Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi

Chương 9




Công tác khắc phục hậu quả gì gì đó, Mộ đại gia mới mặc kệ.

Hắn ôm tiểu miêu nhà mình, nghỉ ngơi trên ghế. Mộ Hi ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực hắn, nhìn hấp huyết quỷ tái nhợt an tâm ngủ.

Việc đánh nhau đúng là chuyện rất tiêu hao thể lực mà, Mộ Hi đau lòng liếm liếm gò má của hán tử nhà mình.

Jarvis và Bách Lý Sương cùng nhau thu thập cục diện rối rắm này xong, khi vừa đến là thấy được hình ảnh hạnh phúc ấm áp này.

“Mộ Hi.” Jarvis nhẹ giọng, đánh thức hắn.

“Ừm, không sao đâu, hẳn là Mộ Mộ tỉnh rồi, chỉ là lười mở mắt thôi.”

“…”

Jarvis và Bách Lý Sương ngồi xuống đối diện, người nào đó bị vạch trần vẫn cứ lão thần tại tại mà nửa nằm trên ghế. Mộ Hi bất đắc dĩ biến trở về hình người, ngồi bên cạnh hắn.

Cảm giác lạnh lẽo trong lòng khiến cho mỗ hấp huyết quỷ vô cùng khó chịu, nhắm mắt lại xê dịch, dời đến trên đùi Mộ Hi.

Mộ Hi mò qua một cái gối đặt trên đùi, để cho mặt hấp huyết quỷ ấn vào đến nghiêm nghiêm thật thật. Hấp huyết quỷ không cần hô hấp cũng không thèm để ý, gối lên trên đùi hắn tìm một tư thế thoải mái tiếp tục giả chết.

“Này, hai người được rồi đó!” Mắt chó bằng hợp kim titan cũng phải mù được chứ!

“Chúng ta có thể về chưa?” Cả người tiểu miêu sảng khoái hỏi.

“Ừ, có thể về rồi.” Jarvis nhẫn cười, “Tôi đến để báo cáo tình huống một chút.”

Vì vậy, Jarvis bắt đầu kể về chuyện cũ của Giảo Nữ.

Cực kỳ lâu trước đây, Trung Quốc thừa thãi mỹ nữ Tứ Xuyên, có một cô nương xinh đẹp. Mà sự thật nói cho chúng ta biết rằng cô nương đẹp cũng chẳng tốt gì, bởi vì một lần cô ta ra ngoài đã bị mỗ nam Tzimisce coi trọng.

Phải nói thị tộc Ma đảng, chính là nam tuấn nữ đẹp. Đáng tiếc cô nương Trung Quốc không dính diện của hắn. Hấp huyết quỷ yêu cô ta mạnh mẽ nên đã cắn thành hấp huyết quỷ, cô nương chịu nhục, sau khi vũ dực tiệm mãn [1] thì rốt cục thành công mưu sát “người cha” kiêm “tình nhân” này.

[1] Vũ dực tiệm mãn: vũ dực nghĩa là cánh chim, tiệm mãn: đầy đủ. Hiểu đơn giản là “lông cánh đầy đủ”.

Sau cùng của sau cùng, cô nương nghĩ tâm cũng đã chết, động lực duy nhất sống tiếp là tiếp tục với thí nghiệm kỳ quái của tộc Tzimisce, hoàn thành mộng tưởng sinh tiền của “cha”.

“Con mẹ nó! Tương ái tương sát gì gì đó quá hung tàn!” Mộ Tiểu Hi sợ run cả người.

“Sai rồi, là đơn phương đồ sát.”

“…”

“Còn có là, Giảo Nữ làm rất nhiều thí nghiệm về dược tề, đại khái là vì thế cho nên thân thể có loại năng lực miễn dịch rất mạnh.” Bách Lý Sương liếc nhìn báo cáo của thủ hạ thợ săn, hoạt bát huýt sáo, nói, “Thật là thiên tài, thí nghiệm cải tạo kết cấu thân thể hấp huyết quỷ… Thí nghiệm xúc tiến và ức chế biến thân… Thí nghiệm lấy ra độc tố thần kinh ở răng nanh… Đây là gì vậy?”

“Có vài người cho rằng truyền thừa của hấp huyết quỷ là dựa vào độc tố thần kinh do răng nanh tiết ra, cải biến kết cấu não phóng ra kích thích tố cải biến sinh mệnh đặc thù của hấp huyết quỷ.” Jarvis giải thích nói, “Không nghĩ tới Giảo Nữ cũng tin vào, đây bất quá cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.”

“Vậy rốt cuộc là làm sao sẽ biến thành hấp huyết quỷ?” Mộ Hi tò mò hỏi.

“Không bằng cậu nói cho tôi biết tại sao cậu lại là miêu yêu?”

“…”

“Cha của Giảo Nữ đều có nghiên cứu nhiều đối với các tộc hấp huyết quỷ, hơn nữa Giảo Nữ cũng có thiên phú, cho nên mới nắm giữ được huyễn thuật của Ravnos.” Jarvis biết điều nói sang chuyện khác.

“À, là huyễn thuật sao!” Mộ Hi thở phào nhẹ nhõm, “Còn tưởng rằng cô ta cũng là yêu quái chứ!”

“…” Cùng Mộ Tiểu Hi ở chung lâu ngày mọi người vẫn cho rằng yêu quái thuộc loại tiêu chuẩn “bắt gà”, cho nên vừa nghe xong liền có một loại nhận thức mới với yêu quái.

“Trưởng lão Tremere đã bị cách chức, sợ rằng nhất tộc của bọn họ cũng sẽ bị Mật đảng xoá tên.” Jarvis nhịn không được sụt sịt, “Lần này tiên sinh lập công lớn, cũng không biết các trưởng lão sẽ cho ngài phần thưởng gì, tiên sinh ngài nói xem?”

Mộ không tình nguyện đứng lên, gương mặt uể oải không phấn chấn, Mộ Hi vuốt lại mái tóc loạn tao tao cho hắn.

“Ừm, làm tộc huy cho ta.” Cư nhiên Mộ còn băn khoăn việc này.

“…” Jarvis kinh ngạc cũng không duy trì ba lâu, rất nhanh liền nghĩ đến chân tướng. “Được, còn nữa, San đại nhân và William thân vương đều rất nhớ hai người đó, để khi chúng ta rảnh rỗi thì đến thăm họ chút.”

“A, San.” Mộ nhàn nhạt đáp lại, liếc nhìn Jarvis, tựa hồ nhớ lại một chuyện khác.

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.