"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 49: Như có cái gai sau lưng




Vị chua lấn át khát vọng đối với máu tanh, nhuận vào trong cổ họng, Thiên Nguyệt Triệt có cảm giác thoải mái.

Trong đình viện, đầu tiên là hai hàng hồng y nữ quỷ đi vào, lúc này nữ quỷ bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt có chút run run trốn sau lưng Thánh Anh: “Tỷ tỷ, giúp ta che một chút, ta sợ.”

Tỷ tỷ?

Thánh Anh không thể suy nghĩ, phản ứng không kịp, bất quá nữ quỷ này nói quá ngọt.

Hai hàng hồng y nữ quỷ phía sau kiệu hoa cũng rời đi, bọn xa phu để kiệu hoa xuống, tiếng kèn trống nhất thời ngừng lại.

Toàn bộ đình viện hoàn toàn yên tĩnh.

Yên tĩnh khiến lòng người sôi trào.

Đột nhiên tiếng gió mãnh liệt từ trước đại sảnh truyền ra, cây cối trong đình viện bắt đầu phiêu động.

Gào thét…

Đây là thanh âm của thú vật sao?

A…

Có vẻ không giống.

“Là nam nhân kia, là nam nhân mê muội kia.” Thụy Miện nhắc nhở, từ việc hắn nắm chặt tay có thể thấy được hắn đang tập trung sự chú ý.

Âm phong càng ngày càng mãnh liệt, kiệu hoa bị gió thổi trúng bắt đầu lay động.

“Rốt cục nàng cũng gả cho ta.” Thanh âm già nua giống như từ dưới nền đất xa xôi truyền đến, lại có thể cảm thấy tất cả đều ở trước mắt.

Quan tài màu đen từ trong đại sảnh bay ra, dừng trước kiệu hoa, nắp quan tài trên mặt đất được giơ lên, nếu không phải trời tối có thể thấy được tro bụi đang bay múa đầy trời.

Nắp quan tài bị mở ra, nam nhân bên trong xuất hiện.

Trường bào hắc sắc, tóc dài hồng sắc phủ lên khuôn mặt, Thiên Nguyệt Triệt, vàThánh Anh không thể nào nhìn thấy, đương nhiên Thụy Miện đã từng nhìn thấy qua .

Nam nhân tiến lên một bước vén rèm cửa của kiệu hoa, nữ nhân bên trong kiệu hoa mặc giá y hồng sắc từng bước nhỏ tiêu sái xuất hiện.

“Lang quân, rốt cục chúng ta đã ở cùng một chỗ.” Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, lại làm cho người ta cảm thấy thân thể bị đông cứng, ngốc lăng mà đứng.

“Người nào?” Đột nhiên khuôn mặt nam nhân hướng về phía nhóm người Thiên Nguyệt Triệt nhìn qua.

Sâu trong đôi mắt nâu là một mảnh không khí trầm lặng, rốt cục Thiên Nguyệt Triệt cũng thấy rõ diện mục nam nhân chân, kinh khủng hơn chính là trong đôi mắt nâu là mục mâu xanh biếc.

Bị phát hiện sao?

Lúc Thiên Nguyệt Triệt định bước ra ngoài, một đạo gió lạnh mãnh liệt từ sau lưng bọn họ bay tới.

Thân ảnh quen thuộc phóng qua ngọn cây tới trước mặt đảo chủ, thanh âm cuồng ngạo gào thét bật cười.

“Là ngươi.” Trong mắt đảo chủ tràn ngập cừu hận: “Tìm một bộ thân thể không tệ.”

“Oan gia, hôn lễ của các ngươi làm sao có thể thiếu ta.” Người tới không phải là ai khác, làm nhóm người Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy quen thuộc, đó là bởi vì người này dùng thân thể Cách Lực Hộc.

Nói cách khác người đến là hải tặc đầu lĩnh nhập vào thân thể Cách Lực Hộc.

“Hôm nay ngươi tới, liền khiến ngươi hồn phi phách tán.” Nữ nhân kéo khăn hỉ che mặt xuống, không giống với thường nhân, đó là một khuôn già nua chỉ còn lại da bọc xương, con ngươi cũng lõm vào: “Vì nhi tử của ta, vì người dân trên đảo ta phải báo thù.”

