Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 6




Edit: Trần^Thu*Lệ

Bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng nhưng trong Ngự Long điện lại có vẻ vô cùng thoải mái, đặt bàn cờ tướng trên án kỷ, Mộ Hoàng Tịch cầm quân màu trắng đi trước, Quân Mặc cầm quân màu đen theo sát. 

"Quân đơn độc thẳng vào!"

"Vòng vây giữa cửa, đánh chặn đường!"

"Nội bộ tập kích!"

"Đường Lang ở phía sau!"

"Bỏ xe bảo vệ tướng!"

"......"

Vân Nương nhẹ nhàng thở dài, hai người phía trên kia đã chém giết thật lâu nhưng vẫn vui không dứt, giết đến hào hứng bừng bừng, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trời đã sắp sáng muốn gọi bọn họ đi ngủ nhưng phát hiện bản thân mình hoàn toàn d/đ"l;q"d không mở miệng được, cũng may hiện giờ nàng đã tập võ nên không cần ngủ lâu như vậy, nếu không nhất định sẽ ngủ thẳng trên đất giống như mấy cung nữ bình thường kia rồi.

"Ám kỳ nổi lên, giết tướng!"

"Thảm......" Mộ Hoàng Tịch kêu lên, ngay sau đó làm bộ đáng thương cầm quân cờ của mình: "Nhường ta ba quân có được không?"

Quân Mặc bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng cưng chiều cười một tiếng, phất tay để mặc nàng.

Mộ Hoàng Tịch vui vẻ cầm quân cờ lên, sau đó hai người tiếp tục chém giết.

Nhìn một màn này, Vân Nương càng thêm im lặng, đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ chơi cả đêm, đây là lần đầu tiên nàng biết tiểu thư nhà mình lại thích ăn vạ như thế.

Rốt cuộc, Mộ Hoàng Tịch ăn hết quân cờ của Quân Mặc, sau đó vẻ mặt hớn hở: "Chàng thua rồi! Ha ha!" Hoàn toàn không có cảm giác là mình ăn vạ mới thắng được!

Quân Mặc chỉ cười yếu ớt không nói, duỗi cánh tay dài ra kéo Mộ Hoàng Tịch đang ngồi ở phía đối diện vào trong ngực, không chút do dự mổ một hớp lên mặt nàng: "Hiện tại đi ngủ được chưa?"

"A! Trời đã sáng!" Mộ Hoàng Tịch hậu tri hậu giác nói, sau đó nhanh chóng thoát khỏi ngực Quân Mặc, đi ngủ như một tên trộm.

Lồng ngực rỗng tuếch khiến Quân Mặc có chút mất mát, nhưng cũng không đi theo, mà đứng lên gọi người vào, sau khi rửa mặt xong lập tức lâm triều.

Một buổi sáng cứ trôi qua như thế, cho đến khi Mộ Hoàng Tịch tỉnh lại, mới nghe nói trên triều xảy ra chuyện ly kỳ, trong lúc mọi người đều cho rằng nàng sẽ tức giận thì nàng lại cười, cười đến có chút —— tà ác!

Nguyệt Vô Song là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, người muốn kết hôn với nàng ta không đếm xuể, nhưng hôm nay Nguyệt gia lại đưa mỹ nhân tuyệt sắc này tới Tây Việt, rốt cuộc có tính toán gì đây?

Khi Mộ Hoàng Tịch dùng bữa xong đi Ngự Hoa Viên nhìn tú nữ bị nô dịch một chút, không ngờ lại không hẹn mà gặp Đệ Nhất Mỹ Nhân này, lần trước nhìn liếc qua một chút tuy rằng cảm thấy Mỹ Lệ nhưng vẫn chưa nhìn thấy toàn cảnh, hôm nay gặp mặt, mới chính thức hiểu mỹ từ Đệ Nhất Mỹ Nhân này từ đâu tới, d/đ"l"q"d lông mày cong cong, hai mắt lớn nhỏ vừa phải, sóng mũi xinh xắn, điểm thêm một đôi môi anh đào, tất cả ngũ quan đều rất tinh xảo thật giống như búp bê sứ tỉ mỉ chế tạo ra, mà cặp mắt kia của nàng ta trong suốt sáng ngời giống Lưu Ly, nhưng cũng vô cùng thuần khiết, có lẽ tiên nữ trong miệng người đời chính là dáng vẻ này?

