"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 41: Bác gái




Sau khi Thụy Phi đi vào, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt vận lý y thuần bạch ngồi bên giường, đầu tiên là sửng sốt, cặp kính che đi mục mâu đã bị gỡ xuống, mục mâu kim sắc theo ánh nến phát ra quang mang sinh động, kim sắc quá mức chói mắt, cũng quá mức sắc sảo, trong ấn tượng tựa hồ đã nghe nói qua đôi mắt này.

Nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Ngồi ở trên giường, dựa vào gối, Thiên Nguyệt Triệt ưu nhã giống như vương tử cao quý, ánh mắt bình thản không nhìn ra tình cảm, nhưng lại khiến người khác càng thêm chú ý đến hắn.

“Tiểu ca ca, nửa đêm canh ba muốn cùng Thủy Nguyệt ngủ sao?” Thanh âm hài hước mang theo sự xa lánh nhàn nhạt, Thụy Phi phản ứng không kịp.

Hài tử này cùng không giống hài tử ban ngày, đột nhiên rất xa lạ, có lẽ lúc này hắn mới thật sự là hắn.

Nhưng tại sao một hài tử lại có nhiều mặt nạ như vậy?

“Ta… Ta… .” Thụy Phi do dự không biết nên mở miệng thế nào, bởi vì lúc này, đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Giống như thần dân sợ quân vương, không phải là sợ địch nhân của mình.

“Tiểu ca ca, có gì cứ nói thẳng, nếu như không có, Thủy Nguyệt muốn nghỉ ngơi.” Mặc dù biết Thụy Phi có việc, nhưng hắn không có thời gian bồi.

“Ta… .” Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, có chút khó xử, nhưng: “Thủy Nguyệt đệ đệ, mới vừa rồi đi cùng Lãnh Diện lên thuyền, có xảy ra chuyện gì không?”

Ân?

Thiên Nguyệt Triệt nghe Thụy Phi nói, mới hướng mắt nhìn hắn, thiếu niên đơn thuần này phát hiện cái gì?

“Tiểu ca ca, ý ngươi là gì?” Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tâm tư.

“Bởi vì sau khi Lãnh Diện trở về, thay đổi rất nhiều.” Nói tới đây chân mày nồng đậm của Thụy Phi nhăn lại, sắc mặt cũng ửng đỏ, giống như đang nghĩ đến chuyện xấu hổ.

“Tiểu ca ca, sao lại nhận ra?” Thói quen của con người không thể thay đổi trong nhất thời, nhưng cũng không có nghĩa là phải giống hệt lúc trước.

“Này… Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, mới vừa rồi, từ khi trở lại bờ, ta chỉ cảm thấy Cách Lực Hộc có chút kỳ quái, cụ thể cũng không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Nhưng lúc ta đi tới kéo cánh tay của hắn, chẳng những hắn có chút cứng ngắc, hơn nữa có vẻ rất không quen, mặc dù trước kia hắn lạnh lùng không lộ vẻ gì, nhưng ta biết từ ánh mắt của hắn ta có thể nhìn thấy nhu tình.

Nhưng vừa rồi ánh mắt hắn nhìn ta đều là lãnh.” Lúc người gặp nguy hiểm, cô đơn, tịch mịch, luôn là lúc đặc biệt yếu đuối và nhạy cảm.

Nhưng có đôi khi sự nhạy cảm cũng từ sự thân thiết đặc biệt.

Nghe Thụy Phi nói, Thiên Nguyệt Triệt biết vừa rồi từ lúc đi ra khỏi thuyền, hắn cảm thấy trên người Cách Lực Hộc có hơi thở khác biệt, nhưng hắn không cho là nam nhân kia sẽ yếu như vậy.

Trên thế giới này có rất nhiều loại người, có một loại người rất tự phụ, cũng có loại người sẽ làm theo khả năng.

Cách Lực Hộc hiển nhiên không phải là người tự phụ, ngược lại hắn rất thông minh, hơn nữa hắn còn muốn chăm sóc Thụy Phi, cho nên không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không để cho mình lâm vào nguy hiểm.

