Vương Gia Giá Lâm

Chương 10




Rời khỏi Đạt Mỗ Tộc, Phi Nhi cùng Đỗ Yến liền đi theo phía sau đoàn người Minh Môn, ngại bọn họ đều là võ công cao thủ, Ðỗ Yến không dám tiếp cận quá gần, có thể thấy bóng dáng bọn họ là tốt rồi. Ði được hai ngày một đêm, rời khỏi biên giới thảo nguyên, bắt đầu tiến vào trung nguyên.

Phi Nhi oa ở trong lòng Đỗ Yến, tầm mắt vẫn dừng ở sau lưng đám người kia, đi lâu như vậy mà bọn họ cũng không cần nghỉ ngơi, chỉ biết Minh Vương rất gấp rút quay về nước. Nếu như là nàng nói, cha nhất định sẽ dừng lại.

Hắn thực làm đau lòng nàng, biết nàng chịu không nổi thời tiết vất vả khô ráo như thế.

Nhưng mà, vì sao Đinh Ny lại không cho hắn dừng lại?

Đỗ Yến nhìn ra Phi Nhi nghi hoặc, mỉm cười nói:

“Ngươi cùng Đinh Ny không giống nhau, nàng có thể chịu được lặn lội đường xa, ngươi nếu thiếu nước sẽ duy trì không được, thể lực không thể duy trì.”

“Cho nên cha sẽ không dừng lại nghỉ ngơi sao?”

“Ân, hắn nhất định hỏi qua Đinh Ny, Đinh Ny không biết ngươi, đương nhiên sẽ theo bản năng trả lời hắn.”

“Đã hiểu.”

Mọi người đi tới chỗ giao nhau của hai ngọn núi lớn, Đỗ Yến cảm giác được một cỗ sát khí sôi trào, nhưng là Minh Môn không có gặp phải công kích, phỏng chừng địch nhân nhận ra được cờ xí của bọn họ, cho nên không dám dễ dàng xuống tay.

Đi vào lộ khẩu phân nhánh, người Minh Môn vừa đi qua, mặt sau một đội quân tiến vào chỗ giao giới, Phi Nhi rướn cổ lên, tận lực nhìn xung quanh, ra vẻ đã nhìn không thấy bóng dáng đoàn người.

“Yến ca ca, chúng ta sắp theo không kịp.”

“Không vội, trở về Minh Thành chỉ có một con đường.”

“Nhưng là, cha hắn……”

“Đinh Ny sẽ không thương tổn của hắn,” Đỗ Yến xoa bóp cằm Phi Nhi,

“Huống chi, nàng cũng không có bản lãnh này.”

“Đối! Đồ pig chỉ biết hạ độc!” (PN nói tiếng Anh nhá ^^)

“Ân?”

“Trư!!”

“……”

đội ngũ Minh Môn vừa qua khỏi, đội ngũ phía trước liền dừng lại, Đỗ Yến nheo lại đôi mắt nhìn phía trước, thoáng nhìn một đội nhân mã màu đen đem đội ngũ vây quanh.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, nhóm cường đạo đều sợ hãi Minh Môn, khi thiện sợ ác, nhìn thấy đội ngũ khác liền lập tức xuất động.

Chỉ nghe thấy thủ lĩnh cường đạo hướng đội ngũ đằng trước quát: “Đem hàng hóa cùng ngân lượng lưu lại, chúng ta chỉ cầu tài, không muốn thương tổn bất luận kẻ nào.”

“Có bản lĩnh thì lấy đi!”

Thanh âm quen thuộc làm Đỗ Yến mạnh sửng sốt, lạp lạp dây cương nhanh chóng vượt qua.

Đối với hành động đột nhiên của Đỗ Yến, Phi Nhi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn:

“Yến ca ca?”

“Đó là thanh âm của nhị đương gia thiên hạ đệ nhất môn.”

“…… Nga.” Phi Nhi hiểu được quay đầu lại, Yến ca ca nói qua nhận thức thiên hạ đệ nhất môn , giải dược của cha ngay tại trong tay phu nhân thiếu môn chủ.

