Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 4




Editor: ChieuNinh

Vương Phúc Nhi dùng ba lượng bạc này đều làm một bộ quần áo cho cha nương, hai tỷ tỷ, Tiểu Bảo, còn có gia gia nãi nãi. Trong lòng Triệu thị là vui sướng hài lòng, cảm thấy tôn tử tiểu bối cũng có người hiếu kính quần áo cho mình, trong lòng mừng rỡ không thôi. Đều quên sạch sẽ trước kia nói cái gì mà nha đầu đều là hàng lỗ vốn, giống như cũng chưa từng nói qua, vừa thấy được ai đến, đều khoe khoang quần áo mới của mình.

So sánh với Triệu thị vui sướng, Đinh thị có chút buồn rầu, nàng ta cũng thỉnh bà mối đến nhà thợ rèn trấn trên bên kia cầu hôn, ban đầu cũng nói xong rồi. Nhưng mà chính ca ca đại tẩu của nàng ta ở bên kia lại nghe được tin tức, tới đây làm ầm ĩ một phen, cảm thấy mình không có lương tâm, nói chuyện không giữ lời gì hết, nhìn thấy cành cao thì bám vào. Còn nói năm đó đã bên mình còn nghèo cũng không có cơm ăn, vẫn là bên kia tiếp tế, nói Đinh thị không biết xấu hổ.

Vương Kim Tỏa thấy nàng ta buồn bã ỉu xìu thì nói: "Ngươi nghe ca tẩu ngươi nói những cái đó làm gì? Năm đó, hắn đã giúp được gì cho chúng ta, mỗi lần chúng ta mang theo mấy đứa nhỏ đi qua, mặt của đại tẩu ngươi kéo dài còn hơn mặt con lừa, ta cũng chịu không nổi. Hiện tại chúng ta cưới tức phụ cho nhi tử, không thể hàm hồ, bọn họ muốn trách thì cứ để cho bọn họ trách đi, dù sao cũng không thể bởi vì muốn thỏa mãn bọn họ mà ủy khuất con trai chúng ta." Hắn còn muốn nói là, ngươi biết rõ ca tẩu mình khó chơi, lúc ấy ngươi lại còn muốn nói Quyên tử cho nhi tử. Lúc này còn chưa có cưới đâu, mà đã nháo như vậy, nếu thật sự cưới rồi, đến lúc đó có chuyện gì, còn không đánh tới cửa sao?

Thấy Đinh thị vẫn còn mặt ủ mày chau thì nói: "Ta biết ngươi sợ về sau ca tẩu ngươi không cho ngươi về nhà mẹ đẻ, ngươi còn tinh thần lo lắng cái gì, nếu ca tẩu ngươi như vậy, về sau thấy chúng ta phát đạt, còn phải chủ động sáp tới cửa ấy. Ta không tin bọn họ có tính tình như vậy, mà lại không lui tới với nhà chúng ta, nếu thực sự là như thế, ta liền phục bọn họ rồi."

Tuy rằng ca tẩu nhà mẹ đẻ là cái bộ dáng kia, nhưng bị nam nhân nhà mình một chút thể diện cũng không chừa mà nói ra như vậy, Đinh thị vẫn là rất căm tức: "Nhà mẹ đẻ của ta không tốt, lúc ấy ngươi đừng cưới ta, muốn thành thân làm gì?"

"Được rồi, ta nói thật, ngươi cứ càn quấy, vậy ta hỏi ngươi, là con trai chúng ta quan trọng, hay là chất nữ con gái của ca tẩu ngươi quan trọng? Ngươi quanh năm suốt tháng về nhà mẹ đẻ được mấy lần? Mấy đứa con trai của ngươi đều phải thú tức phụ, ta thấy số lần ngươi về nhà mẹ đẻ cũng ít đi, chờ mấy đứa Đại Bảo bọn nó thú tức phụ hết, chỗ đi nhiều nhất cũng chính là nhà nhạc phụ bọn nó. Nếu quan hệ với nhà cữu cửu không tốt, nói không chừng sẽ không đi tới nữa, ngươi lo lắng cái gì. Không có việc gì! Ngươi vẫn nên quan tâm chuyện bên kia đi, ta còn sợ chuyện ca tẩu ngươi hay sao, còn muốn phá hủy chuyện tốt của Đại Bảo."

