Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 42




Ngày đầu tiên đến Đô Giang Yển, Tô Nhất và Chung Quốc đã cùng nhau viết nên một chương đẹp nhất của đời người.

1

Kì nghỉ tết cuối cùng của đời sinh viên, Tô Nhất lại một mình từ Thành Đô trở về Nam Sung, vì phải đến đầu tháng Hai, Chung Quốc mới được nghỉ. Vé tàu rất khó mua, cậu đã chạy đến cả vài điểm bán lẻ, khó khăn lắm mới đặt được một tấm vào ngày Hai mươi chín Tết.

Từ khi yêu Chung Quốc, chưa kì nghỉ nào Tô Nhất phải về nhà một mình. Cô cảm thấy rất thất vọng và khó thích ứng. Khi Chung Quốc dỗ ngon dỗ ngọt cô về nhà trước, cô bĩu môi không đồng ý: “Anh để em về nhà một mình, không sợ ở trên tàu em gặp phải yêu râu xanh sao.”

“Em nói ra anh thấy cũng sợ thật, ai bảo em xinh đẹp quá mà. Hay là vậy đi, anh gọi điện bảo Dương Cương thay anh đi đón em.”

Thấy Chung Quốc có vẻ lo lắng thực sự, Tô Nhất vội vàng nói mình không liễu yếu đào tơ đến mức nhất định phải có một vệ sĩ đi cùng mới được. Kì nghỉ tết đầu tiên khi vào đại học, cô cũng một mình về nhà. Chỉ có điều, có bạn trai thì khó tránh được làm nũng, đó chính là đặc quyền của con gái khi yêu.

Sau đó, Tô Nhất tự đi ô tô đường dài về Nam Sung. Còn Chung Quốc, mãi đến hơn chín giờ tối ngày Ba mươi Tết, cậu mới về đến nhà trong bộ dạng mệt mỏi.

Đêm giao thừa, Tô Nhất cùng bố mẹ đến nhà bà ngoại ăn tất niên. Cô ăn vội ăn vàng rồi về trước, cùng bố mẹ Chung Quốc đợi cậu. Trong bếp, đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị đầy đủ, có cả món cá mà Chung Quốc thích nhất. Tô Nhất nhìn đồng hồ, đoán Chung Quốc sắp về tới bèn mặc áo khoác bông đứng đợi ở trước cổng, bất chấp cái lạnh của đêm đông. Chốc chốc cô lại nhắn tin cho Chung Quốc, hỏi đi hỏi lại cậu về đến đâu rồi.

Chung Quốc lần lượt nhắn lại: vừa ra khỏi bến xe, đã lên taxi rồi, đang qua song Gia Lăng... cuối cũng là tin nhắn: “Anh nhìn thấy em rồi.”

Tô Nhất ngẩng phắt đầu lên, một chiếc taxi đang tiến đến. Cửa xe hạ xuống, Chung Quốc thò đầu ra nhìn cô, nháy mắt cười. Vừa xuống xe, cậu đã kéo Tô Nhất vào tòa chung cư nhưng không vội lên nhà. Giữa hành lang vắng vẻ, cậu kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, cười, hỏi: “Nhớ anh không?”

Cô mỉm cười hỏi lại: “Anh có nhớ em không?”

“Anh nhớ em chết đi được.” Chưa dứt lời, cậu đã cúi xuống đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cô. Sức nóng của nụ hôn đó gần như khiến cô tan chảy.

Đêm giao thừa, nhà nhà người người cười nói rộn ràng. Xa xa, những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Những âm thanh vui vẻ, những màu sắc ngày tết, tất cả những vẻ đẹp đó đều chỉ làm nền cho tình yêu của họ. Những ngày tết là lúc tụ tập của họ hàng, bạn bè, hết người này đến người khác gọi, muốn trốn cũng không được. Mặc dù Tô Nhất rất muốn cùng Chung Quốc tận hưởng thế giới riêng của hai người nhưng vẫn phải đi  chúc tết người thân và bạn bè, thế nên đi đâu cô cũng lôi Chung Quốc theo. Bà ngoại cô rất quý Chung Quốc, còn mừng tuổi cậu. Lúc cô đến nhà ông nội Chung Quốc chúc tết, bà nội cậu cũng vui vẻ mừng tuổi cô. Cậu cười, nói: “Đến người thân cũng gặp rồi, chúng mình xem như đã rõ ràng rồi.”