“Lời tiểu ca ca nói, Thủy Nguyệt không cách nào hiểu, bởi vì lúc rời thuyền, Thủy Nguyệt liền tách khỏi Cách Lực Hộc, hôm nay Thủy Nguyệt mới quen biết với tiểu ca ca, hiển nhiên không hiểu rõ Cách Lực Hộc, nếu như tiểu ca ca không yên lòng, buổi tối có thể ngủ trong phòng Thủy Nguyệt.” Nói xong Thiên Nguyệt Triệt chui vào trong chăn: “Đàn, hai canh giờ sau gọi ta.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Bên ngoài gió vẫn thổi từng trận như cũ, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt đã phân phó nên Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc không thể phân tán, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi ở trong phòng Thiên Nguyệt Triệt.

Đối với hai nam nhân kia, điều này cũng không có gì, nhưng có chút ủy khuất đối với Đàn.

Bất quá Đàn cũng không phải là nữ hài tử yếu ớt bình thường.

Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đang ngủ, Đàn đánh thức Thiên Nguyệt Triệt, ba người đã chuẩn bị chờ phân phó.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Mắt liếc thấy ba người, có chút buồn cười.

“Thuộc hạ đi theo chủ tử.” Trong ba người thì Đàn Thành có tư cách nói chuyện nhất, bởi vì thân thủ của hắn tốt nhất.

“Không cần.” Nhiều người phức tạp, hơn nữa hắn đã có người phụng bồi, chưa kể đến hắn không yên tâm về nơi này, hắn đã cho Đàn Thành lá chắn chí tôn, đó là thần vật, cho dù là quỷ hồn cũng không cách nào tới gần thân thể.

Thiên Nguyệt Triệt mặc y phục tử tế.

Hắn luôn luôn thích y phục bạch sắc, giống như phụ hoàng thích y phục hắc sắc, bây giờ ngẫm lại, có lẽ là bởi vì kiếp trước.

Ban ngày vĩnh viễn cũng không hiểu đêm đen.

Song hôm nay Thiên Nguyệt Triệt mặc cẩm y hắc sắc.

Một thân hắc y, ấn tượng nhất chính là chiếc khăn vuông thuần bạch trên cổ, nếu có người có thể suy diễn thiên sứ cùng ác ma, như vậy người này chắc chắn phải là Thiên Nguyệt Triệt.

“Nhưng, chủ tử?” Đàn Thành còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Nguyệt Triệt, liền không nói gì.

Tâm tư chủ tử luôn luôn khó hiểu.

Mở cửa sổ, dưới lầu vẫn còn có người đàm tiếu, mưa gió kinh khủng lúc trước đã ngường, Thiên Nguyệt Triệt đứng ở trước cửa sổ, xoay người nhìn ba người: “Nhớ kỹ, nếu có nguy hiểm, không cần quản người dưới lầu như thế nào, bổn điện hạ chỉ cần các ngươi an toàn.”

“Thuộc hạ rõ ràng.” Ba người trăm miệng một lời.

Thân thể nho nhỏ tản ra vô số cánh hoa anh đào, nhàn nhạt mùi thơm ngát che đi mùi máu tanh, che đậy chuyện xấu xa trong đêm đen.

Gió nhẹ thổi qua, bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt đã biến mất.

Mọi người đều biết thủy hệ ma pháp của Thiên Nguyệt Triệt lợi hại, nhưng không biết ma pháp hệ mộc của hắn càng thêm lợi hại.

“Có cảm giác gì?” Thanh âm thanh thúy vang lên nơi ngã tư không người, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

“Chưa từng thấy qua nơi âm trầm như vậy, oán khí quá nặng.” Trong không khí thanh âm của Thánh Anh vang lên.

Cũng may giờ phút này nàng ở trong thân thể chủ tử, nếu như lấy linh thể của nàng, không chừng sẽ bị oán khí nơi này lây nhiễm.

Kỳ lạ, bốn phía không hề có tử linh (linh hồn người chết).

“Này… Uy… Tiểu dd… Tiểu dd… .” Một đạo thanh âm tinh tế từ bên cạnh truyền đến.

