Vương Gia Giá Lâm

Chương 34




[ Mười bảy năm sau ]

Ngoài cửa Nghĩa Môn, một người thân ảnh cao lớn, chắp tay đối thủ vệ mỉm cười nói: “Tại hạ Diêm Vô Tuyệt, xin hỏi Lãnh môn chủ ở tại đây sao?”

Thủ vệ cao thấp đánh giá một phen, nghiêm túc trả lời: “Thỉnh thiếu hiệp chờ một lúc.”

“Đa tạ đại ca!”

Diêm Vô Tuyệt đứng ở ngoài cửa, xoay người ngắm nhìn Nghĩa Môn xa xa đàn sơn trùng điệp, lộ ra một chút sang sảng tươi cười. Phụ thân nói, môn chủ thiên hạ đệ nhất môn sẽ là muội phu của hắn, để cho hắn mang muội muội đến đây đính hôn. Hiện tại thấy khí thế Nghĩa Môn, chung quanh phong cảnh đồ sộ, hẳn là không sai.

Đột nhiên, từ ống tay áo Diêm Vô Tuyệt bay ra một thân ảnh màu lam, bay đến trước mặt hắn, mở ra tứ chi, thật sâu hít vào một hơi: “Hô! không khí hảo mới mẻ.”

Diêm Vô Tuyệt một tay nắm lấy thân thể của nàng, đem nàng thả lại trên vai mình: “Nơi này gió rất lớn, cẩn thận bị thổi xuống.”

Sương mù trắng xoá đem sơn cốc phía dưới toàn bộ che khuất, nhìn không thấy tình huống. Tiểu lam nhi chỉ vào chân núi, hỏi: “Ca ca! Phía dưới là địa phương gì?”

“Hẳn là con sông, vách núi đen này có vẻ cao, ba mặt là núi, Nghĩa Môn địa thế rất tốt.”

“Vậy muốn bay lên cũng không dễ dàng.”

“…… Lam nhi muốn bay lên sao?”

“Ân! Chờ ta sau khi lớn lên thử xem.”

“……”

Diêm Vô Tuyệt bất đắc dĩ phiên liếc mắt xem thường, muội muội cùng mẫu thân tính cách thập phần tương tự, luôn có ý tưởng làm cho người ta ngoài ý muốn, nắm lấy không ra ý tưởng trong lòng nàng.

Chỉ chốc lát, thủ vệ từ bên trong đi ra, đối Diêm Vô Tuyệt chắp tay nói: “Diêm thiếu hiệp, lão môn chủ mời.”

Diêm Vô Tuyệt lộ ra một chút đạm cười, gật gật đầu: “Phiền toái!”

Áo choàng vung lên, đem lam nhi bảo hộ trong ống tay áo, cất bước đi vào Nghĩa Môn.

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Diêm Vô Tuyệt đi qua hành lang thật dài, đi vào một đại sảnh xa hoa, một vị trưởng giả mặc trường bào màu trắng đứng ở trong đại sảnh chờ.

Diêm Vô Tuyệt mặt mang mỉm cười vượt qua cửa, đối trưởng giả chắp tay nói: “Lãnh thúc thúc, đã lâu không thấy.”

Lãnh Nghĩa lộ ra tươi cười hòa ái, tiến lên từng bước, vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn: “Thật không hổ là nhi tử Minh Vương, có khí phách.”

“Lãnh thúc thúc chê cười.”

“Đến! Mời ngồi!”

Diêm Vô Tuyệt ngồi xuống, hạ nhân dâng trà thơm cùng điểm tâm, mọi người tao nhã cầm lấy, hơi hơi ngửi hương trà nồng đậm, lộ ra suất khí đạm cười.

Ngón tay thon dài cầm lấy cái nắp chén trà, lợi dụng nắp chén đem lá trà bên cạnh khinh bát một chút, phẩm một ngụm, vừa lòng địa điểm gật đầu: “Nói hồng trần, vẫn như cũ là Lãnh thúc thúc yêu nhất.”

Lãnh Nghĩa vẫn lưu ý động tác của Diêm Vô Tuyệt, xem ở trong mắt, hỉ ở trong lòng, vô luận cách nói năng cử chỉ, bộ dạng tu dưỡng đều là nhất đẳng nhất.

Minh Vương bồi dưỡng ra một nhi tử tốt!

Diêm Vô Tuyệt sau khi hưởng qua trà, khẽ buông chén trà, mỉm cười hỏi: “Lãnh thúc thúc, vì sao không thấy Lãnh đại ca đâu?”

Lãnh Nghĩa sửng sốt, ngữ khí có chút phất phơ, thỉnh thoảng nói: “Ách…… Hắn có chút việc, ta…… Ta đã cho hạ nhân đi tìm hắn đi.”

“Không! Không cần! Để con ngồi chờ đi.”

“Hảo hảo! Nếm thử điểm tâm, đến!”

“Cám ơn thúc thúc.”

Hai người đang nói chuyện phiếm việc nhà, một tiểu nhân ảnh lén lút từ trong ống tay áo Diêm Vô Tuyệt bay ra, trực tiếp theo cửa sổ rời đi đại sảnh, nơi nơi loạn hoảng.

Không đi còn không biết, thiên hạ đệ nhất môn quả nhiên hùng vĩ trang nghiêm, chính là……

“Đây là làm sao a?”