Trong buổi họp lớp phổ thông, Tô Nhất và Chung Quốc là tâm điểm của mọi sự chú ý, vì hai người cùng mặc áo len màu đỏ, rõ ràng là áo Tình Nhân. Ngay lập tức có người thốt lên: “Ồ... Hai người có cần phải phô trương đến thế không? Sợ người khác không biết hai người là một cặp sao? Hai người làm tôi F.A này tổn thương lắm đấy.” Lại có người nói: “Tớ thấy hai người mặc hai cái áo đỏ ngồi đây, ai không biết lại tưởng là bọn mình đang tổ chức tiệc cưới đấy.”

Cả bàn cười ồ lên, chỉ có Dương Cương là nhếch mép cười miễn cưỡng. Sau đó, cậu ta kéo Chung Quốc qua một bên, thì thầm to nhỏ một hồi, không biết nói những gì ở đằng này, Tống Dĩnh cũng ghé tai Tô Nhất, nói nhỏ: “Nghe nói hai tháng trước, cậu đưa một anh chàng về nhà, có thật vậy không?”

Tô Nhất giật mình, sao Tống Dĩnh lại biết nhỉ? Dương Cương, nhất định là tên lẻo mép Dương Cương đã rêu rao chuyện đó khắp nơi. Lời của Tống Dĩnh đã chứng minh suy đoán của cô là đúng. “Lúc Dương Cương nói, tớ còn không tin, tình cảm của cậu và Chung Quốc tốt như vậy, sao có thể đưa một người con trai khác về nhà. Nhưng cậu ấy nói đó là một chàng công tử nhà giàu có xe xịn, chưa biết chừng cậu bị tiền bạc của người ta làm cho lóa mắt, bảo mình lựa lúc nói chuyện với cậu. Nhưng nhìn tình hình tối nay, cậu và Chung Quốc chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Đương nhiên là không có gì, tên Dương Cương chết bầm, đúng là đồ nhiều chuyện. Quay sang nhìn Dương Cương và Chung Quốc, Tô Nhất như đoán được bọn họ đang nói những gì, sắc mặt bất chợt trở nên rất khó coi.

Chung Quốc và Dương Cương nói chuyện không lâu rồi quay trở về bàn. Tô Nhất thò tay xuống dưới bàn, kéo vạt áo cậu khẽ hỏi: “Cậu ta nói gì với anh vậy?”

“Không có gì, toàn chuyện linh tinh thôi.”

“Chuyện linh tinh sao phải nói sau lưng người ta? Nói mau, hai người rốt cuộc đã nói gì?”

Cậu nhìn cô, mỉm cười, thì thầm: “Nói chuyện giữa những người đàn ông, được chưa?”

Một câu nói làm Tô Nhất cứng họng, cô biết chắc Chung Quốc không nói thật nhưng lại không có cách nào để lật tẩy nên véo ngay một cái vào đùi cậu.

Chung Quốc kêu toáng lên, nhăn nhó mặt mày, cô vội vàng xoa cho cậu, hồn nhiên không biết rằng ánh mắt của cả bàn đang hướng về phía họ.

Một cậu bạn ranh mãnh nhất cố làm bộ nghiêm túc, nói: “Tô Nhất, Chung Quốc, giữa chốn đông người thế này, hai cậu phải giữ hình tượng chứ! Muốn sờ mó thì về nhà mà sờ.”

Lại là một câu trêu chọc khiến cả bàn phải bật cười, khiến hai người đỏ cả mặt. Tô Nhất vội vàng rụt tay lại, và còn xấu hổ đến nỗi cả tối không dám đến gần Chung Quốc nữa.

Về đến nhà, Tô Nhất lại tiếp tục ép cung Chung Quốc: “Anh mau nói thật cho em biết, Dương Cương đã nói với anh những gì? Có phải cậu ta nói chuyện Trình Thực tới đây không?”

Cậu không chịu nổi sự truy hỏi tới tấp của cô, đành phải thừa nhận: “Phải, Dương Cương nói tên nhóc đi xe xịn ấy là mối uy hiếp tiềm ẩn, bảo anh phải mau chóng có biện pháp hữu hiệu, đừng để con vịt đến miệng rồi còn bay mất.”

“Cậu ấy đúng là rảnh rỗi lo bò trắng răng, Trình Thực chẳng qua chỉ đến chơi một, hai lần, cậy ấy làm như em ngoại tình không bằng, còn xui anh có biện pháp hữu hiệu. Thế cậu ấy có dạy anh chiêu nào không? Làm quân sư thì đừng chỉ bày mưu, phải có kế hoạch cụ thể chứ!”

