"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 39: Ghen




Nếu như nói cẩn cẩn dực dực, nhìn trước ngó sau thì có vẻ khoa trương, với tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, chắc chắn là tiêu sái tiến vào.

Khóe miệng nở nụ cười tà mị, nếu lúc này Thiên Nguyệt Thần ở đây nhất định sẽ ôm hắn hôn, bởi vì dù Thiên Nguyệt Triệt chỉ là một hài tử năm tuổi, nhưng yêu mị so với thường nhân cao hơn mấy phần.

Lộ ra vẻ cực kỳ gợi cảm.

Từ lầu một lên lầu hai, cũng không phát sinh chuyện gì, điều này khiến Thiên Nguyệt Triệt không vừa ý, thường thường trong phim kịnh dị, chuyện kinh khủng không phải phát sinh ở nơi này sao?

Cho nên Thiên Nguyệt Triệt quyết định sau này sẽ không tin tưởng loại phim không chút thực tế trên ti vi.

Không có gì ngoài ý muốn, Cách Lực Hộc cùng Thiên Nguyệt Triệt chạm mặt nhau trên hành lang lầu hai.

Cách Lực Hộc nhìn Thiên Nguyệt Triệ, lắc đầu, bên này hắn cũng không có chuyện gì, chẳng qua không khí trầm mặc áp bách không thở nổi.

Nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, chỉ là một hài tử năm tuổi lại làm cho hắn yên tâm như vậy.

Hai người hướng nhau gật đầu một cái, tiếp tục đi lên lầu.

Không biết có phải Thiên Nguyệt Triệt quá đa nghi hay không, tựa hồ lúc bọn họ tách nhau ra, có một cỗ không khí như có như không hướng về phía Cách Lực Hộc.

Có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn bóng lưng Cách Lực Hộc, không có gì dị thường.

Hành lang Lầu ba so với lầu một và lầu hai càng thêm âm u, khiến người ta có cảm giác áp bách càng thêm mạnh, trong bóng tối nhìn không thấy năm ngón tay, nhưng bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt biết cũng không phải chỉ có một mình hắn, mặc dù nhìn không thấy gì, nhưng thính giác và khứu giác so với ban ngày có thể nhạy bén nhạy, mà giờ khắc này, Thiên Nguyệt Triệt có thể ngủi được một cỗ mùi vừa chua vừa thối, từ chung quanh phát ra.

Đi dọc theo hành lang, rốt cuộc là tới phòng bọn hắn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không lo lắng trên thuyền đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Thánh Anh ở đây, cho nên dù thật sự xảy ra chuyện, Thánh Anh cũng sẽ biết.

Tới trước cửa phòng mới nhớ tới chìa khóa phòng không có trên người mình, lại phải lãng phí ma lực, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm, tâm theo ý động, trong tay vận dụng thủy linh tử.

Thủy linh tử mềm dẻo tra vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng huy động, cửa phòng mở ra.

Cửa sổ hướng ra biển không khóa chặt, gió biển từ khe hẹp thổi vào, có thể là không khí trong phòng quá nóng, cho nên giờ khắc này gió biển rất mát.

Song một lát sau, lại phát hiện trong gió biển mang theo mùi tanh của máu.

Thiên Nguyệt Triệt vẫn liên tục duy trì nụ cười như vậy, không chút thay đổi, chẳng qua là…

Trong bóng tối, thân thể Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên di động , nhanh tới mức làm cho người ta không kịp phản ứng.

“Chỉ là một hài tử, cũng có thể nằm ngoài tính toán của ta.” Thanh âm bén nhọn của nữ nhân có chút khàn khàn, mang theo một chút nóng nảy.

Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, thân thể nho nhỏ ngồi xuống ghế: “Được mỹ nhân nhìn trúng, thật vinh hạnh cho bổn điện hạ.”

Gian phòng tối đen đột nhiên sáng lên, vô số Quang linh tử ở trong phòng triển khai, song bị khóa chặt trong kết giới, ngoại nhân không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

“Lệ quỷ?” Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ, tay phải vuốt ve ngón cái tay trái.

