Vương Gia Giá Lâm

Chương 2




Thời điểm tỉnh lại sớm không thấy bóng dáng Diêm Vô Xá, Thánh Tuyết rất rõ ràng, lấy võ công tu vi của hắn, quay lại là chuyện bình thường. Sau khi hai người rửa sạch một phen, rời khỏi lều vải, đi đến chủ trướng dùng điểm tâm sáng.

Hôm nay là ngày đại hôn của Đạt Mộc Tề, mọi người đều phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, Phi Nhi đương nhiên phải giúp việc. Trong lều chủ, Diêm Vô Xá cùng Đinh Ny ngồi cùng nhau, vừa nhìn thấy Phi Nhi tiến vào, Diêm Vô Xá chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen nhanh chóng đánh giá, rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng.

“Xá, ta muốn sữa dê.”

“Ân……”

Diêm Vô Xá cầm lấy chén của chính mình, uống một ngụm, mạnh mẽ kiềm trụ cổ Đinh Ny, rót sữa dê từ miệng mình vào miệng Đinh Ny, động tác cuồng dã, bá đạo.

Hắn đang cố gắng dời suy nghĩ khỏi mục tiêu, đem cảm tình không nên có dời đi, không muốn nghĩ đến nữ nhân không thuộc về hắn.

Phi Nhi vừa ngồi xuống liền thấy Diêm Vô Xá cùng Đinh Ny thân mật tiếp xúc, vội vàng gục đầu xuống, né tránh tầm mắt.

Ngồi ở bên cạnh nàng, Đạt Y Đồ đưa qua một khối bánh nướng, xé một miếng, ôn nhu đút vào miệng nàng, tiếng nói trầm thấp ở bên tai nàng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Yên Chi, đừng để ý chuyện không vui này, được không?”

“Ân.”

“Làm Vương phi của bổn vương một ngày, như thế nào?”

“Ân?” Phi Nhi chớp chớp mắt, khó hiểu nghiêng đầu.

Lam mâu dừng ở nàng, nhu tình như nước, Đạt Y Đồ mỉm cười nói: “Biết rõ nàng yêu hắn, bổn vương chỉ cầu có thể có được nàng ba ngày.”

“Đạt Y Đồ……”

“Mặc dù có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng năm ngày sau, nàng sẽ rời đi, cho nên ta……”

“Ta đáp ứng ngươi, Đạt Y Đồ.”

Lam mâu bỗng nhiên hưng phấn, lóe ra quang mang chói mắt.

Phi Nhi vươn tay, nắm đại chưởng của hắn, lộ ra một chút mỉm cười ngọt ngào: “Chúng ta là bạn tốt.”

“Ân, chúng ta là bạn tốt.”

Mười ngón giao triền, hữu nghị vĩnh cố.

Nhưng lại làm tâm của ai đó nóng rực, một khắc trầm luân……

Chính là bằng hữu… là đủ rồi.

Thánh Tuyết cùng Đỗ Yến ở phía đối diện quan sát hai người, Đỗ Yến cắn một ngụm bánh nướng, nhẹ giọng đối Thánh Tuyết nói: “Ta phát hiện Diêm thúc thúc đối Phi Nhi có hứng thú.”

“Ân, ta biết.”

Đỗ Yến sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng: “Ngươi có biết?”

“Hắn mỗi đêm đều đến nhìn Phi Nhi.”

“…… Sau đó?”

Thánh Tuyết chậm rãi quay đầu lại, cùng hắn nhìn nhau: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“Chỉ…..chỉ nhìn mà thôi?”

“Chẳng lẽ phải bò lên giường Phi Nhi? Phi Nhi hiện tại là Nguyên Vương phi, cùng hắn một chút quan hệ đều không có.”

“…… Kia nhưng thật ra.”

“Đây là chuyện tốt.”

“Ân. Ta đang suy nghĩ xem có hay không đi một chuyến đến thiên hạ đệ nhất môn, cầu phu nhân thiếu môn chủ giải dược.”

“Xem tình huống, Đinh Ny chắc chắn sẽ không giao ra giải dược, nếu có cơ hội, đi xem cũng tốt.”

“Nhưng nếu Diêm thúc thúc nhớ tới Phi Nhi, vậy không cần giải dược.”

Thánh Tuyết trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hơi tức giận nói:

“Ngươi là đồ ngốc tử, cho dù nhớ tới Phi Nhi, vô hồn cũng sẽ thương tổn đến thể chất Minh Vương, thay đổi tính cách của hắn. Nếu Minh Vương đối với Phi Nhi bất lợi, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“……”

Nữ nhân, chính là động vật thích uy hiếp!

Thánh Tuyết nhìn Minh Vương liếc mắt một cái, vẻ mặt khôi phục lạnh lùng, tiếp tục nói: “Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tốt nhất vẫn là để Phi Nhi ly khai hắn.”

“Vì sao?”

“Thứ nhất, đừng cho Phi Nhi nhìn thấy trường hợp ghê tởm này, thứ hai, khiến cho Minh Vương nếm thử hoang mang tưởng niệm, ai bảo hắn quên Phi Nhi, hừ!”

