Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Chương 23: Nghi ngờ




“Không cần, cảm ơn.” Lê Yên lịch sự từ chối, nhưng ba tên loai choai vẫn không nhường bước.

“Cô bé thật đáng yêu, em không cần nhưng bọn anh cần.” Giọng nói cười cợt của một trong ba tên loai choai vang lên.

Lê Yên hoảng sợ, lúc này mới thấy hối hận vì quyết định dọn đến đây. Cái khó bỗng ló cái khôn, Lê Yên kín đáo cho tay vào túi xách tìm kiếm đèn pin chích điện, cô nhanh chóng đưa đến người một tên trong số đó và lập tức ấn nút. Động tác nhanh, gọn, chính xác. Đèn pin bật sáng, ánh sáng chói loá, quả nhiên là đồ tốt, nhưng tên loai choai bị đèn pin chạm vào lại không hề hấn gì. Lê Yên vẫn chưa hết ngạc nhiên vì đèn chích điện mất tác dụng đã phải chuyển sang trạng thái sợ hãi khi cái đèn chích điện trong tay bị một tên trong đó giật lấy, soi đèn thẳng vào mặt cô.

“Oa, da dẻ không tệ.” Tên loai choai thích thú, cười dâm đãng. Lê Yên cắn môi lùi từng bước chuẩn bị bỏ chạy thì một cánh tay đưa ra, bắt lấy cô, Lê Yên hoảng sợ hung hăng cào loạn cánh tay đang kéo cô.

Silvain thở dài một tiếng, buông cô ra. Ba tên loai choai còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Nếu không phải đang ở trước mặt Lê Yên thì ba tên này khẳng định sẽ không chỉ là bất tỉnh.

Lúc này, cô mới biết, hoá ra người đàn ông này muốn cứu cô, thế mà cô không biết điều, còn hung hăng với anh ta. Ngay lúc Silvain muốn rời đi, cô đã đến trước mặt anh, cúi đầu chân thành:

“Thành thật xin lỗi và cảm ơn anh rất nhiều.” Silvain im lặng. Cô khom người, nhặt đèn chích điện lên, lắp bắp, lí nhí nói:

“Lúc nãy tôi mạnh tay quá, có lẽ khiến anh bị thương rồi. Để tôi xem giúp anh.” Lúc nãy tuy không nhìn rõ lắm nhưng trong nháy mắt mà anh ta hạ gục những ba người, nếu anh ta cảm thấy cô không biết điều, thấy cô chướng mắt, hối hận đã cứu cô sau đó, buồn bực, hạ thủ với cô thì sao? Cho nên điều khẩn cấp hiện giờ là phải chân thành nhận lỗi và thể hiện sự hối cải. Nghĩ vậy cô đưa đèn đến gần anh, muốn giúp anh kiểm tra vết thương, nhưng anh xua tay để tránh đi rồi nói:

“Không có gì, cô về....” Silvain còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy có một dòng điện chạy qua người, sau đó...

“A” Lê Yên hoảng hốt nhìn người đàn ông cao lớn ngã xuống đất. Là do cô đánh sao? Chắc không phải đâu, cô chỉ cào loạn thôi, cùng lắm chỉ trầy xát nhẹ thôi. Khi nãy đánh nhau bị thương ở đâu khác? Bệnh tim tái phát? Hay...Cô liếc nhìn đèn chích điện trong tay mình.

Silvain tỉnh lại, nhìn thấy cô ngồi ghế cạnh giường bệnh, lưng tựa vào ghế, đầu ngoẹ sang một bên, say sưa ngủ:

“Vậy mà cũng ngủ được nữa.” Anh ngồi dậy, buồn cười nhìn gương mặt phúng phính trắng nõn.

“Anh tỉnh rồi.” Lê Yên đột nhiên mở mắt.

Anh nhoẻ miệng cười. Vẫn im lặng nhìn cô. Trời mới biết hơn tháng qua anh phải sống những ngày tháng khốn kiếp đến mức nào. Cảm giác đau đớn về tinh thần luôn khiến người ta thống khổ hơn nỗi đau thể xác.

