Vương Gia Giá Lâm

Chương 7




Phi Nhi ngồi trên bãi cỏ cạnh dòng suối, suy nghĩ sâu xa về vấn đề vừa rồi, Đa Duy hiện tại tạm thời không thể kích thích, nếu chờ hắn chậm rãi khôi phục như lời nói, nàng thật đúng là chịu không nổi cái nữ nhân kia.

Chẳng lẽ thật muốn nàng đi thiên hạ đệ nhất môn hỏi tỷ tỷ của Đinh Ny lấy giải dược? Nhưng là nàng không biết nữ nhân kia a?

“Phi Nhi…… Phi Nhi!”

Phía sau truyền đến tiếng kêu của Đỗ Yến, Phi Nhi vội vàng đứng lên, xoay người khập khiễng đi qua.

“Thánh Tuyết bị thương.”

“A?”

Phi Nhi nhanh chóng vươn tay,“Mau, ta muốn đi nhìn nàng.”

Đỗ Yến vội vàng ôm lấy nàng, thi triển khinh công, hướng lều vải Đạt Y Đồ mà bay vọt đi.

Trong lều vải, Đạt Y Đồ bất chấp nam nữ khác biệt, còn thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương trước ngực Thánh Tuyết, sau đó ở miệng vết thương đổ một ít thánh phong tán. Bên cạnh nước trong đã biến thành máu loãng, trên khăn mặt còn có một ít đỏ sậm không thể rửa, nhìn ra được độc dược rất lợi hại.

Đạt Y Đồ có thể khẳng định, này độc dược nhất định là Đinh Ny gây nên, toàn bộ Đạt Mỗ Tộc, không ai biết dùng độc, mà đi khách nhân mời đến lại càng không hội cùng Đạt Mỗ Tộc đối nghịch.

Trừ bỏ nàng, thật đúng là không thể nghĩ ra bất luận kẻ nào.

“Sư phó!”

Nghe thấy thanh âm của Phi Nhi, Đỗ Yến đã muốn ôm nàng xuất hiện ở trước mặt, bé con nhảy xuống, ngồi ở giường, lo lắng nhìn Thánh Tuyết.

Đôi mắt đẹp dừng ở ngực phải, bàn tay mềm thật cẩn thận xốc lên băng gạc, thoáng nhìn Tuyết Bạch da thịt thượng có vô số lỗ nhỏ, chung quanh miệng vết thương có màu đỏ sậm, vừa thấy liền biết là trúng độc.

Phi Nhi thấy bên cạnh có một cái bình nhỏ, lần trước, lúc nàng bị thương, Yên Chi tỷ tỷ cũng là dùng chữa thương dược loại này. Nàng vội vàng cầm lấy khăn mặt, học theo Yên Chi tỷ, đem dược ngã vào khăn mặt, nhẹ nhàng mà phúc thượng miệng vết thương của sư phó.

Đỗ Yến nhăn lại mi, hai tay khoanh ở trước ngực, hỏi Đạt Y Đồ:

“Phát hiện cái gì sao?”

Đạt Y Đồ hô khẩu khí, đứng lên, để Phi Nhi vì Thánh Tuyết bôi thuốc. Hắn lui về phía sau hai bước, đứng ở bên cạnh Đỗ Yến, nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Thánh Tuyết: “Hẳn là độc dược của Vạn Độc môn.”

“Ân a, ta cũng nghĩ như vậy.”

“Ngươi nhận ra Vạn Độc môn nhân?”

“Không, ta nhận thức thiên hạ đệ nhất môn nhân.”

“……”

Đạt Y Đồ quay đầu đến, khó hiểu nhìn hắn.

“Làm cho lão môn chủ, Đinh Oánh Oánh xuất ra giải dược, vẫn là mới có thể.”

Phi Nhi nghe thấy bọn họ thảo luận, mạnh quay đầu đến, nghiêm túc nói: “Ta muốn đi thiên hạ đệ nhất môn!”

“Ân? Tiểu Phi Nhi vì sao đột nhiên kiên định như thế?”

Đỗ Yến Vi cười nhìn nàng,“Ngươi bỏ được Diêm thúc thúc sao?”

“Bởi vì độc dược đã muốn bắt đầu thể thể khống chế, ngăn cản Đa Duy nhớ lại.”

Đạt Y Đồ nhăn lại mi, hỏi: “Nói như thế nào?”

Phi Nhi đem chuyện vừa rồi tình nói cho bọn họ, hai nam nhân đều tiến vào tự hỏi, xem ra vô hồn này so với trong tưởng tượng lợi hại hơn nhiều lắm.

“Nhưng mà, ta phải trở về Minh Thành một chuyến. Ta lo lắng bà nội……”

“Ân, Diêm thúc thúc có khả năng đã quên luôn bà nội.”

“Cho nên việc này tình……”

“Đợi chút!”

Đạt Y Đồ nhắc tay, đánh gãy lời nói Phi Nhi,

“Thánh Tuyết cùng Đỗ Yến đều nói quá Minh Vương đối Phi Nhi có điểm cảm giác, tân sinh cảm giác, giống như là…… Vừa mới chú ý một người.”

