Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 127: Phiên ngoại




Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi đi săn bắn ở khu vực hoàng gia. Dọc theo đường đi, Nhược Khả Phi cũng không nói, hiện tại là đầu mùa hạ, săn thú tựa hồ cũng không thích hợp. Rất nhiều động vật đều là vừa sinh sản, hiện tại liền săn thú? Tựa hồ có chút không bình thường.

Đến khu vực hoàng gia săn bắn, quả nhiên là thanh thế lớn. Lần này không chỉ có là hoàng thất, còn có bách quan đồng hành.

Hiên Viên Cô Phong từ xa nhìn đến đoàn người Nhược Khả Phi, nhìn đến Nhược Khả Phi, trong mắt một mảnh kinh diễm. Giờ phút này nàng, đang cưỡi một tuấn mã màu nâu xinh đẹp, một thân mặc một bộ quần áo săn bắn làm cho dung mạo càng tăng thêm vẻ kiều mị, sáng sủa tinh khiết. Toàn thân càng thêm minh diễm tuyệt luân.

Nàng đang cười, không phải đối với chính hắn, mà là đối với người bên cạnh Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Phong nheo ánh mắt, mặt trầm xuống. Nụ cười của nàng, không nên đối với đứa nhỏ kia …

Những tờ quốc kì màu vàng rực tung bay phất phới, chó săn tranh nhau chạy, bụi cuốn lên mù mịt, những tiếng hét hò hòa lẫn trong tiếng vó ngựa tung bay trong giớ cũng đủ để dọa những chú nai tơ đang nhởn nhơ gặm cỏ giật mình chạy vội.

Thanh thế, thật là mênh mông cuồn cuộn.

Nhược Khả Phi nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi nhớ tới Lưu Vũ Tích <<ngay cả châu mồng tám tháng chạp; xem đừng dao săn tây sơn>>.

Hải thiên sát khí bạc, rất quân bộ ngũ rầm rĩ.

Lâm lá đỏ tẫn biến, nguyên hắc thảo như thiêu.

Vây hợp phồn chinh tức, cầm hưng đại bái diêu.

Thu xếp y đầu đường, thốc khuyển lên núi thắt lưng.

Liệp ưng lo phấn tấn, kinh 麏 thời cuộc khiêu.

Chướng vân tứ phía khởi, tịch tuyết giữa không trung tiêu.

Mũi tên dư hộc huyết, an bàng gặp trĩ kiều.

Ngày mộ còn thành thị, kim già phát lệ tiếu.

(nguyên văn)

Một phen nghi thức xong, Hoàng Thượng cuối cùng lên tiếng. Ba vị hoàng tử tỷ thí, xem cuối cùng ai săn bắn được nhiều. Ba người dùng là tên khác nhau, rất là dễ dàng nhận ra. Con mồi nếu có miệng vết thương khác cũng không tính. Tuyên bố xong, kèn thổi lên, chia làm mấy đội, hàng loạt những con tuấn mã bắt đầu xuất phát.

Trong bụi cỏ, một con thỏ nhỏ vừa mới cẩn thận nhô đầu ra, một mũi tên nhọn xé không khí bay tới. Con thỏ còn chưa phản ứng, liền bị kình tiễn lấy mất mạng, ngã ra mấy bước xa.

“Vương gia thần tiễn!” Lập tức có trận tiếng hoan hô vang lên, có người giục ngựa tiến lên đem con thỏ nhặt lên mang đến bên cạnh Hiên Viên Cô Vân.

“Được rồi, bắn con thỏ liền là thần tiễn.” Hiên Viên Cô Vân bất mãn nói.

Nhược Khả Phi lại mỉm cười nhìn người trước mắt, vốn dĩ nàng cũng đã biết hắn bắn tên rất giỏi, hiện tại xem ra, cũng là vượt xa sự tưởng tượng của nàng a. Hiện tại rất đẹp mắt, Hiên Viên Cô Vân nhìn con thỏ trong tay thị vệ lộ ra thần sắc bất mãn, con mồi nhỏ như vậy có ý nghĩa gì.

Bỗng nhiên, trong rừng bầy lộc (hươu) thoát hiểm chạy vào rừng cây. Hiên Viên Cô Vân tươi cười, quay đầu với Nhược Khả Phi nói: “Đi, bắn lộc đi.”

Dẫn đầu giục ngựa đuổi theo. Nhược Khả Phi cũng thúc giục ngựa dưới thân đuổi theo.

Lộc vẫn phi nước đại phía trước, Hiên Viên Cô Vân khẽ cắn môi, vung chiếc roi ngựa trong tay đuổi theo. Nhược Khả Phi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Hai con ngựa của hai người cưỡi đương nhiên khác biệt với các gia nhân, nhanh chòng bỏ đoàn người rần rộ ở phía sau lại một khoảng cách khá xa.

Nhược Khả Phi chú ý tới chung quanh càng ngày càng im lặng, phát hiện phía sau không có ai đuổi theo. Diêm Diễm đâu? Như thế nào cũng không theo kịp?

Điềm bất an, một cảm giác xấu nảy lên trong lòng Nhược Khả Phi.

Nhìn Hiên Viên Cô Vân phía trước vẫn giục ngựa đi trước, Nhược Khả Phi lên tiếng quát bảo ngưng lại: “Đợi chút! Cô Vân!”

Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ kéo lấy dây cương, không thể tin nổi quay đầu, vừa rồi tiểu Phi nhi kêu hắn là cái gì? Nàng đang kêu tên hắn, mà không phải kêu Vương gia. Trong lòng vui sướng điên cuồng, nàng không phải kêu Vương gia, kêu tên hắn có ý gì đây?

“Làm sao vậy? Phi nhi?” Hiên Viên Cô Vân quay đầu ngựa, hướng Nhược Khả Phi đến.

Nhược Khả Phi nhăn mi, chung quanh hết thảy rất im lặng. Không có thanh âm, không ai. Ngẫu nhiên chỉ có tiếng kình phong. (tiếng vút của gió)

Đột nhiên, một trận sắc bén tiếng xé gió từ xa xa vươn hướng về phía hai người đánh úp.

Hiên Viên Cô Vân đồng tử nháy mắt phóng đại. Tên! Một loạt kình tiễn gào thét hướng hai người đánh úp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.