Nhìn người con gái mình yêu vui vẻ bên người khác, nhìn người ta chăm sóc cô, nắm tay cô, ôm cô, hôn cô. Nhìn cô giữa đêm chạy đi tìm tên khốn kia, nhìn cô vội vã gọi điện liên tục, nhìn cô lo lắng khi không liên lạc được với hắn, nhìn cô vui mừng khi xem tin nhắn hắn gửi đến, nhìn cô kích động trả lời tin nhắn, nhìn cô chờ đợi tin nhắn hồi đáp từ hắn, nhìn cô nài nỉ Hoa Thần cho phép cô được nghỉ nửa ngày, nhìn cô buồn vì hắn, nhìn cô khóc vì hắn... anh cứ mãi dõi theo nhìn cô như thế.

Thẫm chí anh vì thân phận ngôi sao quốc tế Silvain không tiện xuất hiện, anh không ngại cãi lại bà, xé rách lớp nguỵ trang bên ngoài, huỷ đi tâm huyết cuối cùng của Y Lão, trở lại bộ dạng thật sự của chính mình để có thể ngày ngày theo sau cô.

“Nè anh, anh không sao chứ?” Bị điện giật đến trì độn rồi sao?

“Không sao, cảm ơn em.” Silvain nhẹ giọng nói.

Lê Yên xấu hổ cúi đầu: “Cảm ơn gì chứ, là tôi không cẩn thận khiến anh té xỉu.”

Silvain bật cười.

Cô y tá trực đêm bước vào, bắt gặp nụ cười của anh đến mức si mê. Silvain thu hồi nét cười trên mặt.

“Chào anh, tôi đến để giúp anh kiểm tra.” Bộ dáng y tá là muốn bỏ qua người còn lại.

“Không cần, phiền cô giúp tôi làm giấy xuất viện.” Anh nhàn nhạt nói.

“Sao lại không chứ, để em giúp anh kiểm tra rồi xuất viện nhé.” Y ta dịu dàng như nước.

”Ra ngoài.” Silvain kiềm nén cơn giận giữ cho giọng không quá doạ người.

“Phiền cô ra ngoài một chút.” Y tá quay sang Lê Yên nói.

“Tôi bảo cô: Ra ngoài.” Vừa nói anh vừa nhìn cô y tá, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đông đá khiến cô y tá tái mặt, lập tức đi nhanh ra khỏi phòng.

Anh khó chịu với tay cầm điện thoại, gọi cho Hà Lỗi:

“Tôi muốn xuất viện.”

[Bệnh viện nào dám nhốt anh?] Hà Lỗi một tay cầm điện thoại, một tay cầm ly rượu, nhấp một ngụm, mắt nhìn chăm chú vào cái xác trên bàn mổ, giọng cười cợt hỏi.

Silvain liếc nhìn logo trên áo gối, sau đó nói tên bệnh viện, rồi lập tức gác máy, bước xuống giường, cầm áo khoác lên rồi nói với Lê Yên:

“Đi thôi.”

“À.” Một cuộc điện thoại đã giải quyết xong rồi sao? Lê Yên thắc mắc nhưng ngậm miệng không dám hỏi, dù sao anh ta không làm khó cô là được.

“Tôi đưa em về.” Silvain nhẹ giọng nói.

“Không cần đâu, tôi...”

Nhìn ra sự bối rối của cô, anh mỉm cười nói: “Chúng ta là hàng xóm.”

Lê Yên tròn mắt: “Hàng xóm?” Sau đó lại thấy xấu hổ, cô quả thật không quan tâm xung quanh, từ lúc chuyển sang làm trợ lý cho Hoa Thần, so với làm trợ lý cho chị Lam Anh, chỉ có bận hơn chứ không kém.

Silvain lại mỉm cười. Lê Yên liền đứng lại, xoay người đối diện anh, sau đó giơ bàn tay ra, cười rạng rỡ:

“Chào anh hàng xóm, tôi là Lê Yên, còn anh?”

Anh nhìn bàn tay cô, cảm xúc ngổn ngang, như vậy có thể xoá hết sai lầm lúc trước để làm lại từ đầu không?

“Anh sao vậy?” Chả lẽ thật sự là di chứng của điện giật? Cô ảo não, nếu thật là vậy thì cô thảm rồi.

“Tôi là Đường Á Luân. Em gọi tôi Á Luân là được.” Silvain đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của của cô, anh mỉm cười che giấu cảm xúc chênh vênh trong lòng mình, anh thật sự là Đường Á Luân. Như vậy không tính là lừa gạt đúng không?