Nàng rất muốn lấy được giải dược!

“Quả thực chính là muốn chết! Tiến lên cho ta!”

Đầu lĩnh cường đạo ra lệnh một tiếng, nhân mã chung quanh toàn bộ hướng đoàn xe vây lại.

Đỗ Yến kéo mạnh dây cung, lắp tên, nhắm ngay lão đại trong nhóm cường đạo cưỡi tuấn mã màu trắng, khẽ cắn môi, ngón tay chuyển động, mũi tên như xé gió bay đi.

“Hưu!” Mũi tên lông chim màu trắng nhanh chóng xẹt qua, chính giữa mi tâm lão đại, hắn ngay cả cơ hội kinh ngạc kêu to cũng không có, liền rớt xuống ngựa.

Mọi người tầm mắt bỗng dưng dời đi, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Đỗ Yến. Đỗ Yến đối với nhị đương gia rống lớn nói:

“Minh Môn Đỗ Yến, đến trợ giúp nhị đương gia một tay.”

Vừa rống to, một mũi tên lông trắng khác đã muốn phóng ra, đánh bại một cái cường đạo đang uy hiếp.

Nhị đương gia Lãnh Húc lập tức hưng phấn mỉm cười đứng lên, lớn tiếng trả lời:

“Hảo tiểu tử! Thật không hổ là thần xạ thủ.”

“Ha ha……”

Hai người đi đến trước mặt Lãnh Húc, nhóm cường đạo thoáng nhìn lão Đại đi đời nhà ma, lão Nhị phẫn nộ rít gào nói:

“Thay lão Đại báo thù, một người cũng không cho phép rời đi!”

“Lên!!”

Hai nhóm người lập tức triển khai chém giết.

Lãnh Húc đỡ đại đao của một người, chỉ chỉ xe ngựa:

“Yến nhi, xem trọng Lãnh Tĩnh!”

“Lãnh Tĩnh?” Đỗ Yến bỗng dưng nhăn lại mi,

“Ngươi đem hắn mang đến để làm gì?”

“Hắn bị thương.”

“Đang!” Đỗ Yến đỡ kiếm thế, cầm lấy túi ngủ giao cho Phi Nhi, phân phó nói:

“Phi Nhi, chiếu cố Lãnh Tĩnh thật tốt.”

“Hảo” Bé bỗng dưng bay vọt dựng, không đợi Lãnh Húc thấy rõ ràng thân ảnh của nàng, nàng đã muốn chui vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa, một thân thể thon dài nằm im lặng, ngực trần trụi, băng vải thật dày bao lấy ngực của hắn, Phi Nhi chống lại tầm mắt của hắn, bỗng dưng nhăn lại mi.

Thiếu niên mặt nhăn thành một đoàn cố gắng gượng, như là chịu được thật lớn thống khổ, mũi phong thẳng tắp , bạc môi nhợt nhạt, đôi mắt thâm thúy nheo lại, dung nhan tuấn mỹ như tạc giờ phút này tái nhợt làm cho người ta đau lòng.

“Ba!” Trên đỉnh xe ngựa có vật nặng rơi xuống, Phi Nhi nhanh chóng rút ra chủy thủ, giơ lên đầu bảo hộ ở trước mặt thiếu niên. Tay trái cầm lấy túi nước, thật cẩn thận mở ra túi nước. Chính là……

Một bàn tay mở không ra!

Thiếu niên thấy nàng dùng sức lạp xả túi nước, tay khác lại cầm chủy thủ phòng bị có người đến tập kích, khó hiểu chớp chớp nhãn tình, lúc này nàng còn uống nước?

Tuy rằng không hiểu ý của nàng, thiếu niên vẫn là nâng tay, giúp nàng đem cái nắp kéo ra.

“…… Cám ơn!” Hành động của thiếu niên dọa đến Phi Nhi, bất quá nàng vẫn theo bản năng nói lời cảm tạ.

“Ba!”