Lời này thật đúng là đã để cho Vương Kim Tỏa nói đúng, ca tẩu Đinh thị không biết làm sao mà lúc này lại tìm được nhà thợ rèn, vừa khóc lại vừa nháo, khiến cho phụ mẫu của Tiểu Phượng đều không còn mong đợi gì vào đối với hôn sự này. Vốn nhìn đứa nhỏ Vương Đại Bảo này cũng không tệ lắm, coi như là có cảm tình với Tiểu Phượng, không nghĩ tới lúc này mới vừa bàn bạc hôn sự thì đã có người tới cửa gây chuyện rồi.

"Tiểu Phượng của chúng ta cũng không phải không ai cưới, làm gì phải bị người xỉ vả như vậy! Hôn sự này không đáp ứng!" Cha Tiểu Phượng nói.

Nương Tiểu Phượng nói: "Lão nhân, lời này cũng đừng nói sớm, ta còn không biết chuyện làm sao, dù sao cũng phải để cho bên nhà Đại Bảo giải thích rõ ràng mới được. Sao có thể nói không được thì không được đây? Ta thấy nhà này kết thông gia không được, muốn hại Tiểu Phượng của nhà chúng ta cũng không gả vào được. Nếu chúng ta thật sự không đồng ý, không phải vừa vặn như ý của bọn họ sao? Vậy thì ngươi thật vui vẻ sao?"

Tiểu Phượng ở bên cạnh nói: "Nương nói đúng, con nghe Đại Bảo nói, cữu cữu của hắn muốn gả nữ nhi cho hắn, nhưng mà Đại Bảo không đồng ý, ta thấy là bọn họ giở trò quỷ."

"Đúng vậy, ta cũng nghe nam nhân kia nói cái gì mà cháu ngoại trai cháu ngoại trai, đây không phải cữu cữu mới kêu cháu ngoại trai sao? Khẳng định là như thế rồi, ta đi tìm Đại Bảo đến, nhìn xem nói thế nào. Còn có chúng ta cũng không thể chịu oan uổng như vậy, để cho cha nương Đại Bảo tới đây, phải nói rõ ràng ra, cũng tăng thể diện cho Tiểu Phượng chúng ta. Nhìn Tiểu Phượng của chúng ta chịu oan ức, chúng ta cũng dễ nói tới chuyện sau khi gả Tiểu Phượng qua đó thì cùng sống với Đại Bảo ở trấn trên." Nương Tiểu Phượng là nghĩ chu toàn.

Cha Tiểu Phượng nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì cứ làm như vậy đi, nếu không phải thấy Tiểu Phượng và Đại Bảo tốt đẹp, ta tuyệt đối không nhịn được cơn tức này, cho rằng nhà ta dễ bắt nạt sao? Còn đến lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân bọn họ!"

Sau khi Vương Đại Bảo biết tin tức thì vội vàng thu xếp công việc trong điếm cho tốt rồi chạy tới. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nghe được chuyện đã qua hắn thật sự là không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể là liên tiếp chịu tội, nương Tiểu Phượng nói: "Đại Bảo, ngươi xin lỗi làm gì? Cũng không liên quan gì tới ngươi, là do cữu cữu và cữu mẫu của ngươi, vậy cha nương phải ngươi tới đây, Tiểu Phượng của chúng ta cũng không thể bị người ta mắng oan uổng. Nếu hôn sự này thành, Tiểu Phượng của chúng ta cũng phải kêu một tiếng cữu cữu, đến lúc đó nên sống làm sao? Thái độ của nương ngươi cũng là một vấn đề, chúng ta làm cha nương đều phải hỏi rõ ràng, nếu tỷ ấy thật sự là không muốn cửa hôn sự này, thì sớm nói ra, chúng ta cũng không chậm trễ ngươi cưới người khác."

Vương Đại Bảo vội nói: "Thẩm nhi, không phải ý tứ này, ta tuyệt đối sẽ không cưới người khác, cái kia, các ngươi chờ, ta trở về đi tìm cha nương ta."

Vương Đại Bảo gấp tới mặt đỏ bừng, Tiểu Phượng có tâm muốn nói vài câu tốt đẹp với Đại Bảo, đều bị nương nàng ngăn cản. Nói giỡn à, hiện tại đều giúp đỡ Đại Bảo, về sau còn tưởng rằng nữ nhi của mình dễ ăn hiếp: "Cha nương hắn đến đây, ngươi đi vào cho ta, đều nói con gái hướng ra ngoài, ngươi cũng đừng làm cho nương mất mặt, cho dù tốt, cũng phải chờ nương nói chuyện xong mới được."

Vương Đại Bảo mang một thân mồ hôi chạy về nhà nói với cha nương hắn, cha hắn mắng: "Ta đã nói rồi mà, ca tẩu ngươi chính là thứ không bớt việc, hắn đây là làm cho con trai ta không cưới được tức phụ mà, đại cữu ca như vậy ta cần làm gì, về sau không tới nữa!"