Nghe tên anh, cô cảm thấy cảm xúc trở nên phức tạp. Tên thuần Việt của Silvain không phải cũng là Đường Á Luân sao? Cô nhìn anh chăm chăm. Sau đó lại cảm thấy buồn bực, trùng tên thôi, sao phải nghĩ nhiều về tên ngựa đực biến thái kia chứ.

Nhìn vẻ mặt của cô anh có chút bất an, không phải cô nghi ngờ gì chứ?

Vài ngày sau đó, Min gọi điện thoại cho cô, nói là anh phải đi Indo để giải quyết công việc, thời gian vẫn chưa xác định. Vậy cũng tốt, quan hệ của hai người hiện tại vô cùng mờ mịt. Cô không biết phải đối diện với Min thế nào. Từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy Min đối với cô có tình cảm, nhưng không phải tình yêu. Cô đã từng nghĩ là do cô là con gái nên cứ hay lo được lo mất. Cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn Tình Tuyết. Ánh mắt rực lửa, mang tính chiếm hữu. Khoảnh khắc đó cô biết nếu còn không cố tự thoát, sẽ có ngày cô chết chìm trong sự ngộ nhận.

Lam Anh mang thai đến tháng thứ tám, Hà Triết đến kiểm tra, sau đó khăng khăng yêu cầu để cô nhập viện. Lam Anh phản đối kịch liệt, Lương Cảnh Hàn suy nghĩ một chút, liền trực tiếp ôm cô vào xe, rồi từ xe ôm cô thẳng đến phòng bệnh. Lam Anh tức đến dậm chân.

Buổi tối, anh ôm cô nằm trên giường bệnh, đưa tay vuốt ve bụng cô. Lam Anh nhếch môi, bàn tay thon dài mò đến đũng quần anh. Cơ thể Lương Cảnh Hàn căng cứng lại, cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn chim nhỏ, nháy mắt chim nhỏ đã biến hình thành mãnh thú vừa to lớn, cứng rắn lại nóng bỏng. Nghe thấy hơi thở của anh trở nên nặng nề, Lam Anh bật cười khanh khách. Thu tay về.

Lương Cảnh Hàn cười khổ, cô là đang trả thù anh chuyện sáng nay. Dục vọng bùng lên, khiến anh vô cùng khó chịu, cảm giác muốn phóng thích khiến bên dưới căng cứng, trướng đau, vẻ mặt anh vặn vẹo lợi hại. Lam Anh chờ mãi vẫn không thấy anh chạy vào nhà vệ sinh, có chút nghi hoặc. Cô cựa quậy muốn ngồi dậy nhìn anh, lại nghe giọng anh khàn khàn nói:

“Nằm im đi em.”

Cô lè lưỡi cảm thấy đùa có chút quá đáng, chắc là anh đang rất khó chịu, anh không tắm nước lạnh là sợ sau khi tắm xong, cơ thể bị lạnh, không thể ôm cô ngủ.

”Ông xã, em xin lỗi, em không nên đùa như vậy.” Cô nhỏ giọng nhận lỗi.

Anh dịu dàng xoa đầu cô rồi nói:

“Em không cần nói xin lỗi với anh, chờ em sinh xong, anh sẽ từ từ trả lại em từng lỗi, từng lỗi một, hơn nữa còn trả cả vốn lẫn lãi cho em nữa.” Dứt lời còn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô.

Lam Anh nghe xong, lông tơ đều dựng ngược cả lên, im lặng, nhắm mắt ngủ.

Đến giữa đêm, cô cảm thấy vô cùng lạnh, cảm giác lạnh lẽo đến khổ sở. Lương Cảnh Hàn cảm giác vợ bất thường, anh lập tức với tay nhấn chuông báo động gọi bác sĩ phụ sản, sau đó ngồi dậy bật đèn. Vừa xoa bụng vợ, vừa gọi cho Hà Triết.

Bụng truyền đến từng cơn co rút, quặn đau, cô đau đến không nói được thành tiếng, càng ngày càng cảm thấy như bị rút hết oxi trong không khí. Cô cố gắng hít thở.

“Bà xã,..” Lương Cảnh Hàn nhìn vợ đau đớn đến sắc mặt trắng bệt, đột nhiên anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, chẳng thể làm gì để có thể giúp cô giảm bớt đau đớn.

Lam Anh nhanh chóng được đưa vào phòng sinh. Lương Cảnh Hàn muốn đi vào, bác sĩ nằng nặc ngăn cản.