Ngoại trừ có dung mạo tinh xảo, phong cách toàn thân uyển chuyển hàm xúc của nàng ta cũng làm cho người nhìn vô cùng thoải mái, nàng ta giống như một tiểu thư khuê các, nhưng cũng có hàm xúc uyển chuyển thanh tú của tài nữ, trong xương lộ ra quý tộc cao ngạo kết hợp lại với nhau, quả thật không làm cho ai có thể bắt bẻ.

Từ quý phi ở bên cạnh nàng ta, hai người nhỏ giọng nói cái gì đó rồi cười khẽ, đôi môi chúm chím như tú quyên thượng hạng, xinh đẹp đến nỗi khiến cho hoa cỏ xung quanh cũng mất đi sắc thái.

"Quả nhiên là mỹ nhân!"

Không hiểu vì sao Mộ Hoàng Tịch cảm thán như thế, người bình thường thấy nữ tử đẹp hơn mình, hơn nữa còn tới giành phu quân của mình không phải nên giận dữ à? Vì sao nàng lại thưởng thức, ca ngợi?

"Tiểu thư mới là đẹp nhất, hoàng thượng thích chiếm lợi thế như vậy, những người khác không thể thay thế tiểu thư được!" Vân Nương cảm thấy chọc tức nói.

Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: "Ta không tự tin như vậy sao? Cũng chỉ là một mỹ nhân xinh đẹp một chút, sao nói giống như ta rất sợ vậy?"

"Là em lắm mồm!" Vân Nương cười gượng.

Nhìn hai người cùng nhau đi tới, Mộ Hoàng Tịch cũng không né tránh, bước đi vô cùng tự nhiên, không được mấy bước đã đối diện hai người bọn họ.

"Nô tì tiếp kiến hoàng hậu!" Từ quý phi khẽ hành lễ, ngay cả khi trong lòng không có một chút cung kính nào với Mộ Hoàng Tịch, nhưng mà ở nơi quan trọng này Mộ Hoàng Tịch càng phách lối càng thể hiện nàng ta hào phóng thỏa đáng, cho nên nàng ta sẽ không bất kính với Mộ Hoàng Tịch, ngược lại là vô cùng tôn kính.

"Đứng lên đi!" Mộ Hoàng Tịch ra hiệu cho Từ quý phi, sau đó đưa mắt nhìn sang Nguyệt Vô Song, nghi ngờ hỏi Từ quý phi: "Đây là thân thích nhà ngươi sao?"

Sắc mặt Từ quý phi hơi ngưng lại, nàng ta tin tưởng Mộ Hoàng Tịch không thể nào không biết chuyện tiểu thư Nguyệt gia vào cung, bây giờ Mộ Hoàng Tịch hỏi như thế rõ ràng là muốn giả bộ hồ đồ.

Không đợi Từ quý phi giới thiệu, Nguyệt Vô Song kiêu ngạo ngước mắt, giọng nói dễ nghe như nước suối trong khe núi: "Tiểu nữ tử Nguyệt Vô Song, không biết hoàng hậu nương nương có gì chỉ giáo?"

Thương hội Nguyệt gia cũng chiếm lấy một vị trí tương đối quan trọng ở Tứ quốc, bất kể người của Nguyệt gia đi tới đâu đều là thượng khách, bởi vì tài lực của bọn họ thật sự kinh khủng, cộng thêm bọn họ cũng không ở quốc gia nào cố định, cho nên bất kỳ quốc gia nào cũng không dám đắc tội mà ngược lại phải cung kính như tổ tông, cho nên coi như Nguyệt Vô Song xảy ra xung đột với hoàng hậu d/đ;l"q"d Tây Việt đi nữa thì mọi người tuyệt đối sẽ đứng về phía Nguyệt Vô Song. Nguyệt Vô Song dĩ nhiên biết rõ ưu thế của mình, cho nên không cho Mộ Hoàng Tịch cơ hội giả câm vờ điếc, trực tiếp vạch trần thân phận của mình, để cho Mộ Hoàng Tịch biết trọng lượng của nàng ta.

Theo lẽ thường mà nói thì suy nghĩ là chính xác, nhưng hiện tại đứng trước mặt Nguyệt Vô Song không chỉ có hoàng hậu Tây Việt mà còn là Mộ Hoàng Tịch, một người không có cảm tình gì với Nguyệt gia, thậm chí còn có suy nghĩ muốn diệt trừ đi người của bọn họ.

