"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 60: Chương trình truyền hình




Đối với vấn đề của Đàn, Liệt La Đặc trả lời vô cùng tỉ mỉ: “Trong rượu tăng thêm hùng hoàng ( >O< đây là một loại khoáng vật có thể làm thuốc, có thể giải độc), cho nên dù là độc xà cũng sẽ không tới gần, phòng hoạ.”

“Xem tiểu tử ngươi lấm la lấm lét, hóa ra không tệ, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị.” Đàn không keo kiệt khen ngợi.

Liệt La Đặc khiêu mi, không cùng nàng so đo, chẳng qua trong lòng có chút buồn bực, hắn sáng sủa đẹp trai như vậy lại bị cho là lấm la lấm lét, thật sự quá oan uổng .

Nhưng Liệt La Đặc cũng không phải là người thành thật, nhìn Đàn, cố ý nói: “Ngươi là một cung nữ bình thường, bản lãnh cưỡi ngựa của ngươi khiến ta thay đổi cách nhìn.”

“Ngươi… .” Trong lòng Đàn vẫn còn sợ hãi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, lại chỉ thấy Thiên Nguyệt Triệt đưa lưng về phía bọn họ không có phản ứng, lo lắng trong lòng nhất thời để xuống.

Trong lòng Liệt La Đặc cười nhẹ, đem phản ứng của Đàn thu vào trong mắt, cả hắn cũng nhìn ra được Đàn không phải là cung nữ bình thường, sao chủ tử lại nhìn không ra chứ?

Ban đêm núi rừng đặc biệt lạnh, cho dù ở Anh Túc đế quốc khí hậu nóng bức cũng không ngoại lệ, Thiên Nguyệt Triệt lấy vải dày từ trong chiếc nhẫn ra, sau đó Đàn Thành và Liệt La Đặc dựng lều trại trên mặt đất.

Trong trướng bồng trải chiếu cùng chăn bông, vào đêm Liệt La Đặc và Đàn Thành thay phiên nhau canh gác, một đêm này cũng an ổn, tới bình minh ngày thứ hai, bốn người sẽ lên đường .

Cho đến khi đêm xuống mới tới được đô thành của Anh Túc đế quốc.

Bởi vì ở đây bốn mùa nóng bức, cho nên cuộc sống về đêm của con dân Anh Túc đế quốc cũng tương đối phong phú.

“Bọn ta đi tìm phụ hoàng.” Chạy hơn nửa tháng đường, lúc này Thiên Nguyệt Triệt muốn nhất chính là tắm rửa, cả người cảm thấy sắp biến thành côn trùng.

Đoàn người đi tới trước sạp chợ đêm, Liệt La Đặc lấy ra vài miếng kim tệ đặt trước mặt chủ sạp, con dân Anh Túc đế quốc, cho dù đang ở đế đô thì cuộc sống của tầng lớp trên và tầng lớp dưới cũng nghệ chênh lệch rất lớn, cho nên thấy khách quý hào phóng như thế, mà vài miếng kim tệ này lại bằng thu nhập trong một tháng của nhân gia bình thường, nhất thời chủ sạp mặt mày hớn hở .

“Không biết mấy vị khách nhân có gì phân phó?” Chủ sạp thu hồi kim tệ, khách khí nhìn Liệt La Đặc.

“Khách nhân của ma vũ đại hội năm nay đang ở nơi nào?” Liệt La Đặc một thân tơ lụa xanh ngọc, bộ dạng có mấy phần giống với quý công tử tiêu sái.

“Cái này… .” Chủ sạp có chút khó khăn: “Chuyện này sao dân chúng tầm thường như bọn ta có thể biết? Bất quá mấy vị có thể đi hỏi quán chủ hành quán, bình thường khách quý từ nước khác tới đều do hành quán chịu trách nhiệm .”

Tiếp theo đoàn người đi tới hành quán, trong hành quán là đèn dầu sáng rỡ, gặp nhóm người Thiên Nguyệt Triệt cỡi ngựa, hai thủ vệ ở trước của rút kiếm ngăn cản bọn họ: “Người nào?”

Với chuyện giao thiệp này, trong đoàn người bọn họ Liệt La Đặc là người có sở trường, cho nên hành trình đi đường cũng giao cho Liệt La Đặc an bài.