Ánh mắt Lương Cảnh Hàn trở nên lạnh lẽo, khiến cô bác sĩ trẻ run rẩy. Nhưng vẫn kiên trì không cho anh đi vào.

“Cút!” Giọng nói ngày càng đông lạnh, những ngón tay thon dài đột nhiên nắm chặt, sự lạnh lẽo trong mắt càng thêm rõ ràng. Bác sĩ lảo đảo suýt đã té ngã.

Lam Anh cảm thấy bụng đau đến quằn quại, từng cơn, từng cơn thay nhau ập đến một cách dồn dập. Đau đớn và Lạnh buốt là hai cảm giác mạnh mẽ nhất hiện giờ. Cô nghe tiếng bác sĩ bảo cô tập trung hít thở sâu, tiếng Lương Cảnh Hàn lo lắng:

“Bà xã, cố lên, anh ở bên em..”

“Bà xã, em đừng ngủ...”

Nhưng mí mắt cô cứ nặng trĩu, trước khi mất đi ý thức, cô nghe được có tiếng cửa mạnh mẽ bị tông vào, tiếng quát giận của Hà Triết, tiếng khóc nức nở của bác sĩ và cánh tay cô bị ai đó xiết mạnh.

“Chuẩn bị phòng phẩu thuật.” Hà Triết ra lệnh. Sau đó xoay sang nữ bác sĩ:

“Tống Kỳ, cô phạm sai lầm nghiêm trọng, lập tức cút khỏi bệnh viện cho tôi.”

Lương Cảnh Hàn vẫn nhìn sắc mặt tái nhợt của vợ, mặt không chút cảm xúc. Kiên quyết theo vào phòng phẫu thuật. Hà Lỗi sắc mặt thâm trầm đến bệnh viện. Sau đó đi đến chỗ Lương Cảnh Hàn, đặt tay lên vai anh như muốn an ủi. Lương Cảnh Hàn lập tức ngất xỉu:

“Mang anh ta đi.” Anh vừa nói vừa giao Lương Cảnh Hàn cho hai người đến mang đi.

“Anh họ, tình hình này...chỉ có thể giữ lại con, mà cũng không chắc chắn sẽ giữ được..Lam Anh, nó..” Hà Triết khổ sở nói. Anh thật sự xem Lam Anh là người thân của anh rồi, anh không thể bình tĩnh được khi hiểu tình trạng này vô cùng tệ, cô sẽ mãi mãi không còn nữa.

“Chú ra ngoài đi.” Hà Lỗi hạ lệnh.

Hà Triết nhìn Hà Lỗi, liếc mắt nhìn người trên giường mổ, rồi lập tức đi ra ngoài.

Lam Anh nghe thấy mẹ cô đang kích động mừng rỡ, gọi cô:

“Ngạn Nghê, Ngạn Nghê con tỉnh rồi phải không?”

Cô cố gắng mở mắt nhưng làm thế nào cũng không nhấc nổi mí mắt.

“Bác sĩ, khi nãy tôi nhìn thấy mí mắt và ngón tay con gái tôi cử động, thật đấy, nó tỉnh rồi có phải không?” Mẹ cô giống như đang nghẹn ngào.

Cô cảm nhận được có người lần lượt nắm mí mắt cô kéo lên. Sau đó nghe được một giọng nói đàn ông trung niên vang lên:

“Bệnh nhân có chuyển biến tốt. Có thể sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”

“Thật sao? Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông rất nhiều.” Giọng mẹ cô hình như vô cùng kích động.

“Có điều, chuyện này dựa vào ý chí của bệnh nhân. Cho nên chúng tôi chỉ nói là tình trạng có chuyển biến tốt, không khẳng định bệnh nhân sẽ tỉnh.”

“Tôi biết, tôi biết, dù sao cũng tốt hơn là đợi chờ mà không có chút hy vọng.”

.......................................................

Khi Lương Cảnh Hàn tỉnh lại, mẹ anh đang ngồi bên cạnh giường hai mắt đỏ hoe, ba anh ngồi ở sofa trầm mặc.Lương Cảnh Hàn không muốn nhìn sắc mặt đoán sự việc nữa:

”Vợ con ở đâu?”

”Tiểu Hàn, con phải bình tĩnh..” Mẹ Lương rơi nước mắt.

“Con hỏi vợ con đâu.” Lương Cảnh Hàn gầm lên.