Phi Nhi mạnh quay đầu lại, một tên cường đạo giơ lên đại đao hướng nàng bổ tới, thiếu niên bản năng đem nàng kéo ra sau,“Đang!”

Một đao thất bại.

Tử mâu bỗng dưng lóe ra, bọt nước dâng lên, Phi Nhi lộ ra một chút tà ác tươi cười: “Muốn chết!”

“Ba ba ba ba!” Nhất thời vô số bọt nước nhắm ngay ngực tên cường đạo mãnh liệt đánh tới, thân thể cao lớn bị bắn ra ngoài xe ngựa, Phi Nhi nhanh nhạy nhảy lên phía trước, ở gót chân của hắn bổ xuống một đao.

“A!”

Nam nhân bị bất ngờ, té ra ngoài xe ngựa, ăn đau ôm chân chính mình, không bao giờ… sẽ tiến lên nữa.

Tên cường đạo thứ hai xuất hiện, bắt lấy cổ tay Phi Nhi, dùng sức uốn éo, chủy thủ rơi xuống, thân ảnh kiều nhỏ bị văng ra ngoài xe ngựa. Bỗng dưng, đôi cánh trong suốt xuất hiện, Phi Nhi một tay nắm chặt tóc nam nhân, một bàn tay chế trụ cổ của hắn.

Thừa dịp nam nhân đang bị tập kích từ hai phía, Phi Nhi ôm chặt đầu của hắn, nhướng mày, hướng phía bên trái dùng sức kéo một cái, nghe thấy “rắc” một tiếng, xương ống chân theo tiếng mà gãy, khí tuyệt bỏ mình.

Sau khi giải quyết xong, Phi Nhi trở lại xe ngựa, thoáng nhìn một tên cường đạo kề bả đao ở trên cổ thiếu niên, thấy nàng tiến vào, nhanh chóng đối nàng rống to:

“Yêu nghiệt, đừng tới đây!”

Phi Nhi vững vàng, ngắm thiếu niên liếc mắt một cái, trầm thấp đối cường đạo nói: “Ta đáp ứng không thương tổn ngươi, buông hắn ra.”

“Ngươi biết yêu thuật, ai tin tưởng ngươi!”

Phi Nhi ngẩng đầu, nửa mơ mi mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

“Hảo! Ngươi đừng thương tổn hắn!” Nói xong Phi Nhi liền đứng lên, rời khỏi xe ngựa, không chuyển mắt nhìn thanh bả đao kia.

Thiếu niên nhìn Phi Nhi, đôi mắt dại ra xẹt qua một tia cảm xúc khó có thể nắm lấy, thân thể suy yếu tùy ý cường đạo kéo lên, mềm nhũn bắt tại cánh tay của hắn.

Hai người vừa ra khỏi xe ngựa, người của thiên hạ đệ nhất môn nhanh chóng vây lại đây, nhóm cường đạo nhân cơ hội này để thở, đều lui qua một bên.

Cường bạo kèm hai bên thiếu niên, đối Phi Nhi quát:

“Yêu quái, đừng tới đây, lui về phía sau!”

Phi Nhi nhăn lại mi, ngoan ngoãn lui về phía sau một khoảng cách, mãi cho đến phía trước Đỗ Yến.

Đỗ Yến xoay người, nheo lại đôi mắt nhìn chăm chú vào cường đạo, nhẹ giọng nói: “Phi Nhi, có nắm chắc cứu được Lãnh Tĩnh không?”

“Lúc này còn im lặng?”

“…… Thiếu niên kia kêu Lãnh Tĩnh.”

“……” Phi Nhi gật gật đầu.

Đỗ Yến nghiêm túc tiếp tục nói:

“Nghe mệnh lẹnh của ta liền lên, ngươi so với ta nhanh hơn. Ta đối với ngươi có tin tưởng.”

Phi Nhi thật sâu hít một hơi, chuẩn bị tốt.

“Nhất định phải thành công, bằng không tên bắn chính là mi tâm Lãnh Tĩnh.”