“…… Thật là một người ngoan độc.”

Thánh Tuyết liếc mắt, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“…… Không không, chủ ý tốt lắm, ân, không sai!” Đỗ Yến vội vàng lắc lắc đầu, cầm lấy cái chén uống một ngụm sữa dê.

Thà đắc tội tiểu nhân, chớ đắc tội với nữ nhân!

Hôm nay Đạt Mỗ Tộc một mảnh chúc mừng, náo nhiệt phi phàm, phần đông đồng minh tộc đều đã đến, những cô nương xinh đẹp cùng nhựng chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh của Đạt Mỗ Tộc khai mạc buổi tiệc bằng những vũ điệu mềm mại nhưng lại không kém phần sôi nổi. Vũ đọa hòa củng tiếng cười nói, thuần phát thiện lương, cũng như tính cách chân thành, hào sảng mến khách của những con người mộc mạc, hiền lành của vùng thảo nguyên bao la rộng lớn này.

Yên Chi không có nhà, cho nên cũng ở trong một lều trại của Đạt Mỗ Tộc xuất giá, một thân hồng y phi nhân, trên đầu đội một cái mũ truyền thống, màu đỏ đặc sắc của Đạt Mỗ Tộc, trên khuôn mặt tinh xảo điểm tô những đồ trang sức trang nhã. Phi Nhi lần đầu nhìn thấy trang phục lộng lẫy như thế không khỏi hâm mộ đứng lên.

Khi nào nàng cũng có thể giống Yên Chi tỷ, vì người yêu mến mà mặc vào giá y đây?

Bởi vì cha mẹ hai huynh đệ Đạt Y Đồ không còn trên nhân thế, cho nên thân là Nguyên Vương phi, Phi Nhi sẽ cùng Đạt Y Đồ cùng nhau làm chủ hôn, mọi người đều đang bận, Đinh Ny tự nhiên là sẽ không đi qua lều vải Yên Chi mời Phi Nhi đến. Ngoài ý muốn của mọi người là, Diêm Vô Xá đang trầm mặc đột nhiên đứng lên, xung phong nhận việc đi gọi người.

Đinh Ny kinh ngạc, Đạt Y Đồ nhíu mày, Đạt Mộc Tề cười đến tà ác, Đỗ Yến lại cười trộm.

Diêm Vô Xá đi đến trước lều vải Yên Chi, bồi hồi một lát, mày tủng cao cao, không biết phải nói câu đầu tiên cùng một nữ nhân như thế nào, đồng thời cảm thấy bỗng nhiên tiến vào như vậy, tựa hồ có chút thất lễ.

“Phi Nhi, ngươi đi về trước đổi quần áo đi.”

“Nga, đều do sư phó, không nói cho ta biết phải mặc quần áo Đạt Mỗ Tộc.”

“Mau đi đi.”

“Các người đợi chút, ta rất nhanh liền trở về.”

Nghe thấy thanh âm Phi Nhi đi ra, Diêm Vô Xá theo bản năng lui về phía sau vài bước, tim đập gia tốc, cảm xúc khẩn trương, hai má có điểm nóng lên, con ngươi đen nhìn chăm chú vào trướng liêm.

Thon thon tay ngọc nhấc lên màn che, đôi mắt đẹp chuyển doanh, đầu tiên là thấy thân ảnh quen thuộc, Phi Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đối diện cùng tầm mắt Diêm Vô Xá. Nàng đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh khôi phục, nhấp mím môi, cúi hạ ánh mắt, không nói gì, trực tiếp lướt qua hắn.

Thời điểm Phi Nhi đi đến bên cạnh mình, Diêm Vô Xá ấp úng nói: “Ách…… Vương, Vương phi…… Cái kia……” Mỗ nam đột nhiên phát hiện nói chuyện cùng nàng so với lấy đầu địch nhân còn muốn khó khăn hơn.

Phi Nhi dừng lại cước bộ, quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Đây chính là lần đấu tiên hắn gọi nàng, lần đầu tiên cùng nàng nói chuyện kể từ khi mất trí nhớ. Xem thần sắc của hắn thật kì quái, phi thường không ổn. Ít nhất nàng nhận thức Đa Duy chưa từng có thần sắc như vậy .

Diêm Vô Xá mặt nhăn mày nhíu, tầm mắt trốn tránh, nhẹ giọng nói: “Hiền đệ gọi ngươi đi qua, làm…… Làm chủ hôn.”

“…… Ta muốn đi thay quần áo trước, Đa.. ngươi về trước đi……”

“Ta đưa ngươi đi.”

“……”

“Ta…… Ý của ta là, dù sao hiền đệ đã nhắn nhủ, ta ở bên ngoài lều vải chờ ngươi đổi quần áo, lại cùng nhau trở về đi.”

“Được rồi, phiền toái phụ…… Phiền toái Minh Vương.”

“Đi thôi.”

“Ân.”

Phi Nhi gật gật đầu, ở phía trước dẫn đường.

Mỗ nam nặng nề mà hô khẩu khí, quả thực tựa như đánh hạ một tòa thành lâu, mệt a!–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.