Liệt La Đặc xuống ngựa, tiến về phía thủ vệ giữ cửa hữu lễ: “Chúng ta từ Mạn La đế quốc tới, nhưng không biết bệ hạ nước ta đã đến hay chưa, kính xin thông báo một tiếng.” Hai thủ vệ hai mặt nhìn nhau, biết được đối phương là khách quý từ Mạn La đế quốc, không dám chậm trễ, lưu lại một người trông chừng, một người vào trong thông báo.

Một lát một trung niên nam tử đi ra, nhìn liền biết người này là quán chủ, nam tử trung niên không nói gì, chỉ hướng Liệt La Đặc đánh giá một phen, tiếp tục mở miệng: “Các ngươi là?”

Những lời này có chút mơ hồ, nhưng phù hợp lễ phép, Liệt La Đặc ôn hòa cười một tiếng: ” Lục điện hạ nước ta cùng bệ hạ hẹn gặp nhau tại quý quốc, nhưng không biết bệ hạ nước ta đã đến hay chưa?”

“Lục điện hạ?” Quán chủ theo tầm mắt Liệt La Đặc nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, một đầu thủy phấn tóc dài, cẩm y hắc sắc y vây lấy thân thể hài đồng nhỏ nhắn xinh xắn, khách nhân từ nam chí bắc, quán chủ ra mắt vô số, phải có mắt nhìn, cho nên chỉ cần nhìn một cái hắn liền khẳng định tiểu hài tử quý khí bức người này chính là lục điện hạ Mạn La đế quốc danh dương thiên hạ trong truyền thuyết.

Quán chủ đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt khẽ hành lễ: ” Bệ hạ quý quốc đã tới hành cung trong hoàng cung, vi thần vì lục điện hạ dẫn đường.”

“Làm phiền.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, cũng khách khí nói.

Hành cung mặc dù ở bên trong hoàng cung, nhưng là từ cửa bắc hoàng cung đi vào, mà không phải là từ cửa chính, nơi đó đều là chỗ nghỉ của quý tộc một số các quốc gia, lấy sân nhỏ phân chia, bởi vì cửa bắc tương đối an tĩnh.

Từ giờ khắc này thời gian tựa hồ bắt đầu dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt đứng ở trong sân ngây ngốc nhìn nam nhân đang ngồi trong sảnh đường dùng cơm.

Tay cầm đũa của Thiên Nguyệt Thần run lên, loại rung động quen thuộc bởi vì ánh mắt chuyên chú của người nọ mà lan tràn trong ngực, quay đầu, bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Đại não còn chưa kịp suy nghĩ, gió lốc thổi qua, người đã đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu hắc sắc khóa chặt trên khuôn mặt đang ngẩng đầu nhìn hắn, nội tâm kích động không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Nguyệt Thần đè nén tâm động, thanh âm trầm thấp tựa hồ có chút oán giận: “Có từng nhớ ta?”

“Nhớ.” Một chữ độc nhất không tự chủ được thốt ra, Thiên Nguyệt Triệt mở hai tay, lẳng lặng đợi nam nhân ôm ấp, năm năm sống chung chỉ cần một động tác cũng biết lẫn nhau đang suy nghĩ gì.

Những người bên cạnh đã thối lui, hai tay Thiên Nguyệt Triệt ôm cổ Thiên Nguyệt Thần, đem đầu mình gác lên vai Thiên Nguyệt Thần: “So với ngươi vẫn còn nhớ hơn.”

Tình cảm không phải chỉ chôn ở trong lòng, cảm giác thực sự cũng cần thông qua lời nói, bất kể là Thiên Nguyệt Thần hay là Thiên Nguyệt Triệt, bọn họ cũng không phải là người che dấu cảm xúc.

Bên trong gian phòng, cách bình phong, hai người kia hoàn toàn không vì ở dị quốc tự giác, dụng dũng rất lớn, hoàn toàn có thể chứa được ba người lớn, mà giờ khắc này Thiên Nguyệt Triệt chỉ giương hai tay, hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Tay phảng phất như có ma thuật, y phục trên người Thiên Nguyệt Triệt từng cái từng cái bị cởi xuống, phàm là chỗ bị đôi tay kia xẹt qua đều lưu lại rung động.

Cho đến khi thân thể hai người hoàn toàn xích lõa trước mặt nhau, Thiên Nguyệt Thần mới đưa Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong dục dũng.