Chung Quốc đột nhiên cười đầy ẩn ý. “Có chứ.”

“Chiêu gì?”

“Cậu ta bảo anh mau chóng...” Cậu kéo dài giọng ra rồi chỉ nhìn cô mà cười, không nói tiếp.

“Mau chóng cái gì cơ? Nói mau.”

“Mau chóng gạo nấu thành cơm thì sẽ không sợ em chạy theo người khác.”

Gạo nấu thành cơm, ý nghĩa của câu nói này ai cũng biết. Tô Nhất chợt đỏ mặt, nói: “Tên Dương Cương đáng chết, chỉ được cái nói năng vớ vẩn! Lần sau gặp cậu ta, em nhất định phải mắng cho một trận.”

“Đừng làm khó cậu ta, cậu ta chỉ nói thế thôi, anh cũng đâu có nghe lời cậu ta. Nhưng mà Tô Nhất này... có lúc anh cũng thật sự... thật sự rất muốn...”

Giọng nói của Chung Quốc càng về sau càng nhẹ, mang đầy ẩn ý. Tô Nhất nhạy cảm nhận ra ẩn ý đó, mặt càng đỏ bừng lên. “Không được nghĩ ngợi linh tinh”, cô quát lên.

“Đâu phải là nghĩ ngợi linh tinh, đây là mong muốn bình thường của tất cả những người đàn ông bình thường. Em biết không, phòng kí túc bọn anh có sáu người, ngoại trừ Từ Văn Lượng chưa có bạn gái, bốn người kia đều... cùng bạn gái rồi, chỉ còn anh... Tô Nhất, trong phòng em cũng chỉ còn em...”

Mặt Tô Nhất giờ đã đỏ như bị siết, cô cố cúi mặt xuống để giấu đi nhưng Chung Quốc cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bộ mặt đỏ bừng của cô giống như trái đào ngọt ngào và quyến rũ, trái tim vốn đang loạn nhịp của Chung Quốc càng trở nên hỗn loạn, không nhớ nổi mình muốn nói gì, không chút do dự tiến đến hôn cô.

Môi cậu vừa chạm đến, cô đã cảm nhận được nụ hôn lần này không giống với bình thường, kích động và mãnh liệt hơn nhiều. Hơi thở của cậu nóng bỏng như ngọn lửa vô hình, ngay lập tức khiến toàn thân cô tan chảy. Trong nụ hôn nồng cháy như mưa gió bão bùng, bàn tay cậu bắt đầu không yên phận. Cô có chút căng thẳng, nhắc nhở: “Chung Quốc... Bố mẹ anh ở bên ngoài đấy.”

Cách một cánh cửa, ngoài phòng khách vọng vào tiếng cười nói ồn ào, hình như nhà có khách. Tô Nhất rất sợ đột nhiên có ai đó xông vào thì sẽ vô cùng xấu hổ. Bị nhắc nhở giữa lúc đang kích động, Chung Quốc bất đắc dĩ thả cô ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu tỏ ra vô cùng đau khổ, nói: “Anh đi chết đây...”

Sau đó, cậu lao ra giường nằm bất động. Tô Nhất huých mạnh vào người cậu mắng: “Năm mới năm me, anh nói linh tinh cái gì thế? Phỉ phui, đại cát đại lợi.”

Đột nhiên Chung Quốc lật người ngồi dậy, tóm chặt lấy tay cô, sốt sắng nói: “Tô Nhất, ngày mai là lễ Tình Nhân đấy. Nhà cô anh mời sang ăn cơm, chúng mình không đi, ở riêng một hôm có được không?”

Cô đoán được Chung Quốc có ý gì. Trước đây họ cũng thường xuyên ở riêng với nhau, nhưng lần này thì khác, trong mắt Chung Quốc có một sự háo hức kì vọng rất khó diễn tả thành lời.

“Anh... thật sự không yên tâm về em, muốn gạo nấu thành cơm như lời Dương Cương sao?” Tô Nhất không kìm được một cảm giác chạnh lòng.

Chung Quốc vội vàng giải thích: “Không phải thế, anh tuyệt đối không phải vì lời nói của Dương Cương mới muốn như vậy. Tại anh kích động quá thôi.

Em không đồng ý thì thôi vậy, đợi khi nào chúng mình kết hôn rồi tính, anh có thể nhịn tiếp.”

Lời biện bạch vội vàng của Chung Quốc khiến nút thắt trong lòng Tô Nhất lập tức được tháo gỡ. Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt, khẽ nói: “Thôi được rồi, ngày mai không đến nhà cô anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.