“Báo thù, ha ha ha ha… , 300 năm các ngươi cũng không báo được thù, nhận mệnh tìm thi thể của ta trả lại cho ta, nếu không hôm nay ta hút hết hồn phách của những người ở nơi này.” Thanh âm hải tặc đầu lĩnh cũng trở nên âm ngoan.

“Không có thi thể, hồn phách chỉ có thể ở trần thế du đãng, mà không cách nào đầu thai.” Thụy Miện nhẹ giọng giải thích.

“Chỉ bằng ngươi?” Đảo chủ khinh thường.

“Đương nhiên không phải.” Hải tặc đầu lĩnh vung tay lên, vô số âm hồn nhất thời xuất hiện ở bốn phía đình viện.

Những âm hồn kia tóc rối bù, con ngươi trồi ra, có đi giầy, có không đi, có cổ, tay, cổ còn lưu máu, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn.

“Những người này chính là ngoại nhân năm đó bị bọn người đảo chủ giết chết.” Thụy Miện lại giải thích một lần nữa.

Chân mày Thiên Nguyệt Triệt mới vừa dãn ra lại nhíu lại, không cho phép bất kì ai lường trước tâm tư của hắn.

“Chủ tử?” Thánh Anh có chút bận tâm nhìn hắn, tình huống Thiên Nguyệt Triệt lúc này phi thường không ổn định, giống như là hắn đang cố gắng đè nén cái gì đó.

Lúc này đại môn đình viện bị mở ra, nam nhân tiến vào là người Thiên Nguyệt Triệt và Thánh Anh đều phi thường quen thuộc, chưởng quỹ của khách điếm, nói như vậy chuyện cũ lặp lại, những người đó bị mang tới?

Nhưng lần này không giống với lần trước, bởi vì những lần trước mỗi lần tới đều trước lúc hải tặc đầu lĩnh chưa xuất hiện, mà lần này hải tặc đầu lĩnh đã xuất hiện, cho nên lần này thời gian bị lùi lại .

“Có chuyện gì?” Đảo chủ nghiêm nghị chất vấn, tác dụng những người kia là để cho hồng y nữ quỷ hút khô máu tươi của bọn hắn, như vậy thân thể chỉ còn da bọc xương cũng sẽ được lấp đầy, dung nhan lúc trước của nữ quỷ cũng sẽ được khôi phục.

“Bẩm đảo chủ, xuất hiện một tiểu tử tới quấy rối, bất quá đã bị đưa đến thuyền, lúc này tám phần là bị những con trùng kia phân thây.” Chưởng quỹ tàn nhẫn mở miệng.

Tiểu tử trong miệng chưởng quỹ chính là Thụy Phi, nghe được câu này tức giận vẫn bị kìm nén của Thụy Miện rốt cục bạo phát.

Trường kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, bóng dáng nhanh chóng hướng phía chưởng quỹ bay tới.

Chưởng quỹ hoảng sợ, nhưng tay chân vẫn lưu loát mau chóng tránh ra, dùng vẻ mặt không giải thích được nhìn bộ mặt đầy râu của nam nhân, chẳng qua là?

Chưởng quỹ cùng đảo chủ, hoặc nói là tất cả người ở chỗ này đều chú ý đến Thụy Miện, có lẽ là bộ mặt xa lạ, nhưng quần áo trên người thì bọn họ rất quen thuộc, mười năm đã qua, nhưng sự việc ngày đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

“Ngươi ra ngoài.” Thanh âm khàn khàn của đảo chủ lại vang lên lần nữa.

Ánh mắt lạnh lùng của Thụy Miện liếc đảo chủ, cuối cùng vẫn dừng lại trên người chưởng quỹ, chưởng quỹ nhìn thấy không khỏi run run, nam nhân này mạnh bao nhiêu, mười năm trước hắn đã lĩnh giáo.

“Ngươi vừa nói ngươi đích thân đem tiểu tử kia bỏ vào trong khoang thuyền ?” Cước bộ từng bước tới gần, chưởng quỹ từng bước lui về phía sau.

“Ngươi… Ngươi quản cái rắm?” Chưởng quỹ dùng hết khí lực toàn thân rống lên.

“Không phải chuyện của ta, nhưng là… .” Thụy Miện cầm kiếm chỉ vào chưởng quỹ: ” Tiểu tử trong miệng ngươi, không khéo chính là đệ đệ của ta.”

Cái gì? Cũng là đạo sĩ?