"Nguyệt Vô Song? Có chút quen tai!" Mộ Hoàng Tịch cau mày giả vờ suy tư.

"Hoàng hậu không cần phải giả bộ, thân phận của Nguyệt Vô Song không đến mức hoàng hậu của một nước mà cũng không biết!" Bước chân chân Nguyệt Vô Song nhẹ nhàng giống như ma quỷ bay tới bên cạnh Mộ Hoàng Tịch: "Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương đang sợ?"

"Chưa từng có đồ gì Nguyệt Vô Song ta muốn mà không lấy được, ngươi giả bộ ngu ngốc cũng vô dụng!" Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả khi uy hiếp cũng đẹp như thế.

"Ngươi đang hạ chiến thư sao?"

"Hoàng hậu dám chấp nhận à?"

"Ta không chấp nhận thì ngươi sẽ bỏ qua sao?"

"Không thể nào!"

"Vậy thì thành giao! Bản cung ngược lại có chút mong đợi biểu hiện của ngươi đấy, nhớ đừng để bản cung thất vọng!" Nói xong, Mộ Hoàng Tịch cười ha hả, dẫn theo một đám cung nhân rời đi, tấm lưng kia thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Nguyệt Vô Song có chút không hiểu nhìn bóng lưng Mộ Hoàng Tịch, hỏi Từ quý phi bên cạnh: "Rốt cuộc nàng ta là người thế nào?"

Từ quý phi lắc đầu: "Không nói rõ được, ta quan sát lâu như vậy mà cũng không thể nhìn thấu nàng ta, chỉ có thể nói nàng ta quá sâu không lường được thôi!"

Nguyệt Vô Song rũ mắt, che đi ý định phức tạp nào đó: Sâu không lường được sao?

Mới vừa trở lại cung, Mộ Hoàng Tịch đã nhận được tin tức do Hắc truyền đến, con ngươi dần dần tối xuống, cuối cùng là đen đến dọa người, Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười lạnh: "Thì ra là tính toán như vậy!"

Có vị khách quý trọng lượng Nguyệt gia này, dĩ nhiên sẽ không thiếu dạ tiệc, ngay đêm đó Quân Mặc hạ lệnh thiết yến trong cung, mời văn võ bá quan cùng nhau cộng ẩm, đây coi như là lần hòa hoãn từ hôm quân thần làm căng tới nay.

Đại đa số mọi người đã đến đông đủ, nhưng chủ nhân của buổi tiện này lại chậm chạp chưa tới, Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch đang đợi, người bên kia cũng đang đợi, chỉ có mọi người trong bữa tiệc là không rõ chân tướng.

Rốt cuộc, khi hai bóng dáng màu trắng đi tới trước cửa cung thì giọng của Hồ công công vang lên lập tức lấn át tiếng thông truyền: "Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!" Ngay cả khi có một ngàn lần không muốn, nhưng thân phận hoàng hậu của Mộ Hoàng Tịch chưa từng bỏ, bọn họ vẫn phải cung kính quỳ lạy.

"Các khanh bình thân!" Quân Mặc giơ tay lên miễn lễ cho mọi người, sau đó cùng Mộ Hoàng Tịch ngồi lên rồi long ỷ.

"Tạ hoàng thượng!"

Sau khi mọi người đứng dậy, tiếng thông truyền bên ngoài lại vang lên lần nữa: "Nguyệt gia Nguyệt Diệc Hàn, Nguyệt Vô Song yết kiến!"

"Tuyên!"

"Tuyên Nguyệt Diệc Hàn, Nguyệt Vô Song yết kiến!"

Hai bóng dáng màu xanh nhạt từ từ đi vào ngoài cửa, khi tất cả ánh mắt của mọi người đều bị Nguyệt Vô Song tuyệt thế xinh đẹp hấp dẫn, Mộ Hoàng Tịch lại nhìn một người khác không dời mắt được, không phải là bởi vì dung mạo của hắn xuất sắc bao nhiêu, làm ca ca của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ dĩ nhiên sẽ không kém, dung nhan tuấn mỹ có thể so với Quân Hạo Hiên, mà khiến Mộ Hoàng Tịch kinh ngạc chính là vẻ mặt và phong cách của hắn, trong vắng lạnh mang theo cao quý, trong lúc di chuyển tồn tại một hơi thở không thể kháng cự đập vào mặt, nếu không phải đã biết người trước mắt chỉ là Thiếu Gia Chủ Nguyệt gia thì nàng còn tưởng rằng hắn chính là hoàng tử của một nước nào đó!