Trong đôi mắt Thiên Nguyệt Triệt là quang mang rất sáng, mắt không hề chớp một cái, cứ như vậy mà nhìn Thiên Nguyệt Thần, ánh mắt bao hàm tính xâm lược, hoàn toàn bất đồng với sự lạnh lùng bình thường.

“Thân thể của ta khiến Triệt nhi kìm lòng không đậu ?” Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần mang theo tự tin.

Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở bên hông Thiên Nguyệt Thần, hắn rõ ràng cảm giác được lồng ngực của mình truyền đến thanh âm rung chuyển mãnh liệt, kìm lòng không đậu? Không chỉ là kìm lòng không đậu, Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng giờ phút này mình thực sự nổi lên dục vọng, không phải là trên thân thể, mà là trên tâm lý, hắn muốn người nam nhân này, thật sự muốn.

“Phụ hoàng có biết lúc này trong lòng Triệt nhi nghĩ gì?” Hai tay Thiên Nguyệt Triệt vịn lồng ngực Thiên Nguyệt Thần.

“Nga?” Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tay vòng quanh hông Thiên Nguyệt Triệt một cách tự nhiên.

Người nam nhân này? Trên trán Thiên Nguyệt Triệt có chút mồ hôi toát ra, cho dù khiêu mi cũng có thể ưu nhã mà gợi cảm như vậy.

“Nếu không phải thân thể của ta không cho phép, phụ hoàng, ta rất muốn đem ngươi đặt ở dưới.” Thanh âm non mịn xuất từ miệng của một tiểu hài tử năm tuổi, chẳng qua là nội dung thanh âm đủ để cho một nam nhân trưởng thành sôi trào nhiệt huyết.

“Thật sao?” Thiên Nguyệt Thần ha ha phá lên cười: “Không phải lúc này Triệt nhi đang ở trên người phụ hoàng sao? Hay là Triệt nhi cảm thấy tư thế như vậy không đủ kích thích, nên làm chút gì đó?”

Thiên Nguyệt Thần vừa dứt lời, tay đã nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, đôi môi mỏng manh áp lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, đầu lưỡi gõ hàm răng trực tiếp tiến vào khoang miệng Thiên Nguyệt Triệt, hôn không dịu dàng như bình thường, mà mang theo sự bá đạo cùng dục vọng của nam nhân.

Thiên Nguyệt Triệt vươn lưỡi tò mò liếm láp đầu lưỡi trong miệng, kinh nghiệm hôn môi của hắn nói ít có ít, nhưng tối nay nam nhân này cuồng dã khiến hắn không cách nào cự tuyệt.

Thóa dịch từ khóe miệng của bọn hắn không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trên lồng ngực Thiên Nguyệt Triệt, xẹt qua hai điểm phấn hồng chảy vào trong nước ấm.

“Nếu như tiếp tục, ta sẽ không khống chế được.” Thật lâu Thiên Nguyệt Thần buông Thiên Nguyệt Triệt ra, thanh âm khàn khàn trong tràn dục vọng, mục mâu hắc sắc như diệu thạch đã dần hiện ra điểm một chút đỏ, đây là báo trước hắn động tình, Thiên Nguyệt Triệt biết.

“Vậy thì đừng có ngừng.” Thanh âm thanh thúy kiên quyết, lại làm cho tâm Thiên Nguyệt Thần động một cái: “Triệt nhi?” Mang theo hoài nghi, rất nhiều hưng phấn nói không rõ cảm giác.

“Ta… .” Khuôn mặt trắng nõn của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên đỏ lên, thế mới biết mình mới nói cái gì, cái giữa đùi cực nóng của đối phương càng lớn khiến lí trí Thiên Nguyệt Triệt tỉnh táo.

Trời ạ, hắn mới năm tuổi, làm sao có thể… Làm sao có thể… , nhưng là, ngẩng đầu nhìn nam nhân ẩn nhẫn khó chịu, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt có chút không thôi, cái này thật sự đùa với lửa.

“Phụ hoàng, mười năm có phải ủy khuất ngươi hay không?” Hắn là nam nhân trưởng thành, có dục vọng là điều bình thường, mà mình cư nhiên muốn hắn chờ mười năm.

“Mười năm sau ta sẽ lấy về cả gốc lẫn lãi.” Trong tình cảm không có đạo lý ai ủy khuất ai, hết thảy là có cam nguyện hay không, mà hắn vì người trong mắt của hắn được vui vẻ, cam tâm tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.