“Hảo!”

Cường đạo gặp Phi Nhi thối lui đến phạm vi an toàn, tầm mắt dời đi, đối với Lãnh Húc rống lớn: “Buông vũ khí xuống!”

“Hảo! Ngươi đừng thương tổn Tĩnh Nhi.”

Lãnh Húc đại chưởng nhắc tới, mọi người lập tức đặt kiếm xuống.

Đỗ Yến thoáng nhìn cường đạo đang rời lực chú ý, nhẹ giọng nói ra câu: “Lên!”

“Ông!” Thân ảnh màu trắng nhanh chóng hướng cường đạo bay đi, Đỗ Yến so với nàng chậm hơn một nhịp, buông dây cung, mũi tên tên màu trắng nhắm ngay người bên cạnh Phi Nhi mà đi.

Trong lúc đó Phi Nhi lóe ra phía sau bọn đạo tặc, kéo bả vai Lãnh Tĩnh thật mạnh, cánh tay mảnh khảnh nắm ở đầu của hắn kéo xuống, đao phong sắc bén không dấu vết họa một đạo vết thương trên cánh tay .

“Tê!!”

Trong nháy mắt khi Lãnh Tĩnh gụ đầu xuống, mũi tên màu trắng chuẩn xác bắn vào mi tâm cường đạo, Phi Nhi còn không quên bổ thượng một cước, đem cường đạo đá ra ngoài mấy trượng.

Thân thể thon dài mất đi lực chống đỡ, Lãnh Tĩnh cả người đặt ở trên người Phi Nhi, thân ảnh kiều nhỏ lập tức chịu không nổi, một bên ồn ào:

“Uy uy, uy…… Thật nặng……”

“Ba!” Hai người cùng nhau té trên mặt đất, Lãnh Tĩnh còn phi thường không khách khí ghé vào trên người nàng.

“Phi Nhi!”

“Tĩnh Nhi!”

Đỗ Yến cùng Lãnh Húc cùng nhau xông lên, một người đỡ một người, Lãnh Húc trực tiếp ôm lấy Lãnh Tĩnh, dùng áo choàng bao vây lấy thân thể hắn, nhanh chóng chạy đến xe ngựa, thật cẩn thận đặt hắn nằm xuống.

Đỗ Yến vỗ vỗ tro bụi trên người Phi Nhi, kéo cánh tay của nàng, nhìn chăm chú vào miệng vết thương:

“Hoàn hảo, vết thương không sâu.”

“Yến ca ca, chúng ta đuổi không kịp đội ngũ của cha.” Điều Phi Nhi lo lắng nhất chỉ có điểm này.

“Yến ca ca cam đoan, Phi Nhi có thể đuổi theo Diêm thúc thúc trước khi hắn trở lại Minh Thành, có được không?”

“Hảo!”

“Đi trước nhìn xem thương thế của Tĩnh Nhi.”

“…… Nga.” Phi Nhi đô chu miệng, đi theo phía sau Đỗ Yến.

Mọi người sửa sang lại hết thảy, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sắc trời dần tối xuống, chỉ có thể nghỉ tại một dòng suối nhỏ trong rừng, vượt qua một đêm này.

Đỗ Yến lấy ra khăn mặt sạch sẽ, đem miệng vết thương của Phi Nhi rửa sạch sẽ, đổ dược chữa thương lên, đơn giản băng bó một chút.

Xa xa, Lãnh Tĩnh khoác áo choàng, dựa vào thân cây, im lặng nhìn Phi Nhi.

Lãnh Húc đưa qua một khối bánh nướng, mỉm cười nói: “Tĩnh Nhi ngoan, ăn điểm tâm trước.”

Con ngươi đen chuyển biến, thay vào đó là một thần săc khờ dại, khuôn mặt tái nhợt khẽ nhấc lên một chút đáng yêu tươi cười, tiếng nói yếu ớt trả lời: “Cám ơn thúc thúc.”

“Ngoan!”

“Thúc thúc, tỷ tỷ bên kia là ai?”