Mộ Hoàng Tịch nhìn chằm chằm Nguyệt Diệc Hàn, giống như có cảm giác muốn nhìn thấu hắn, có lẽ nói nàng càng muốn nhìn thấy rõ dã tâm trong thân thể hắn!

Một Thiếu Gia Chủ Thương gia, mặc dù được Hoàng thất Tứ Quốc tôn sùng là Thượng khách nhưng từ trước đến nay vẫn luôn lễ độ với Hoàng thất Tứ Quốc, thật giống như muốn chứng minh sự trong sạch của mình vậy. Thế nhưng hắn lại len lén kết giao với đại thần Tứ Quốc, có thể nói mỗi quốc gia gần như đều có hơn phân nửa đại thần bị hắn kéo vào, ngươi là một thương gia mà lại làm cho đại thần trung thành với ngươi, nói ngươi không có mưu đồ cũng không có ai tin tưởng!

Trong lúc Mộ Hoàng Tịch đang suy tư, hai người đã đi vào trong đại điện, Nguyệt Diệc Hàn vừa chắp tay: "Diệc Hàn bái kiến hoàng thượng!" Làm Thiếu Gia Chủ Nguyệt gia, điểm đặc quyền nhìn thấy Hoàng đế không quỳ này vẫn phải có.

Nguyệt Vô Song duyên dáng hành lễ: "Vô Song tiếp kiến hoàng thượng!"

Đại thần dưới đất nghe được một tiếng này cũng say mê, đáng tiếc ngay cả mắt Quân Mặc cũng không thèm nhúc nhích, khách khí giơ tay lên: "Miễn lễ! Hai vị đường xa mà đến, mời ngồi vào!"

"Hoàng thượng khách khí!" Nguyệt Diệc Hàn và Nguyệt Vô Song cùng nhập tọa, vậy mà vị trí của hai người lại ở phía trên vương gia Quân Hạo Hiên, mà nhìn vẻ mặt của những đại thần kia lại lộ vẻ “vốn nên như thế”, có thể thấy được sự cường đại của Nguyệt gia, chỉ có điều hôm nay Quân Hạo Hiên cũng không ở đây, Mộ Hoàng Tịch có thâm ý nhìn chỗ ngồi trống rỗng đó một chút.

"Hoàng thượng, dọc đường đến Tây Việt, hai huynh muội chúng ta nhìn thấy khắp nơi Tây Việt đều phồn hoa, bách tính an cư lạc nghiệp, thật là kính nể hoàng thượng, một ly rượu này huynh muội chúng ta kính hoàng thượng, Chúc Thiên hạ Thái Bình, chúc giang sơn Tây Việt vững chắc! Diệc Hàn cạn trước để tỏ lòng kính trọng!" Không hổ là thương nhân, nói chuyện chính là không thể bắt bẻ.

"Xin mời!" Quân Mặc bưng chén lên tỏ ý chào một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn, để ly xuống mới nói: "Nguyệt Thiếu chủ và Nguyệt tiểu thư tới Tây Việt làm khách, thật sự khiến Tây Việt thêm vinh dự không ít, quốc gia trẫm có thể an cư lạc nghiệp cũng không thiếu được công lao của Nguyệt Thiếu Chủ!"

"Hoàng thượng khách khí! Nguyệt gia có thể có thành tựu ở Tây Việt, là bởi vì hoàng thượng thống trị tốt, những thương gia như chúng ta này mới có thể an tâm kinh doanh, chúng ta đều có thể dính vẻ vang của hoàng thượng đấy!"

Ngươi một lời ta một câu, một sắc mặt vô cùng ôn hòa lại khôn khéo, quả thật chính là một con Tiếu Diện Hổ(*), một sắc mặt lạnh lùng nhưng không chịu thua trận, nghiêm mặt hàn huyên với người ta, có qua có lại, cả bữa tiệc ngược lại có chút vô cùng quỷ dị.

(*): Con hổ biết cười: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác

Rốt cuộc, Nguyệt Vô Song lắc lắc eo nhỏ nhắn đi ra: "Vô Song bất tài, nguyện vì hoàng thượng dâng lên một khúc, chúc hoàng thượng giang sơn vĩnh cố, mong hoàng thượng vĩnh viễn trường thọ an khang!"