Theo phương hướng của thanh âm, Thiên Nguyệt Triệt thấy hồng y nữ quỷ lúc trước đang hướng hắn ngoắc ngoắc tay, không biết tại sao khi thấy nữ quỷ này, Thiên Nguyệt Triệt luôn cảm thấy buồn cười.

Có lẽ sống chung với quỷ vui hơn so với người.

“Không phải ngươi đã đi rồi sao?” Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên người hồng y nữ quỷ.

“Ta… Ta nghĩ tới nghĩ lui, hay là tới tìm ngươi, ta thật sự không muốn ở chỗ này nữa.” Hồng y nữ quỷ đáng thương nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

“Nga? Ngươi nghĩ rằng bây giờ chúng ta có thời gian nói chuyện với người sao?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời, rõ ràng là trăng tròn, nhưng mây đen che hơn nửa ánh sáng.

“Ngươi yên tâm, trăng còn có một tia ánh sáng, trước mắt sẽ không xảy ra chuyện gì.” Hồng y nữ quỷ thấy Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, giải thích.

“Đã như vậy, bổn điện hạ nghe ngươi nói cũng được.” Thật ra hắn muốn nghe nữ quỷ này nói, chẳng qua là có hai lựa chọn, hắn chủ động mở miệng và nữ quỷ chủ động mở miệng, lợi ích không giống nhau.

“Kia, tiểu dd, chúng ta tới bên kia ngồi xuống, từ từ nói.” Hồng y nữ quỷ chỉ chỉ tảng đá trong góc.

Tiểu dd?

Thiên Nguyệt Triệt rất muốn bỏ qua xưng hô thế này, nhưng nói như thế nào vẫn có chút khó khăn.

“Cái kia… .” Thiên Nguyệt Triệt muốn mở miệng, thanh âm Thánh Anh từ trong lòng truyền đến: “Chủ tử, sợ rằng nữ quỷ này không đơn giản, tuy sức mạnh của Hoàng chưa khôi phục, nhưng linh hồn của chủ tử vẫn là linh hồn của Hoàng, hồn phách âm u bình thường không đến gần chủ tử được, nhưng quỷ hồn này… .”

Thiên Nguyệt Triệt không hiểu rõ sức mạnh của Tinh Linh hoàng, nhưng hắn tin tưởng mình, dù nữ quỷ này không đơn giản, cũng không phải là lệ quỷ.

Hai người ngồi xuống tại tảng đá lớn kia, nữ quỷ bắt đầu “Thê thảm” nói.

“Trên đảo này có hai loại rõ ràng, một là hồng y nữ quỷ bọn ta, cũng chính là nữ quỷ, một là nam quỷ. Quan hệ giữa nữ quỷ và nam quỷ rất phức tạp.”

“Nói thẳng, ngươi nói lập lờ nước đôi, ngươi từ đầu đến.” Nữ quỷ này thực ngu ngốc, nói chuyện cũng ngu ngốc: “Thật không hiểu được, tại sao ngươi lại sống sót được ở đây.”

“Ta không còn sống, đã chết.” Nữ quỷ bất mãn nói thầm.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt đảo qua, hồng y nữ quỷ nhanh chóng ngậm miệng: “Ta nói tiếp.”

“Ân.”

“Chuyện lúc trước ta không nhớ rõ, nhưng ta hiểu rõ một người, hắn biết chuyện từ đầu đến cuối, hơn nữa vẫn còn sống.” Nữ quỷ nói đến người này, nhịn không được kính nể.

“Người sống? Trên đảo này còn có người sống?” Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ.

“Đương nhiên, trên đảo này mọi người đều là người sống, mọi người trong khách điếm là người sống, người sống thực sự.” Nữ quỷ đối với sự nghi ngờ của Thiên Nguyệt Triệt, có chút kiêu ngạo giải thích.

“Chủ nhân của các ngươi không giết bọn họ sao?” Kỳ quái, cư dân trên đảo có thể sống.

“Bọn họ không giết cư dân trên đảo, người bọn họ giết đều là người từ nơi khác đến.” Nữ quỷ cường điệu: “Đó cũng là kinh nghiệm nhiều năm đúc kết mà thành.”

Kinh nghiệm?

“Vậy ngươi là người trên đảo hay là ngoài đảo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.