Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi

Chương 5




Tiểu miêu có trí nhớ trác tuyệt vẽ ra đại thể bản đồ phân bố cứ điểm của phe địch, bỏ rơi hấp huyết quỷ lộ si không chỉ mấy con phố.

Sắp xếp tất cả, chỉ đợi Jarvis thân thỉnh (xin) đội hộ vệ hấp huyết quỷ và Bách Lý liên lạc tổng bộ phái tới đoàn thợ săn, lúc ấy có thể bắt đầu tiến công.

Mọi người nói chuyện một lần với Lý Vi An, tiểu cô nương đơn thuần chỉ phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Giảo Nữ, không hề biết âm mưu âm thầm tiến hành của bọn họ. Lúc vừa nghe nói thì trong lòng cũng không tránh khỏi khiếp sợ, lại nghe nói Bách Lý Sương chuẩn bị dẫn đầu đoàn thợ săn “tàn sát thôn”, kinh ngạc thiếu chút nữa nói không ra lời.

“Tôi mang các người vào, tôi sẽ nói cho các người tất cả những gì tôi biết, các người đừng giết sạch mọi người, bọn họ không phải là người xấu…” Vi An nói xong nhịn không được khóc lên.

Ở trong đối chiến với quy mô lớn giữa thợ săn và hấp huyết quỷ, hấp huyết quỷ luôn luôn thua thiệt. Bởi vì như thế nào đi nữa thì hấp huyết quỷ cường đại cũng không vượt qua được đặc tính sợ hãi mặt trời, nếu như không thể quyết thắng bại vào uổi tối, dù là một người năng lực ưu tú cỡ nào đi nữa thì cũng phải thúc thủ chịu trói khi ban ngày.

“Lúc trước các người chỉ có chưa đầy tám trăm hấp huyết quỷ, hai năm qua đã bắt hàng bao người ép buộc cắn thành hấp huyết quỷ đưa cho Giảo Nữ đại nhân của các ngươi làm thí nghiệm, cho dù là một mạng đền một mạng, một người các ngươi cũng đừng hòng chạy.” Bách Lý Sương cài nút kính phòng hộ, hoàn tất vũ trang, tư thế oai hùng hiên ngang.

“Nhưng căn bản chúng tôi không biết bọn họ đang làm việc này!” Vi An kích động đến mức mặt đỏ bừng, “Lúc trước trưởng lão để cho chúng tôi đến đây, cũng chỉ nói là mọi người ẩn cư chỗ này, sống một cuộc sống an bình, theo các người nói, những thí nghiệm này cũng chỉ có bọn người chợ đen biết, trưởng lão không cho chúng tôi đến gần nơi đó, nói không thể quấy rầy Tremere Giảo Nữ đại nhân có ân, thỉnh thoảng tôi cũng chỉ đến dọn phòng hay thêm chút đồ cho đại nhân thôi.”

Bách Lý Sương im lặng, cô cũng không phải kẻ thị huyết, phẫn nộ lúc đầu qua đi, cũng từ từ bình tĩnh lại.

“Được, theo như cô nói, ngoại trừ người chợ đen, tôi sẽ cho các người còn lại cơ hội khiếu nại.” Bách Lý Sương ra hiệu cho toàn bộ đội viên xuất phát, Vi An bị chích vào thuốc tê tứ chi, để cho hai người thợ săn trông coi.

“Tiên sinh, tôi đã báo cáo việc khai chiến với trưởng lão Ventrue, trưởng lão biểu thị chỉ cần biết rõ ràng Tremere có làm những thí nghiệm bất lợi cho hấp huyết quỷ hay không, những chuyện khác do ngài hoàn toàn phụ trách không cần xin chỉ thị.” Jarvis nói với Mộ, ngụ ý, không cần xung đột với đoàn thợ săn, cũng không cần để ý chết sống của tộc Tremere, đặt lợi ích của hấp huyết quỷ ở vị trí thứ nhất.