"Có thể được Nguyệt tiểu thư chúc phúc, chính là phúc khí của Tây Việt ta!"

"Đúng! Cứ nghe tài đánh cầm của Nguyệt tiểu thư là Thiên Hạ Vô Song, hôm nay có thể nghe, quả thực là tam sinh hữu hạnh!"

"Nói hay lắm!"

Bàn đánh cầm đã dọn lên, Nguyệt Vô Song sai người mang cầm của mình lên, phải biết rằng Nguyệt Vô Song có một Danh Cầm tuyệt thế, là tâm huyết cả đợi của một nhạc công đã qua đời, sở dĩ có tên là ‘Vô Song’, bởi vì xứng đôi với tên Nguyệt Vô Song, cho nên thường thường được người ta gọi như vậy, cũng có người nói chỉ có Nguyệt Vô Song mới có thể búng ra cầm này, cho nên cầm Vô Song chính là dấu hiệu của nàng ta.

Nguyệt Vô Song nhẹ nhàng bước liên tục, từ từ đi tới, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không tự chủ được ngừng thở, chỉ sợ bỏ lỡ một động tác nào đó của Nguyệt Vô Song.

Hai tay giơ lên, lộ ra một đôi cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, dưới ánh đèn đôi tay hiện lên ánh sáng trắng muốt lộng lẫy, thật giống như tay ngọc tiên nữ, đẹp đến nỗi khiến cho người ta hít thở không thông.

Theo động tác khảy cầm của Nguyệt Vô Song, tiếng cầm dễ nghe từ từ tràn ra, giống như gió mát trong rừng cây, mang theo hơi thở sạch sẽ và mát mẻ, lại giống như tiếng róc rách của nước suối trong khe núi, làm cho người ta trở về tự nhiên, tẩy rửa tâm linh, đưa mọi người vào trong thế giới chim hót hoa thơm, yên tĩnh hòa bình!

Mộ Hoàng Tịch ngửa đầu uống rượu cầm trong tay, nàng không thể không thừa nhận Nguyệt Vô Song đánh cầm rất tốt, ngay cả một người không chuyên môn như nàng nghe thấy d/đ;l;q"d cũng không nhịn được than thở, càng không cần phải nói những người đã nghe đến như si như say, chỉ có điều đối với nàng, âm nhạc nhiều nhất là dễ nghe mà thôi, những thứ khác, nàng còn chưa có công lực này!

Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt, Mộ Hoàng Tịch ngước mắt liền chống lại vẻ hơi hứng thú quan sát của Nguyệt Diệc Hàn, mà giờ khắc này hình như nàng mới chú ý tới trên trán của Nguyệt Diệc Hàn có một luồng âm khí màu đen, nhất thời nhếch môi cười, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác.

Nguyệt Diệc Hàn hơi bất ngờ, phải biết cầm của Nguyệt Vô Song là Mị Âm cầm, có thể khống chế người nghe cầm tùy ý theo người đánh cầm, Quân Mặc có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo hắn không khó hiểu, tâm tính của một Đế Vương cũng không phải dễ dàng bị mê hoặc như vậy, nhưng Mộ Hoàng Tịch thì sao? Chỉ là một hoàng hậu gà mờ mà cũng lợi hại như vậy?

Kết thúc một khúc, Nguyệt Vô Song hành lễ trở lại vị trí, những đại thần kia còn chưa thu lại tâm thần của mình từ trong khúc nghệ mà vẫn còn trong trạng thái si mê, chẳng qua bị người tỉnh táo bên cạnh bấm một cái sau đó mới hoảng hốt tỉnh lại, lòng sùng bái với Nguyệt Vô Song lại lập tức tăng thêm một tầng.

"Bốp bốp!" Quân Mặc dẫn đầu vỗ tay: "Khúc hay! Qủa nhiên Nguyệt tiểu thư không hổ với danh tiếng “Tiên tử dưới ánh trăng” của ngươi!"

"Đó là bọn họ cất nhắc Vô Song, Vô Song cũng không lợi hại như vậy!" Nguyệt Vô Song hơi thẹn thùng nói.

"Nguyệt tiểu thư khiêm nhường, danh tiếng tiên tử này ngươi hoàn toàn xứng đáng!"

"Cái gì hoàn toàn xứng đáng? Nàng vốn chính là tiên tử có được không?"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.