Vương Gia Lãnh Khốc Cực Sủng Tiểu Vương Phi

Chương 15




Sau khi sức cùng lực kiệt thì bệnh trạng của tiểu miêu cũng đỡ hơn nhiều, dù sao vô lực làm ổ trên giường, muốn táo bạo cũng không táo bạo nổi!

Tuy rằng hấp huyết quỷ bị câu dẫn đến mất khống chế cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy. Bưng đồ ăn thịnh soạn do Jarvis làm, Mộ chu đáo lấy từng ngụm từng ngụm đút cho tiểu miêu nhà mình.

“Mộ Mộ.” Tiểu miêu ăn không nhiều lắm, tinh thần còn chưa tốt hẳn, nhưng lại tỉnh táo hơn nhiều, “Cũng đã lâu rồi anh không hút máu.”

“Ừ, anh không sao cả.”

“Thật ra trước đây em muốn nói với anh.” Tiểu miêu tựa vào trong lòng Mộ, nhàn rỗi nói chuyện phiếm với hắn, “Dù sao anh cũng chẳng hút nhiều lắm, sao không uống máu của em đi?”

“Em không phải người.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Mộ lại âm thầm liếm liếm đôi môi khô khốc.

“… Anh cứ xem như là đang uống máu mèo là được rồi.” Dù sao hấp huyết quỷ cũng không cần phải dựa vào máu người để sống, chỉ là do cảm thấy máu người tốt nhất mà thôi. Mộ Hi xoay người nằm sấp lên trên người hấp huyết quỷ giả bộ trấn định: “Không thì anh thử xem.” Nói xong tự dâng cổ lên.

Hấp huyết quỷ tiên sinh thân ái, anh đừng nên trách Mộ Hi, người ta xem phim thấy hấp huyết quỷ toàn cắn cổ thôi…

Chẳng qua là bản thân Mộ Tiểu Hi không biết mà thôi, lúc “yêu” thì cổ mình đã hấp huyết quỷ cắn phá không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng Mộ chưa bao giờ dám hút máu của hắn, dù chỉ là lướt qua thôi nhưng tư vị ấy khiến hắn muốn ngừng mà không được. Khoái cảm tình ái sẽ làm hấp huyết quỷ không khống chế được, sẽ không tự chủ được mà biến bạn tình của mình thành đồng loại.

Mộ không dám tưởng tượng nếu sơ ủng cho Mộ Hi sẽ như thế nào —— Biến thành hấp huyết tiểu phi miêu?

Thật là đáng sợ! Mộ theo lời cắn cổ của Mộ Hi, nhàn nhạt hút vài hơi máu, liền nhẹ nhàng liếm mất miệng vết thương.

“A, xong rồi à?” Mộ Hi kinh ngạc mở lớn mắt.

“Ừ.”

Cũng không phải Mộ Hi không có cảm giác, tương phản, chỉ là hút máu mà thôi, đã có một tư vị tình sắc không nói ra được, trong nháy mắt máu chảy ra ngoài thân thể, toàn thân lại tê dại đến không tưởng nổi.

“Như vậy không được không được, làm sao mà làm gì cũng nghĩ đến chuyện đó chứ!” Mộ Hi che mặt, thở dài một tiếng.

===========

Thời gian phu phu hai người tính phúc sung sướng, chạng vạng vào một ngày xuân, phòng nhỏ phá lệ tới một đống người.

“Ai, ngạch gia hiếu khởi, hiếu khởi biết đạt không?” Lão đầu chống quải trượng lại tinh thần phấn chấn vừa mở cửa liền la hét tiến đến, quan sát khắp nơi. Một đám nam nữ già trẻ phía sau tiểu tâm dực dực muốn đỡ hắn, trong miệng cũng la lên:

“Cha, ngài chậm một chút chậm một chút!”

Thấy Mộ Hi đờ đẫn, lão đầu dừng một chút, lập tức nhào lên, khóc la:

“Ôi mẹ ơi, ngạch gia khố danh tích hiếu khởi, chẩm là ngạch gia hiếu khởi à!”

Mộ Hi đã hoàn toàn choáng thành một đoàn, Mộ bên cạnh bất lộ thanh sắc kéo hắn đến phía sau. Lúc này lão đầu mới chú ý tới một người khác trong phòng —— À không, hấp huyết quỷ.

“Khụ khụ, cha, ngài ngồi cái đã, đừng có hù doạ oa [1].” Phụ nhân từ nương bán lão [2] dìu lão đầu đến ghế sa lon ngồi xuống, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho ông xã nhà mình.

[1] Oa: cách gọi trẻ em.

[2] Từ nương bán lão: chỉ phụ nữ đã đến trung niên nhưng vẫn còn phong vận (bộ dạng thướt tha).

“Đúng đó, cha, ngài ngồi trước đã, ngạch mà nói ngạch mà nói!” Nam nhân nhìn qua hàm hậu hiền lành xoa tay, xoay người qua nói với Mộ Hi:

“Tiểu Thất à, một nhà chúng ta tìm con tìm hơn một trăm năm rồi!”

“…” Tiểu Thất biểu thị rất mê mang.

“Ủa, tiên sinh, sao không đóng cửa vậy?” Jarvis lò đầu vào, người cả phòng sợ hết hồn.

“Jarvis, chuẩn bị bữa tối.” Mộ Hi bình tĩnh phân phó.

“Vâng!” Quản gia tiên sinh tận tâm tận lực nhanh chóng biến mất.

“Anh tránh ra!” Nữ nhân đỡ lão đầu bước đến, phất tay đuổi nam nhân trung thực kia đi. Có thể thấy được cô và hán tử này là người có bối phận cao nhất sau lão đầu, còn những người khác vẫn là những tiểu bối trẻ tuổi.

“Là thế này.” Phụ nhân cười, “Bác là bác của con, đây là ông ngoại con, mẹ còn là miêu yêu chín mệnh nữ nhi tộc yêu nữ, ai…” Nhớ tới chuyện cũ, bác thở dài sâu kín.

“Không thể nào…” Đột nhiên Mộ Hi có loại dự cảm cẩu huyết.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: PS: Khẩu âm của lão gia tử xen lẫn khẩu âm của Tây An, nếu như chuyển hết thành một đám dịch âm nhìn sẽ rất mệt… Nhưng tiếng địa phương này không phải gốc, cho nên mọi người đọc ra cơ bản đã hiểu được…

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.