“Ngươi thấy ta?” Nữ quỷ kinh ngạc, bởi vì sự kinh ngạc của nàng, nên lệ khí trên người giảm đi không ít.

“Nhìn không thấy.” Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói, hắn không phải là thần tiên, nhìn thấy mới là lạ.

Nhìn không thấy? Nữ quỷ hiển nhiên không tin, nhìn Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy mặc kính (aka kính râm đấy ạ), mục mâu kim sắc lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm chỗ của nàng, sao lại nói nhìn không thấy.

“Cảm giác.” Thiên Nguyệt Triệt vạch trần nghi ngờ của nữ quỷ: “Hô hấp.”

Nữ quỷ cẩn thận nhìn Thiên Nguyệt Triệt: “Cho nên ngươi đã biết từ trước?” Trời ạ, rốt cuộc hài tử này là ai?

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Lúc ta ở tại khách điếm đó, là ngươi điều khiển suy nghĩ của ta.”

Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

“Ngươi thật sự chỉ là một hài tử sao?” Nữ quỷ rất nghi hoặc.

“Ngươi bảo ta có thể cải lão hoàn đồng.” Thiên Nguyệt Triệt hài hước nói: “Tại sao ngươi muốn tiến vào thân thể của ta?”

Nói đến đây, mặt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, giống như là đang hỏi chuyện tình áo.

Không nghĩ tới Thiên Nguyệt Triệt hỏi trực tiếp như vậy, nữ quỷ ngượng ngùng: “Ta nghĩ lúc này nên rời khỏi đây.” Nữ quỷ trầm mặc mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, khó hiểu: “Ngươi muốn rời khỏi đây, có quan hệ gì với bổn điện hạ?”

Nếu biết người khác có chuyện cầu hắn, vậy thì dễ dàng, chẳng qua nữ quỷ này có chút ngốc. Cùng lệ quỷ trong truyền thuyết có chút bất đồng.

“Chỉ có mượn thân thể của ngươi mới có thể rời đi, âm khí trên đảo này quá nặng, ta không muốn bị vây ở chỗ này.”

Nga? Đây là ý gì? Thiên Nguyệt Triệt không rõ, nhưng âm khí quá nặng, Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên rõ ràng, chẳng qua sự thành thực của nữ quỷ này khiến hắn bất ngờ.

“Ngoại nhân đến đảo này, trừ hài tử, ai cũng đừng hòng rời đi.” Nữ quỷ nhả ra một câu càng làm cho người ta hiếu kỳ, trừ hài tử? Chẳng lẽ nói quỷ thiên vị hài tử sao?

Nói như vậy vừa rồi là đạo âm phong? Nguy rồi, Cách Lực Hộc gặp nguy hiểm.

Vị đạo sĩ kia không kém như vậy chứ, Thiên Nguyệt Triệt trầm tư.

“Ngươi đem chuyện nói cho bổn điện hạ từ đầu đến cuối, có lẽ bổn điện hạ nghe cố sự xuôi tai sẽ giúp ngươi.” Cố sự có xuôi tai hay không đều do người nghe quyết định.

Này… Nữ quỷ có chút gặp khó xử, nếu nói ra chuyện này, bị người trên biết, nàng không thể không chết, mặc dù đã chết, không có cảm giác được cái chết kinh khủng, nhưng khó bảo toàn linh hồn của nàng còn có thể đầy đủ.

“Ngươi từ từ nghĩ.” Thiên Nguyệt Triệt nhảy xuống ghế, rời khỏi phòng mình, Quang linh tử vốn tụ tập chung một chỗ cũng tản ra, căn phòng trở lại một mảnh xám xịt.

“Chủ tử.” Linh hồn Thánh Anh từ cây hoa anh đào đi ra, đứng trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

“ Lúc này theo ta rời đi.” Nếu như nói trên đảo này đều là quỷ hồn, như vậy với thân thủ của Đàn Thành, căn bản không đủ, mặc dù Thánh Anh là hồn phách, nhưng rốt cuộc vẫn là công chúa Quang Tinh Linh vương tộc.

Chỉ có thể trách tằm bảo bảo lột xác không đúng lúc, nếu không có thể để nó đi ra vui đùa một chút.