“…… A?”

Phi Nhi kinh ngạc trừng lớn ánh mắt,“Ta nghe không hiểu.”

“Nàng nghe không hiểu cũng không quan hệ, cảm giác được Diêm thúc thúc vẫn như cũ đối với ngươi có hứng thú là tốt rồi.”

“……”

“Ân, đúng!”

Đạt Y Đồ nhận thức gật đầu,“Phi Nhi muốn thừa dịp vô hồn còn chưa thể hoàn toàn khống chế Minh Vương thì đi tìm giải dược, làm cho Đinh Ny không khống chế được hắn. Nói sau, Yên Chi có thể chiếu cố Minh Vương, Đinh Ny không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đinh Ny nói qua, chỉ cần ta ngoan ngoãn, khiến cho ta tiếp tục làm nữ nhi của Đa Duy.”

“Nàng muốn không phải loại quan hệ này.”

“Đúng!”

Phi Nhi nghiêm túc nhìn Đạt Y Đồ,

“Ta muốn trở thành nữ nhân của Đa Duy.”

Lam mâu lập tức ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một trận sầu bi, biết đây là sự thật, nhưng khi từ miệng Phi Nhi nói ra, đối hắn phá lệ đả kích, thậm chí cảm thấy đau xót vô hạn.

Phi Nhi cảm nhận được lời nói của mình đã thương tổn Đạt Y Đồ, bé con lập tức im miệng, tử mâu tràn đầy xin lỗi. Kiều nhỏ thân ảnh đứng lên, đi đến bên cạnh Đạt Y Đồ, bàn tay mềm cầm lấy đại chưởng của hắn, cùng hắn nhìn nhau:

“Thực xin lỗi, Đạt Y Đồ, thực xin lỗi.”

Đạt Y Đồ thật sâu hô khẩu khí, miễn cưỡng nhấc lên một chút đạm cười, liếc mắt nhìn Thánh Tuyết một cái, nhẹ giọng nói:

“Bổn vương muốn kết hôn với Thánh Tuyết, lập nàng là Vương phi, Phi Nhi, hãy đi tìm hạnh phúc của chính mình đi.”

“Ngươi muốn kết hôn với sư phó?”

Phi Nhi trừng lớn ánh mắt, khó có thể tin nhìn hắn.

“Ân, ta cùng với nàng có…… Có quan hệ xác thịt, vì trinh tiết của nàng, phải thú nàng.”

“Ngươi không thương nàng.”

“Ta yêu nàng”

Đạt Y Đồ đột nhiên rống lên một câu, lại thu hồi thanh tuyến,

“Nhưng, có kết quả sao?”

“Ta…… Nhưng mà, hai người muốn cùng một chỗ nhất định phải có tình cảm, là ngươi tình ta nguyện. Sư phó nàng, nàng…… Ngươi sẽ hủy nàng!”

“Chuyện của ta không cần ngươi lo lắng, ta…… Ta sẽ cùng nàng thương lượng việc này.”

“Ngươi!”

Phi Nhi bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất, nàng chính là không muốn hai người không có tình cảm, bởi vì nàng mà phải miễn cưỡng ở cùng một chỗ, không ngờ Đạt Y Đồ lại có phản ứng lớn như vậy.

Đạt Y Đồ thấy vẻ mặt kinh hoảng của nàng thì lập tức hối hận, ảo não nói:

“Ta đi ra ngoài một chút.”

Nói xong, xoay người rời khỏi lều vải.

Đỗ Yến đem hết thảy xem ở trong mắt, Đạt Y Đồ vì thành toàn, chủ động miễn đi danh hiệu Vương phi của nàng, khiến nàng vô hậu cố chi ưu, có thể thấy được, hắn đối với Phi Nhi tình thâm nghĩa trọng.

nam nhân như thế, nếu không phải Diêm thúc thúc nhận thức Phi Nhi trước, hắn nhất định đem bọn họ hai kéo cùng một chỗ.

Đỗ Yến không đành lòng thấy bộ dáng thương tâm của Phi Nhi, cánh tay duỗi ra, đại chưởng khinh ôm lấy nàng, vỗ vỗ, an ủi nói:

“ đau dài không bằng đau ngắn, làm cho hắn lẳng lặng.”

Phi Nhi đáng thương hề hề gật đầu, nhẹ giọng nói: “Yến ca ca, ta đã làm sai phải không?”

“Đừng lo lắng, Đạt Y Đồ là người thông minh, qua một thời gian sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng còn sư phó.”

“Phi Nhi có nghĩ tới không?”

Đỗ Yến quay đầu đến, mỉm cười nói,

“ sư phó của ngươi cũng thích Đạt Y Đồ đâu?”

Phi Nhi tò mò nghiêng đầu: “Sư phó sẽ thích Đạt Y Đồ?”

“Hắc hắc! Nói không chính xác nha.”

Đỗ Yến lộ ra một chút thần bí tươi cười, tầm mắt dừng trên người Thánh Tuyết vẫn còn hôn mê.

Phi Nhi chu miệng, nhăn mi, cân nhắc. Sư phó sẽ thích ngốc tử kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.