“Là bằng hữu của Yến ca ca.”

“Thúc thúc, ta thích tỷ tỷ.”

“Ách……” Lãnh Húc có điểm khó xử,

“Thúc thúc đi qua hỏi nàng một chút, có hay không nguyện ý cùng Tĩnh Nhi làm bằng hữu, được không?”

“Hảo.”

Lãnh Húc đi đến bên người Phi Nhi cùng Đỗ Yến, ngồi xổm xuống, đối Đỗ Yến nói:

“Tĩnh Nhi…… Muốn cùng cô nương làm bằng hữu.”

“A?” Mỗ nữ trừng lớn ánh mắt, khó có thể tin nhìn hắn.

“Ách, cô nương đừng hiểu lầm, Tĩnh Nhi hắn……”

Đỗ Yến vỗ vỗ cánh tay Lãnh Húc, mỉm cười nói:

“Nhị đương gia, để cho ta cùng Phi Nhi nói đi.”

“Ân, cám ơn Yến nhi.”

Sau khi Lãnh Húc đi xa, Đỗ Yến tiếp tục băng bó, giải thích nói:

“Thiên hạ đệ nhất môn — Nghĩa Môn, môn chủ Lãnh Nghĩa chỉ có một người con. Năm Lãnh Tĩnh mười một tuổi, mắc phải bạo bệnh, trong một đêm biến thành si nhi, hôn sự của hắn trở thành đề tài tranh luận của người trong giang hồ. Nói là có thể trở thành thê tử của Lãnh Tĩnh là có thể có được chủ vị môn chủ của Thiên hạ đệ nhất môn, là có thể thống trị võ lâm.”

Phi Nhi sửng sốt, chỉ chỉ phương hường Minh Thành:

“Sau đó liền cưới tỷ tỷ Đinh Ny ?”

“Ân,” Đỗ Yến gật gật đầu,

“Không biết nàng dùng thủ đoạn gì làm Lãnh Tĩnh cưới nàng, nhưng trong đó nhất định có âm mưu.”

“Đương nhiên, nhìn Đinh Ny đã biết tỷ tỷ của nàng nhất định không phải người tốt.”

“Lãnh Tĩnh rất ít có cơ hội tiếp xúc người khác phái, nếu hắn có hứng thú cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi còn có cơ hội trở thành người hắn tối tín nhiệm, là có thể làm cho hắn……”

“Hỏi tỷ tỷ Đinh Ny lấy giải dược!”

“Đúng!”

“Hảo, ta đi cùng hắn tâm sự.”

“Đợi chút, Phi Nhi!” Đỗ Yến lôi kéo cánh tay của nàng,

“Ta, ta với ngươi cùng nhau đi qua đi,”

“…… Nga.”

……

Hai người đi đến bên người Lãnh Tĩnh, Đỗ Yến vỗ vỗ bả vai Lãnh Tĩnh, nói:

“Tĩnh Nhi, còn nhớ rõ ta sao?”

Lãnh Tĩnh thiên chân gật gật đầu, hai má tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười: “Yến ca ca.”

“Đúng a, Yến ca ca mang đến một người bằng hữu.”

Đỗ Yến lôi kéo Phi Nhi ngồi xổm xuống,“Nàng kêu Phi Nhi.”

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú vào tử mâu, vẫn như cũ là ánh mắt hồn nhiên, chen lẫn một chút sợ hãi, nhẹ giọng nói:

“Ngươi…… Giống con gián, đều có cánh.”

“Không! Ta không phải con gián!” Phi Nhi lập tức nhăn lại mi phủ nhận,

“Ta là Tinh Linh, Thủy Tinh Linh, cánh Thủy Tinh Linh xinh đẹp, là độc nhất vô nhị!”

Lãnh Tĩnh đáng yêu nghiêng đầu, lặp lại tên của nàng: “Thủy…… Tinh…… Linh?”

“Đúng! Ta gọi là Phi Nhi!” Phi Nhi lộ ra một chút ngọt mỉm cười, vươn bàn tay mềm.

