Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 20




Mình thút thít kể lể, sau đó, không ngờ là bị nó lườm, lườm như chưa bao giờ được lườm.

Tay nó siết chặt cái túi sịn, mình nghĩ mém chút nữa là nó đập nát mặt mình ấy chứ!

-"Con điên, mày dở rồi..."

-"Nếu không thế thì sao? Chẳng có lý do gì để giải thích cho chuyện này cả, mày nói xem, anh nói họ sắp cưới, vậy sao không bao giờ thấy đi cùng nhau, ít ra cũng phải bàn bạc chứ...tao cho người theo dõi mấy ngày có thấy gì đâu..."

Mình khùng lên nói lý của mình.

-"Mày...mày...cho người theo dõi ?"

Nó lắp bắp.

-"Có phát hiện được gì không?"

-"Không, toàn đi với mấy ông bạn và mày thôi, làm đờ gì có con méo nào ..."

-"Tao là mày bảo tao đi hỏi dò hắn còn gì, mày không nghi tao đấy chứ?"

-"Mày nói đi đâu đấy, thế tao mới sợ anh ấy có bệnh giấu, rồi lại khổ, nếu như thế thì sau này tao ăn năn lắm..."

Con này đúng là tính tình thất thường, tự nhiên xong nó lại quát mình.

-"Mày...không chấp nhận được mày Nguyệt ạ, đàn ông nó không cần mày thì next luôn đi, mày cứ nặng tình quá làm gì? Nghe tao nói này, tao chắc chắn hắn không bị bệnh gì, và lỗi cũng không phải đứa con gái kia, căn bản là tình yêu của chúng mày không còn, giữ lại cũng không giải quyết được gì, mày cứ như này mất tư cách lắm..."

Mình ức chứ, chuyện này đã không dám kể với ba mẹ, giờ có mỗi con bạn thân để tâm sự, nếu thực sự người yêu nó có người thứ ba, mình thề tóm cổ con đó dí xuống cống, vậy mà với mình, nó lại nói đỡ cho con kia, tức không chịu nổi.

Đúng lúc đó anh ra, Vi không nói gì nữa, nó đi thẳng, để ình và anh bên nhau. Mình cố nhìn, nhưng thực không thấy anh xuống sắc chỗ nào, mặt vẫn hồng hào lắm.

Chỉ có mình là héo tàn thôi.

Nhưng nghe nói có những bệnh giai đoạn đầu người vẫn khỏe, rồi xong lăn đùng ra chết thôi.

Mình khóc lóc, an ủi, vỗ về anh.

Vậy mà anh lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh.

-"Nguyệt, anh không có sao hết, tới bao giờ thì em mới tin?"

-"Anh nói dối mà..."

-"Anh nói thật!"

-"Vậy con đó là ai, dắt em đi gặp nó rồi em tin..."

-"Không được!"

-"Em biết mà, biết ngay mà, anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh, dù có bán quán, bán nhà, em cũng lo cho anh, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho anh..."

Mình cứ mè nheo mãi, anh cáu.

-"Cô điên à, xem nhiều phim tình cảm Hàn Quốc quá à?"

-"Anh, đừng giấu nữa mà..."

Rồi, anh lục chiếc cặp đen, lấy ra một tấm hình, thẳng thắn tuyên bố với mình.

-"Đây, cô nhìn cho rõ, đây là ảnh con tôi và người đó, nhìn cho rõ đi..."

Nhỏ xíu, nhỏ lắm, yêu lắm, yêu tới mức mình muốn khóc luôn.

-"Giờ thì cô đã tin chưa? Nếu chưa tin thì tôi cùng cô đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể là được chứ gì?"

-"Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha tôi, được không?"

-"Kể ra bây giờ tìm người như tôi cũng khó cho cô, nhưng vẫn sẽ có người yêu cô, tin tôi đi, cuộc sống, đừng tham vọng quá..."

Tham vọng?

Mình nhìn anh, nhìn, nhìn, rồi lại nhìn...

Đây, có phải là người hàng sáng hôn mình, nói bánh mình làm là ngon nhất?

Đây, có phải là người, nói trọn đời sẽ bên mình?

Đây, có phải là người, ôm mình vào lòng và hứa sẽ cố gắng để mình được tự hào?

-"Tôi sợ cô đau lòng nên không nói, nhưng cô cố chấp quá, tại sao cô lại nghĩ tôi rời bỏ cô vì bệnh tật? Cô nghĩ mình cao giá tới thế ư? Nói thật, trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy..."

- "Anh nói dối...anh bịa..."

- "Tôi dám thề danh dự, cô ấy, mới thực sự là tình yêu đích thực của đời tôi."

-"Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa..."

-"Không, hôm nay nhất định tôi sẽ nói! Cô làm tôi mệt mỏi quá rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.