Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 18




-"Thôi nào, người đã không yêu mày, thì mày cần làm gì?"

-"Đâu phải anh ấy không yêu tao, là có em bé nên gia đình con đó bắt cưới chứ?"

Con Vi thở dài, mình ấm ức không thể tả.

-"Con chó đó, nó biết anh An đẹp trai tài giỏi, nó lừa anh ấy vào bẫy..."

-"Con ngu, mày không tỉnh ra hả, là An thay lòng, dù con kia có là tiên nữ, mà người yêu mày nhất kiến chung tình, thì làm sao mà..."

-"Mày thật, đàn ông ai chả bị hấp dẫn."

-"Chịu mày!"

Mình rơi vào khủng hoảng, quán xá thì mặc kệ nhân viên làm. Mình trút nỗi hận của mình với con nhỏ có bầu với anh lên con Vi, nó lắng nghe chăm chú lắm, chỉ có điều trước giờ nó hay bênh mình, nhưng hôm nay lại thấy nó có vẻ trung lập.

Tới đầu giờ chiều nó có tiết dạy, mình ở một mình, mới có thời gian nghĩ về điều nó nói.

Ừ nhỉ, mình là con gái, mình phải mạnh mẽ.

Đâu phải anh chưa nói lời chia tay là chưa chia tay?

Anh làm việc có lỗi, thì mình phải có lòng tự trọng, mình nên không gặp mặt anh, nên giận anh.

Nếu anh còn yêu mình, sẽ cầu xin, mong mình quay lại, anh sẽ ăn năn.

Còn nếu không, như bạn mình bảo, mình không nên tiếc người không thuộc về mình.

Nghĩ thì dễ.

Làm mới khó.

Đúng là, ai yêu nhiều hơn, người đó thiệt.

Giận hoài, giận cả tuần, chẳng thấy anh ló mặt, mình lại đành xuống nước gọi điện cho anh.

Nhìn thấy anh, mới biết đã nhớ anh nhường nào, nhớ da diết, chỉ muốn nhào vào lòng ôm anh, nhớ tới mức, yêu tới mức, lòng tự trọng cũng thành giẻ rách, gặp anh, tim mình mềm như nước.

-"Em tha thứ..."

-"Gia đình cô ấy ép cưới!"

-"Thế sao? Anh định cưới nó?"

Mình như gào lên.

-"Đứa trẻ không thể không có cha, nó không có lỗi..."

Điên mất, mình hắt thẳng cốc nước vào mặt anh.

Ngày tháng đó, đau khổ, mệt nhọc, tái tê.

Mối tình bảy năm của mình, có thể ra đi dễ dàng như vậy sao? Người đàn ông xuất sắc mà bao năm qua, mình cứ ngỡ như mình là cô bé lọ lem được bước chân vào thế giới cổ tích...tan tành như thế sao?

Và rồi, mình lại gọi cho anh, gặp nhau mình nói.

-"Bảo nó sinh ra, em sẽ nhận nuôi cố gắng yêu thương đứa trẻ, anh lấy em, đó là cách giải quyết tốt nhất!"

Mình cứ nghĩ anh sẽ cảm động, sẽ ôm mình mà khóc, mà cảm ơn.

Mình cứ nghĩ mình được làm người phụ nữ tuyệt vời nhất của năm.

Nhưng không...

-"Trẻ con mà không được ở với mẹ đẻ là bất hạnh..."

Mình há hốc luôn? Sao? Người yêu tôi...ý anh là sao?

-"Nguyệt, anh xin lỗi, ba mẹ anh rất thích cô ấy, vì cô ấy là giảng viên đại học, nếu anh mà bỏ cô ấy và đứa trẻ, ba mẹ sẽ từ anh, em biết đấy, ba mẹ anh coi trọng bằng cấp, em về làm dâu cũng không sung sướng gì...anh cũng khó xử lắm, hay là chuyện của mình, kết thúc đi em..."

Kết thúc!

Tình cảm bảy năm...kết thúc...nói sao nghe dễ dàng...

-"Anh tin sẽ có người tốt hơn yêu em..."

-"Con đó là con nào, anh nói tên nói tuổi ra, tôi cho nó một trận, dám qua mặt bà!"

Mình lúc đó chẳng giữ được bình tĩnh hiền dịu nữa rồi.

-"Em, xưa nay em vẫn luôn hùng hổ như thế, em nhìn lại em xem, có giống một người phụ nữ không?"

Mình tới đờ cả người, nói thật, mình không phủ nhận mình thuộc dạng đanh đá, nhưng mà trước giờ ở bên anh, lúc nào mình cũng rất nhu mì, cố gắng cho xứng với anh, chỉ là lần này mình quá ức chế.

Anh bỏ đi, mình chạy theo không tha.

-"Anh đứng lại đi, em còn chưa nói xong mà, đồ khốn nạn kia, anh chịu trách nhiệm với cái thai của cô ta, vậy bảy năm của em, ai chịu trách nhiệm, anh...đứng lại cho em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.