Lãnh Tĩnh nhìn bàn tay nhỏ bé trong suốt đang đến gần kia, đột nhiên lộ ra một chút tà ác tươi cười, nhắc tay cầm trụ:

“Ta thích Thủy Tinh Linh.”

Chính là trong nháy mắt, Đỗ Yến nheo lại đôi mắt, vẻ mặt có tia bí hiểm không có tránh thoát khỏi ánh mắt của hắn, khiến cho hắn đối với thiếu môn chủ này có phần nghi hoặc.

Hắn thật là si nhi sao?

Đột nhiên, Lãnh Tĩnh vươn tay, chụp lên hai mềm mại trước ngực Phi Nhi, sợ tới mức Phi Nhi theo bản năng đá đi một cái bàn tay! “Ba!”

Mỗ nam đôi mắt đen bóng sửng sốt, dần dần nổi lên sương mù, nước mắt lưng tròng, bỗng dưng cánh môi hoàn mỹ mở lớn, ngăn yết hầu khóc lớn:

“Oa! Yến ca ca, nàng đánh ta, nàng đánh Tĩnh Nhi!”

“…… Yến ca ca!” Phi Nhi ủy khuất quay sang, nhìn Đỗ Yến.

Đỗ Yến bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt ve đầu Lãnh Tĩnh, gãi gãi tóc của hắn:

“Phi Nhi không có ác ý, chính là Tĩnh Nhi dọa đến nàng mà thôi.”

Mỗ nam bẹp miệng lại, đáng thương hề hề nhăn lại mi:

“Tĩnh Nhi chính là muốn nhìn một chút vì sao ngực Phi Nhi lại lồi lên, không giống với chúng ta.”

“Ách…… Cái kia…… Bởi vì nàng là nữ nhân, thê tử của ngươi cùng nàng giống nhau, không phải sao?”

“Thê tử của ta? Là ai? Ta chưa thấy qua ngực nữ nhân cùng Phi Nhi giống nhau.”

Đỗ Yến nheo lại mắt, nghi hoặc hỏi: “Không có?”

“Không có! Kiên định gật đầu.”

Đỗ Yến vươn hai tay, cách vị trí bộ ngực Phi Nhi một tấc, vẽ một vòng: “Không có này…… người ngủ ở bên cạnh ngươi, không có… cái này sao?”

……. Phi Nhi trừng mắt hắn, đẩy tay hắn ra

“Tuyệt đối không có!”

“……” Đỗ Yến bắt đầu đoán động cơ của Đinh Oánh Oánh, cũng bắt đầu hoài nghi Đinh Oánh Oánh có hay không thật sự trở thành thê tử Lãnh Tĩnh. Nghĩ đến đây, Đỗ Yến để lại Phi Nhi cùng Lãnh Tĩnh, hướng phía Lãnh Húc đi qua.

Hắn phải rõ ràng Đinh Oánh Oánh hay không ở Nghĩa Môn, bằng không cũng là vô ích.

Phi Nhi nhìn Đỗ Yến liếc mắt một cái, ngồi ở bên người Lãnh Tĩnh, chỉ chỉ ngực của hắn, hỏi:

“Tĩnh Nhi, trên người ngươi làm sao mà bị thương?”

“Ngươi……”

Phi Nhi thân mật nắm tay hắn, mỉm cười nói: “

Nói cho tỷ tỷ, Phi Nhi tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi.”

Lãnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, nắm lại tay nàng, buộc chặt, nhẹ giọng trả lời: “Tối hôm đó, ta đang ngủ, phòng đột nhiên cháy, không kịp chạy trốn, cho nên liền bị thương.”

“Vậy thê tử ngươi đâu?”

“Ta phát hiện, ngực ngươi có ngọn đồi thật lớn nha.”

“…… Làm ơn, này……” Phi Nhi chỉ chỉ bộ ngực chính mình,

“Cái này gọi là bộ ngực, không phải đồi ngực.”