Lam nhi bay qua bay lại, nhất thời quên mất phương hướng, bay đến một đại hoa viên, đứng ở cửa phòng. Nàng tả hữu nhìn xung quanh một phen, gãi gãi đầu, chu miệng lên: “Này rốt cuộc là cái địa phương gì a?”

“Ách…… Tĩnh ca ca…… Thật thoải mái, còn có thể dùng sức một chút.”

Một tiếng khinh ngâm từ trong phòng truyền ra, Lam nhi lập tức trừng lớn ánh mắt: “Ân?”

Vội vàng theo cửa sổ tiến vào. Tử mâu theo nữ nhân khinh ngâm danh vọng đi qua, chỉ thấy một nữ nhân ngồi ở trên đùi nam nhân, nam nhân từ sau lưng vươn tay, đè lại chỗ trán nữ nhân, vận dụng nội lực, đè ép huyệt thái dương, nữ nhân thoải mái mà phát ra một tiếng thở dài.

Lam nhi bay đến bên người nam nhân, tò mò nghiêng đầu nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, lại quay đầu đi, ngắm nữ nhân, tiểu đầu còn đang suy nghĩ, mát xa như vậy liền ở thư phòng sao? (á, mềnh thật đen tối, hắc hắc, có ai nghĩ giống pan hem :”>)

“Đợi lát nữa tìm ca ca thử xem.”

“Phi Nhi……”

Lãnh Tĩnh cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc, trừng lớn ánh mắt, một bé con màu lam nhạt bay là là trước mắt hắn. Đại chưởng mạnh vươn, cầm nàng kiều nhỏ.

“A!”

Lam nhi bỗng dưng quay đầu lại, sợ hãi nhìn hắn.

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú vào dung nhan đã lâu không gặp kia, con ngươi đen trở nên thâm u, ôn nhu gọi tên của nàng: “Phi Nhi, ta nghĩ rằng nàng……”

“Câm mồm!”

Lam nhi nâng tay, đẩy mặt của hắn ra,“Ta không phải mẹ, ta là Lam nhi!”

Lãnh Tĩnh bỗng dưng sửng sốt, nhăn mi nhìn nàng: “Ngươi? Mẹ? Lam nhi?”

“Mẹ là Phi Nhi, ta là Lam nhi! Ách…… Mẹ có nghĩa là mẫu thân.”

“Ngươi là nữ nhi của Phi Nhi?”

“Đúng!”

Lam nhi dùng sức đẩy ngón tay của hắn ra, nhưng hắn vẫn là gắt gao nắm chặt, không tính buông nàng ra.

Lãnh Tĩnh cưng chiều điểm điểm chóp mũi của nàng, mỉm cười nói: “Ai mang ngươi đến?”

“Ta mang nàng đến!”

Tiếng nói sang sảng theo ngoài cửa truyền tới, thân ảnh thon dài tiến vào gian phòng, xem nhẹ đứa nhỏ ngồi ở trên đùi hắn.

“A!”

Cô gái cả người té sấp về phía trước, Diêm Vô Tuyệt nhanh tay lẹ mắt, thân ảnh nhẹ nhàng vọt đến trước mặt nàng, tiếp được thân thể sắp ngã.

“Ách!”

Hai người trên mặt đất lăn một vòng, Diêm Vô Tuyệt ôm nàng.

Diêm Vô Tuyệt cúi hạ tầm mắt, nhìn chăm chú vào thiên hạ trong lòng, một đôi mắt phượng hẹp dài hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn, khiến cho hắn cảm giác được đáy lòng một cỗ rung động, còn có….kia không thể dùng lời nói mà hình dung được……

Đợi chút!

Diêm Vô Tuyệt đột nhiên phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia không hề có thần sắc, đem bàn tay ở nàng trước mắt nàng lắc lắc, đôi mắt đẹp không hề có tiêu cự.Một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, cư nhiên là…khiếm thị?

Cảm giác được hơi thở trước mắt xa lạ, Thanh Nhi bỗng dưng nhăn mi, kích động đẩy Diêm Vô Tuyệt ra, hai tay ở không trung loạng choạng, bất lực kêu lên: “Tĩnh ca ca, ngươi ở nơi nào? Tĩnh ca ca……”

Lãnh Tĩnh vội vàng đi đến trước mặt nàng, vươn tay cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Thanh Nhi, ta ở trong này.”

“Tĩnh ca ca!”

Thanh Nhi vội vàng trốn vào trong ngực Lãnh Tĩnh, hai mắt nổi lên sương mù, nước mắt trong suốt chảy xuống hai hàng.

Lãnh Tĩnh tuy rằng ôm lấy Thanh Nhi, nhưng không có quên chính mình cầm lấy tiểu Lam nhi, con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng, không để ý đến giãy dụa của nàng, lộ ra một chút bí hiểm tươi cười.

Diêm Vô Tuyệt đứng dậy, hai tay vén ở trước ngực, mỉm cười hỏi: “Huynh đệ, ngươi nợ ta một lời giải thích.”

Lãnh Tĩnh nhắc tới mi mắt, khẽ gật đầu: “Ta sẽ cho ngươi câu trả lời vừa lòng thuyết phục.”

“Ha ha……”

Diêm Vô Tuyệt tầm mắt dừng ở trên người thiên hạ kinh hoảng kia, con ngươi đen nổi lên một tia…… trìu mến……

……

HOÀN - END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.