“Vâng.” Thánh Anh chưa bao giờ làm trái ý Thiên Nguyệt Triệt, bởi vì trong mắt nàng, chủ nhân là tuyệt đối.

Thiên Nguyệt Triệt đem cây hoa anh đào thu vào trong chiếc nhẫn, linh hồn Thánh Anh không có tiến vào cây, mà trực tiếp đi theo bên người Thiên Nguyệt Triệt.

Chờ Thiên Nguyệt Triệt đi ra, nữ quỷ đứng ở bên ngoài.

Thánh Anh thấy nữ quỷ cũng không vội vàng, Tinh Linh cùng quỷ vốn không cùng chủng tộc, thu phục không phải là nghĩa vụ của nàng, huống chi chủ tử ở đây, không tới phiên nàng mở miệng.

Thấy Thiên Nguyệt Triệt muốn rời đi, nữ quỷ có chút nóng lòng, vội vàng đuổi kịp: “Ngươi đừng đi.”

Nhưng không ngờ bị bắn ngược trở lại.

Nữ quỷ xoa cái trán bị đả thương, kinh ngạc nhìn phía trước, có chuyện gì?

“Ngươi hạ kết giới?” Nữ quỷ vừa bị làm cho choáng váng, kì thực không ngu ngốc, nhưng nàng cũng không nghĩ đến hài tử này hạ kết giới.

Hắn hạ lúc nào.

Bình thường mà nói, kết giới thường không trói được âm hồn, trừ phi.

Mọi thứ đều có hai mặt, Âm Dương tương khắc, trừ phi hài tử này hạ Quang chi kết giới.

Có khả năng, mới vừa rồi, trong nháy mắt Quang linh tử chiếu sáng cả gian phòng, không phải là chứng minh tốt nhất sao?

Chẳng qua, muốn thi triển Quang chi kết giới, phải có Quang linh tử cường đại như thế nào, hài tử này, chỉ là một hài tử nhỏ như vậy, trong thân thể dung hạ được nhiều Quang linh tử như vậy sao?

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, cho dù không nhìn thấy cũng biết nét mặt giờ phút này của nữ quỷ, chỉ là không nhìn thấy thật là có chút phiền toái.

Làm thế nào mới có thể nhìn thấy được?

“Ngươi nhìn thấy nàng sao?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

Thánh Anh kinh ngạc: “Chủ tử không nhìn thấy sao?”

Làm sao có thể, linh hồn Tinh Linh hoàng có thể thấy bất cứ linh hồn sinh vật nào, bởi vì đó là linh hồn tinh khiết nhất thế giới.

Nghe Thánh Anh nói, Thiên Nguyệt Triệt cũng cảm thấy kỳ quái, mặc dù Thánh Anh là Tinh Linh, nhưng thân thể của nàng đã không còn, bây giờ linh hồn hẳn cũng là quỷ hồn.

Nhưng hắn thấy được linh hồn Thánh Anh, là vì hắn cùng Thánh Anh có khế ước.

Cho dù thân thể của hắn là huyết mạch của Ám Dạ chi tử, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng nếu như là phụ hoàng, nhất định cũng sẽ nhìn thấy, như vậy?

Là bởi vì mắt của hắn sao?

“Chủ tử, linh hồn Thánh Anh có thể tiến vào thân thể chủ tử, chủ tử có thể xuyên thấu qua ánh mắt của Thánh Anh nhìn thấy cái kia, chỉ cần chủ tử không để ý.” Thánh Anh đề nghị, không thể nghi ngờ đây là một ý kiến tốt.

Thiên Nguyệt Triệt cũng sẽ không để ý, chỉ có một vấn đề, Thiên Nguyệt Triệt thật tò mò.

“ Kiếp trước, mắt của ta như thế nào?” Căn cứ vào truyền thuyết của Mạn La đế quốc, kim sắc của Mạn Đà La hoa là sự chúc phúc, cho nên mục mâu của hắn ở Mạn La đế quốc trở thành thần thánh .

Nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết, mục mâu của hắn lúc vội vàng xao động, lúc tức giận sẽ biến thành tử sắc, giống như vừa mở mắt ra nhìn thấy một thế giới tràn ngập tử sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.