Trong lòng Đinh thị cũng thầm mắng ca tẩu, đây không phải là cố ý gây rối loạn sao? Vạn nhất người ta không đồng ý hôn sự, vậy phải làm sao bây giờ?

"Cha bọn nhỏ, ngươi nói một chút nên làm sao?" Đinh thị giống như con ruồi mất đầu xoay tới đổi lui.

"Ta nói, ngươi đừng đi lung tung, người ta để cho chúng ta tới đó nói chuyện, chúng ta phải đi nói. Đến lúc đó bọn họ nói gì ngươi cứ nghe, cũng đừng nổi điên đó, người ta bị tủi thân, khẳng định sẽ có tức giận, ca tẩu ngươi gây chuyện, chúng ta không chịu đựng thì ai chịu? Đại Bảo, đi gọi Tam thúc và Tam thẩm, để cho bọn họ đi theo, chúng ta đi xin lỗi." Vương Kim Tỏa khó có khi thông minh một hồi, phát huy phong phạm đại gia trưởng của hắn.

Vương lão đầu và Triệu thị cũng biết, Triệu thị liên tiếp mắng ca tẩu nhà mẹ đẻ của Đinh thị, nói bọn họ có cừu oán với lão Vương gia: "Cho dù Đại Bảo của ta độc thân cả đời, cũng không cưới khuê nữ nhà hắn! Nhìn hắn làm sao!"

Vương Đại Bảo dở khóc dở cười, lại vội vàng đi tìm Tam thúc Tam thẩm, Vương Đồng Tỏa và Thích thị nghe xong lời này, vội chuẩn bị xe ra rồi dặn dò Vương Cúc Nhi chăm sóc việc trong nhà.

Chuẩn bị xe la xong, mấy người đi trấn lên. Đến trong nhà Tiểu Phượng, chỉ nhìn thấy cha và nương của nàng. Đinh thị không biết phải nói gì, Thích thị vội nhận lỗi, Đinh thị nhìn rồi cũng nói xin lỗi theo, nương Tiểu Phượng nói: "Việc này, lẽ ra cũng không trách các ngươi, chỉ là chúng ta ngồi ở nhà cũng bị người mắng, làm gì mà có chuyện như vậy chứ? Tiểu Phượng của nhà ta, không nói trăm dặm mới tìm được một, nhưng cũng là ta thương yêu từ nhỏ đến lớn. Hôm nay bị người mắng gì mà hồ ly tinh, thanh danh của nữ nhân có bao nhiêu quan trọng thì mọi người cũng biết rồi đó."

"Đúng vậy, đại tẩu, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta làm việc thiếu suy xét rồi." Thích thị vội nói.

Nương Tiểu Phượng đã biết người nọ là Tam thẩm của Đại Bảo, người ta ôn tồn nói chuyện cùng với ngươi, tức giận của nàng cũng giảm hơn một phân nửa, vốn việc này cũng không có liên quan gì tới Tam thẩm của Đại Bảo: "Ta biết, Tam thẩm hắn là người tốt, ta sợ là, Tiểu Phượng của chúng ta gả qua, thời điểm thăm người thân thì sẽ bị người ta mắng chửi."

Vương Kim Tỏa vội nói: "Thân gia, việc này là chúng ta không có làm tốt, vốn trước kia chúng ta không biết còn có đứa bé Tiểu Phượng tốt như vậy, cho nên có cái ý tứ muốn cùng nhà đại cữu ca của ta thân càng thêm thân. Diendanlequydon~ChieuNinh Nói thì nói vậy, nhưng khi biết có Tiểu Phượng là cô nương tốt như vậy, chúng ta lập tức cũng không có tâm tư kia nữa, Đại Bảo của ta là toàn tâm toàn ý muốn cưới Tiểu Phượng. Ta và nương bọn nhỏ cũng vui lòng. Nhưng mà bởi vì trước kia trong nhà nghèo, có chút tranh cãi không vui vẻ với đại cữu ca, khi nghe Đại Bảo chúng ta muốn đính hôn, trong lòng bọn họ mất hứng, cho nên mới sẽ như vậy. Chúng ta thật không nghĩ tới bọn họ lại tới tìm các ngươi, đều là chúng ta không có làm tốt, ta ở đây chịu tội với thân gia, về sau cũng sẽ không có chuyện như vậy nữa!"