“Bộ ngực?” Mỗ nam thong thả nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào địa phương hơi hơi nổi lên kia.

Thấy hắn nhìn chuyên chú như thế, Phi Nhi vội vàng lấy hai tay che ngực, ngăn trở tầm mắt của hắn, hờn giận nói:

“Nơi này chỉ có trượng phu…… Phu quân mới có thể chạm vào, ngươi không thể xằng bậy nga.”

“Vậy Tĩnh Nhi làm phu quân của Phi Nhi.”

“Không cần.”

“Vì sao?”

“Ta có người trong lòng, có phu quân!”

Con ngươi đen bỗng dưng nheo lại, Tĩnh Nhi đột nhiên hướng người về phía trước, nghiêm túc hỏi:

“Hắn là ai vậy?”

“Mắc mớ gì tới ngươi a!”

“Ta thích ngươi.”

“Ta không thích ngươi!”

Lãnh Tĩnh bỗng dưng bắt lấy cánh tay Phi Nhi, bá đạo nói:

“Mặc kệ, Phi Nhi là của Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi là phu quân Phi Nhi.”

“Ngươi ngươi ngươi! Buông tay!”

“Ngươi là của ta, là của ta!”

“Ngươi đi chết đi!”

Phi Nhi khẩn trương đứng lên, một tay đẩy Lãnh Tĩnh ra liền động đến vết thương trong ngực hắn, khiến cho hắn thống khổ nhăn lại mi, thân ảnh thon dài gập người lại, dần dần quỳ rạp trên mặt đất.

Thấy hắn vất vả như vậy, tâm Phi Nhi liền mềm nhũn, vội vàng kéo cánh tay hắn, xin lỗi nói:

“Thực xin lỗi, ta…… Ta không phải cố ý.”

Hai má anh tuấn lộ ra một chút ủy khuất, làm cho Phi Nhi có cảm giác tội ác, không đành lòng thương tổn hắn thiên chân như vậy.

Phi Nhi đô chu miệng, thỏa hiệp nói:

“Được thôi được thôi, trước Phi Nhi còn chưa tìm được phu quân, Phi Nhi tạm thời là của Tĩnh Nhi, được không?”

Mỗ nam vẻ mặt có chút chuyển biến, con ngươi đen nổi lên sự hưng phấn.

“Ngươi là người đã có thê thất, không thể đối nữ nhân khác động tâm, biết không? Huống chi, ta cũng có người trong lòng, cho nên chúng ta hai người chỉ có thể là bằng hữu, không thể vượt rào…… A!”

“Ba!”

Sau hai lần bị Phi Nhi đẩy tay ra, Lãnh Tĩnh quyết định rời xa nữ nhân hỉ nộ vô thường này, lui đến xe ngựa, chỉ cần nàng tới gần hắn liền kêu to hét lớn. Nhưng lại không muốn nàng rời đi, chỉ cần nhìn nàng là tốt rồi.

Phi Nhi bất đắc dĩ nhìn hắn, vốn muốn lấy lòng hắn, để cho hắn hỗ trợ lấy giải dược, ai biết làm hay thành dở, hai bàn tay xúc động làm cho hắn càng thêm sợ hãi chính mình. Kỳ thật hắn chính là si nhi, nàng làm sao cùng hắn tính toán chi li đâu? Có vẻ chính mình một chút phong độ cũng không có.

Bất quá, cha nói qua thân thể của nàng không thể để cho nam nhân khác tiếp xúc, đánh hắn chính là phản ứng bản năng, nàng không đem hắn ném đi đã là may mắn!

Bởi vì quan hệ với Nghĩa Môn, Phi Nhi cùng Đỗ Yến không thể vượt qua đội ngũ Minh Môn, cũng bởi vì Lãnh Tĩnh chết tiệt, Lãnh Húc khẩn cầu bọn họ ở lại đội ngũ, làm bạn với hắn.

Chính là trong đội ngũ Minh Môn, bởi vì sự có mặt của Phi Nhi mà chịu thương tổn thật lớn……

,……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.