngờ vẫn chậm! Nàng vừa bước được một bước, bên hông bị người lôi kéo, cả người ngã mạnh vào lòng Lãnh Dịch Hạo.

Úc Phi Tuyết xoay tay định gỡ ra, nào ngờ Lãnh Dịch Hạo giống như sớm có phòng bị, cầm lấy bàn tay của nàng, trong nháy mắt đem cánh tay nhỏ bé kia xoay lại sau người nàng.

Vì thế, cơ thể Úc Phi Tuyết dán chặt vào trước ngực Lãnh Dịch Hạo, nàng nhạy cảm cảm giác được Lãnh Dịch Hạo khác hẳn với bình thường, nhiệt độ cơ thể cực nóng và hô hấp bị rối loạn nặng nề.

“A Khánh! Cứu ta!” – Úc Phi Tuyết đột nhiên hướng về phía sau Lãnh Dịch Hạo kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.