Đinh thị cũng nói: "Ta cũng chỉ muốn Tiểu Phượng làm tức phụ của con trai ta, người khác ta cũng không hài lòng." Lời dễ nghe cũng đã nói xong, Đinh thị giống như đột nhiên thông suốt, nên nói một câu như vậy.

Vương Đồng Tỏa cũng chịu tội với cha Tiểu Phượng: "Đại ca, cái khác không nói, chúng ta là thành tâm kết thân gia cùng với ngài, đại ca và đại tẩu của ta mấy ngày nay đều cao hứng không thôi, bởi vì Đại Bảo phải thành thân. Từ nhỏ Đại Bảo đã nuôi gia đình, tục ngữ nói một nữ tế bằng nửa nhi tử, Đại Bảo tuyệt đối sẽ thật sự hiếu kính các ngươi."

Cha Tiểu Phượng cũng nói: "Đại Bảo là dạng người gì, ta cũng biết, chỉ là ta lo lắng, hiện tại việc này còn chưa có thành công thì đã dám nháo tới cửa, nếu thực sự thành rồi, Tiểu Phượng nhà chúng ta còn không bị bắt nạt chết."

Vương Kim Tỏa vội cam đoan: "Tuyệt đối sẽ không, chuyện lão Vương gia chúng ta, người Đinh gia không thể trộn vào."

Nương Tiểu Phượng thấy đã nói coi như không kém thì cũng nói: "Ài, việc này như vậy thì coi như xong, vì suy nghĩ cho hai đứa nhỏ, chúng ta cũng theo thôi. Mọi người đều là người một lòng suy nghĩ cho đứa nhỏ, đều ngóng trông bọn nhỏ tốt đẹp, thân gia, ngươi nói đúng hay không?" Nương Tiểu Phượng nương nói với Đinh thị.

Đinh thị vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy." Người ta đều kêu thân gia rồi, chứng minh sau cơn mưa trời lại sáng.

"Vậy nếu suy nghĩ vì bọn nhỏ, ta nghĩ, nếu Đại Bảo làm việc ở trấn trên, vậy sau khi bọn họ thành thân, cũng ở trấn trên cùng nhau được không? Cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, đến lúc đó các ngươi cũng ôm tôn tử sớm một chút."

Đinh thị vừa nghe, làm sao được chứ? Nhưng mà bị Thích thị ngầm kéo một cái, lại nghe được Kim Tỏa cũng đồng ý, chỉ có thể oán hận gật đầu. Sau khi việc này xong rồi, nương Tiểu Phượng mời bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng mà nhìn sắc trời cũng không còn sớm, phải nhanh trở về. Trên đường, Đinh thị bất mãn Thích thị, nói: "Tam đệ muội, ngươi lôi kéo ta làm gì? Nào có tức phụ nhi không hầu hạ bà bà, chạy đi ở cùng với trượng phu?"

"Đại tẩu, hôm nay việc này vốn chính là chúng ta đuối lý, nếu chúng ta không đáp ứng, hôm nay việc này sẽ không xong, hôn sự này cũng không định ra được. Diendanlequydon~ChieuNinh Đại tẩu, ngươi suy nghĩ một chút, nương Tiểu Phượng cũng đã nói đó, nếu đại tẩu muốn sớm ôm tôn tử một chút, cũng phải để cho đôi phu thê trẻ ở cùng một chỗ. Đại Bảo bên này cũng có người chăm sóc, đến lúc đó hai người đồng tâm hiệp lực, vậy ngày lành còn không phải đến rất nhanh, chúng ta làm phụ mẫu, không phải là ngóng trông bọn nhỏ tốt hay sao? Ngươi nhìn xem Trương tẩu bên cạnh nhà chúng ta, nhà bọn hắn cũng chỉ có một con trai, nhi tức còn đi theo, cuộc sống của người ta không phải trôi qua ngày càng tốt sao. Nhi tức phụ không nhất định phải hầu hạ ở bên người, nếu ngươi đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, trong lòng bọn họ khẳng định cảm kích ngươi, đến lúc đó cũng hiếu kính ngươi, thứ tốt khẳng định là không chạy được, đại tẩu, ta nói có lý hay không?"

Đinh thị bị Thích thị vừa nói như vậy, thật ra thì trong lòng thư thái không ít: "Quên đi, ta cũng không phải bà bà không tốt, cứ như vậy đi, mặc kệ bọn họ ở đâu, ta còn không phải là nương Đại Bảo sao?"

Như vậy mới đúng, nghĩ thông suốt là được, Thích thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn sợ Đinh thị nắm chặt không tha, vậy thì có thể không thành.

Hết chương 89.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.