Trong đầu chưởng quỹ không nghĩ được nhiều, Thụy Miện lại một lần nữa liền xông tới, tức giận, lực đạo luôn đặc biệt mạnh, hiển nhiên chưởng quỹ không phải là đối thủ của hắn, âm hồn bên cạnh thấy chưởng quỹ bị khi dễ liền xông tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, đình viện một mảnh hỗn loạn.

“Xem ra, chuyện ngày hôm nay ta gặp thuận lợi, ta và ngươi đấu 300 năm cũng quá mệt mỏi, đem hài cốt của ta trả lại cho ta, từ đó ta và ngươi không chút nào liên quan, được không?” Trong lòng hải tặc đầu lĩnh niệm hài cốt của hắn, bởi vì không có hài cốt chẳng những không được đầu thai, hơn nữa hắn bị nhốt ở nơi này, vĩnh viễn không thể rời đi.

“Nằm mơ.” Nữ nhân thay đảo chủ mở miệng, thân thể da bọc xương nhìn qua giống như ltên hề.

Vì sao nữ nhân muốn hút máu?

Bởi vì trước khi chết nữ nhân bị hải tặc đầu lĩnh hút khô máu tươi, dùng để uy hiếp đảo chủ.

“Ngươi đi hút máu tươi những người ngoài kia, ta tới đối phó súc sinh này.” Đảo chủ cũng hận hải tặc đầu lĩnh không kém nữ nhân kia, đồng thời tình cảm si mê của hắn đối với nữ nhân cũng làm cho người ta rung động.

“Được.” Nữ nhân nhả ra một chữ được, tiếng gió thổi qua, người đã biến mất ở trong đình viện.

“Bọn ta đi theo.” Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, bóng dáng cũng đồng thời dời đi.

Hải tặc đầu lĩnh cùng đảo chủ cả kinh, hơi thở người sống?

Hai người đi theo Thiên Nguyệt Triệt.

Nữ quỷ từng bước từng bước đi đến phía trước phủ đảo chủ, nơi giữ người sống đang hôn mê, ánh mắt dừng lại trên người đứa trẻ, có chút kích động, tạm thời quên hết thảy, chỉ lăng lăng nhìn đứa trẻ kia.

Đứa trẻ kia không phải ai khác mà là nữ nhi của thân vương Khắc Lý Hi quốc.

Nữ quỷ đến bên người tiểu cô nương, run rẩy vươn tay, muốn chạm vào, ban đầu, ban đầu con trai của nàng cũng lớn như vậy.

Song, tay còn chưa đụng tới thân thể tiểu cô nương, bị một cỗ quang mang hồng sắc ngăn cản.

Theo quang mang hồng sắc, tầm mắt nữ quỷ dừng tại bảo thạch thượng đẳng ám hồng sắc trước ngực tiểu cô nương, bảo thạch vốn là vật chết, hơn nữa bảo thạch thượng đẳng cùng tất cả bảo thạch khác giống nhau.

Sở dĩ nó phát ra tia sáng chống cự nữ quỷ, là bởi vì ở trên người Thiên Nguyệt Triệt quá lâu, tự nhiên mang một tia linh khí thuộc về Tinh Linh hoàng.

Song phản kháng phút chốc này, đã đánh nát lý trí nữ quỷ.

Con trai của nàng, con trai của nàng sẽ không cự tuyệt nàng, là ghét bỏ, là ghét bỏ nàng sao? Hai con ngươi của nữ quỷ hai nhìn da tay nhăn nheo của mình.

Không khỏi bi thương, nàng xấu như vậy nào có thể chạm vào nhi tử, nào có thể, không được, nàng phải đẹp, nàng phải hồi phục bộ dáng lúc trước, như vậy con của nàng sẽ thích nàng.

Đúng, trở nên xinh đẹp, hút máu những người đó.

Tạp niệm trong lòng chi phối tâm tư nữ quỷ, móng vuốt sắc bén vươn về phía một nam tử trưởng thành, máu trên cổ nam tử sắp chảy ra, bóng dáng nữ quỷ đột nhiên bay ra vài mét.

Mũi tên màu trắng trong suốt hướng nữ quỷ bay tới, sau khi nữ quỷ rời khỏi nam tử sát liền biến thành bọt nước.

Đây là dùng thủy linh tử biến thành, nữ quỷ quay đầu lại nhìn theo hướng mũi tên phóng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.