Trước tảng sáng, đêm rất đen.

Tiểu tổ hấp huyết quỷ và đoàn thợ săn chia nhau mai phục ngoài thôn khảo sát tình huống, càng nhìn nhau càng ghét [1].

[1] Nguyên văn là “tương khán lưỡng tương yếm”, “tương” là lẫn nhau, “khán” là nhìn, “yếm” là chán ghét. Câu này thường dùng miêu tả các cặp tình nhân, vợ chồng sau khi ngọt ngào thì lại gặp phải giai đoạn “càng nhìn nhau càng ghét”. Ở đây tác giả dùng với dụng ý gì thì mọi người tự đoán nhé :”>

“Lão đầu độc nhãn kia.” Bách Lý để ống nhòm xuống, nói với Mộ bên cạnh, “Khoảng cách của anh có thể nhìn rõ ràng, cơ bắp trên người hắn mười thì có đến tám chín phần tiêm thuốc tăng cường, hắn chẳn hẳn là hấp huyết quỷ, nhưng mà không sợ ánh mặt trời, 24/7 không nghỉ ngơi hẳn là vật thí nghiệm tương đối thành công.”

“Nhưng mà trông rất quái dị, nếu phải ‘tắm’ ánh mặt trời mạnh như thế, tôi sẽ không làm đâu.” Jarvis nói lảm nhảm.

“Hẳn hắn có trang bị báo nguy, chúng ta phải làm sao mới có thể không cho hắn báo nguy cho thôn đồng thời giải quyết hắn?” Bách Lý Sương liếc Jarvis, nói, “Mộ, anh có nắm chắc không?”

“Hắn đã gặp qua ta, nhìn thấy ta sẽ không nghi ngờ, tôi sẽ dẫn hắn vào, một phút đồng hồ, không thành vấn đề.” Mộ đánh giá một chút, nói bổ sung, “Dùng sản phẩm mới của các người.”

“…”

“???” Jarvis biểu thị có loại cảm giác rợn cả tóc gáy là chuyện gì xảy ra vậy.

“Được, Mộ giải quyết hắn, lát nữa trời sẽ sáng, mọi người lui về, tôi dẫn người vào, tiên hạ thủ vi cường.” Bách Lý Sương dừng một chút, cười nói, “Yên tâm, tôi sẽ không kích động. Người nối nghiệp thợ săn đệ nhất Châu Á, chút tự động kiềm chế ấy vẫn phải có.”

Hết thảy đều thuận lợi tiến hành như trong kế hoạch, Mộ mang theo ba trăm hấp huyết quỷ thuộc đội hộ vệ ẩn vào bóng đêm, còn Bách Lý Sương dẫn đầu hơn năm trăm thợ săn, bước dưới ánh mặt trời đi vào toà thành hắc ám.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: PS: Tức khắc có thể thấy tình cảnh quyết chiến của boss soả bức (ngốc)… Thật ra viết phần này có thể viết rất nhiều, ý nghĩ của tui thoáng cái có thể bay xa… Nhưng mà tui không có ý định xoáy sâu vào nhiệm vụ này, để cho tốc chiến tốc thắng, sau đó bọn họ có thể vui sướng sống cuộc sống cua đồng [2] (?), phụt, kịch thấu rồi, còn có thể có kinh hỉ ngoài ý muốn nhé. So, trong truyện có chút bug (lỗi) âm mưu gì gì đó hoàn toàn không qua nổi thôi mọi người đừng chú ý đến nha~ [Con mẹ nó, nói cho tui biết đi, vì sao mười có tám chín lại hài hoà?!!]

[2] Cua đồng: hay còn gọi là “hài hoà”, thì trên các trang mạng từ này không cho viết nên thay bằng từ cua đồng, giống như từ censored ấy, hoặc hiểu là văn không H (xôi thịt).

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.