Ba Lương đi đến, kéo mẹ Luong vào lòng làm tư thế gà mẹ. Chỉ sợ Lương Cảnh Hàn nổi điên mà khiến vợ ông bị thương.

Bên ngoài phòng hồi sức đặc biệt, Lương Cảnh Hàn quần áo xộc xệch, trên mặt lộ rõ sự tiều tuỵ, đôi mắt thâm quầng, ánh mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào trong phòng. Vợ anh nằm trên giường bệnh, trên người gắn đầy máy móc. Sắc mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc. Hiện tại chỉ có thể duy trì sự sống cho cô nhờ vào sự hỗ trợ của thuốc và các thiết bị y tế. Trừ y tá và Hà Lỗi, không ai được phép đi vào, Lương Cảnh Hàn cũng không ngoại lệ. Nhưng anh cũng không rời đi nửa bước, cái gì cũng không để ý đến, anh đứng như một tượng đá canh giữ trước phòng bệnh, ai cũng không khuyên bảo được. Suốt ba ngày anh chỉ nói mỗi câu duy nhất là: “Hà Lỗi tôi muốn đứng đây, việc anh cần làm là cứu vợ tôi, đừng ngu ngốc lặp lại cái việc ngu ngốc là đánh lén tôi nữa, nếu không anh tự chịu trách nhiệm.”

Hà Lỗi có khổ mà không thể nói. Lam Anh bây giờ nếu như tháo hết các thiết bị hỗ trợ thì sẽ lập tức trở thành người chết. Thường thì trong trường hợp này, với cương vị của một bác sĩ thì anh nên nói: Gia đình nên để bệnh nhân sớm an nghỉ, kéo dài chỉ là hình thức hành xác bệnh nhân thêm mà thôi. Thế nhưng hiện tại áp lực từ mọi phía đều chằm chằm chỉa vào anh. Gia đình Lam Anh, bạn bè Lam Anh, đặc biệt là Lương Cảnh Hàn. Không có Diệp Lam Anh, con ác quỷ bên trong Lương Cảnh Hàn dần dần thức tỉnh.

Tất nhiên việc này nữ bác sĩ phụ sản đêm đó ít nhiều cũng có trách nhiệm, cô ta kiểm tra tình trạng bệnh nhân rất qua loa đã đưa vào phòng sinh thường, có điều việc này Hà Lỗi không dám nói. Hà Lỗi cố gắng giải thích nguyên nhân là do sức khoẻ Lam Anh không tốt, nhưng Lương Cảnh Hàn vẫn một mực không buông tha cho Tống Kỳ, không chỉ có Tống Kỳ, trong vòng vài tiếng đồng hồ, sự nghiệp kinh doanh của nhà họ Tống sụp đổ. Tống Kỳ hiện tại bị trói ở nhà xác, Lương Cảnh Hàn nói rằng anh chưa giết cô ta là vì muốn tích chút phúc đức cho vợ anh. Hà Lỗi nghe hai chữ ‘tích đức’ từ miệng Lương Cảnh Hàn mà cảm thấy tam quan bị đảo lộn.

Hà Lỗi không đồng ý với cách làm của Lương Cảnh Hàn, anh nghĩ như vậy là ích kỷ, Diệp Lam Anh là một mạng người, Tống Kỳ cũng là một mạng người. Tuy Tống Kỳ có lỗi nhưng không đến nỗi phải rơi vào cảnh nhà mất, mạng cũng sắp không giữ được. Hà Lỗi tìm đến Silvain, hy vọng Silvain có thể ngăn cản, nhưng Silvain nói:

“Mẹ kiếp, giết hết một nhà họ Tống không phải là bớt việc hơn sao?” Lê Yên ngày nào cũng khóc, cơm nước cũng không thèm ăn. Khổ hơn nữa là Lê Yên không chịu ra ngoài, cả ngày ở trong phòng trọ khóc mãi. Silvain chỉ có thể tựa vào tường cách vách lắng nghe từng tiếng động từ phòng của cô, anh lo lắng đến không có tâm trạng nghĩ nhiều nữa, nếu ai chướng mắt thì cứ giết quách hết cho rảnh nợ.

Hà Lỗi ảo não đi tìm bà nội Lương. Bà nội mắt nhìn chăm chú vào hai đứa cháu cố vẫn còn đỏ hỏn. Sau đó nhàn nhạt nói:

“Giúp cả nhà họ Tống viết đơn hiến xác cho bệnh viện đi.”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.