Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 1: Thiên nữ giáng trần




Phát hiện ánh mắt của Chỉ Hương, Mạnh Hạo cũng mở mắt ra, khoảnh khắc khi ánh mắt của hai người chạm nhau ở giữa không trung, tiếng động ken két quanh quẩn, màn hào quang phòng hộ xung quanh Mạnh Hạo ngay giờ phút này xuất hiện từng vết rạn. Những vết rạn này càng ngày càng nhiều, qua một lát, liền tràn ngập toàn bộ màn phòng hộ, tuy còn chưa có sụp đổ, nhưng có thể nhìn ra đến, tấm màn phòng hộ này không duy trì được bao lâu nữa sẽ hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Một khi vỡ vụn, sẽ có lượng lớn hàn khí nháy mắt lao thẳng đến Mạnh Hạo.

- Mạnh đạo hữu, hàn khí ở nơi đây, không phải thứ tu sĩ Nguyên Anh tầm thường có thể chống cự. Tu vi của ngươi tuy rằng có chút kỳ dị, sợ là cũng chống cự không được lâu. Tốt nhất là ngươi nên tới bên cạnh của ta, ở bên cạnh ta trong vòng ba mét, ta có thể bảo vệ ngươi bình an đi qua nơi đây.

Hai mắt Chỉ Hương chợt lóe, nàng nhìn thấy màn hào quang của Mạnh Hạo lúc này sắp vỡ vụn, cũng không ngờ tới rằng đối phương không thể vượt qua mảnh hư vô này.

- Có lẽ ta lúc trước đối với người này quá mức xem trọng, cho nên không để ý đến vấn đề này. Nếu hắn không thể dựa vào lực lượng của chính mình để vượt qua hư vô, như vậy cho dù là hợp tác, cũng nên thay đổi một chút. Dù sao... Thực lực, mới là cơ sở hợp tác, cũng là thứ tất yếu để đạt được tôn trọng.

Trong mắt phượng Chỉ Hương không lộ ra chút suy nghĩ nào, ngược lại là khẽ mỉm cười.

Nhưng sau khi lời nói của Chỉ Hương truyền ra, Mạnh Hạo ngồi bên trong màn hào quang tràn ngập vết nứt giống như mạng nhện, dường như kiên trì không được bao lâu, truyền ra thanh âm lãnh đạm.

- Không cần.

Thanh âm này bình tĩnh, không dao động không sợ hãi, càng có một loại tự tin không thể nói rõ, mang theo hương vị ác liệt truyền ra, sau khi rơi vào tai Chỉ Hương, khiến hai mắt Chỉ Hương chợt nheo lại.

Nàng nhìn thấy, sau lúc nói ra những lời này, Mạnh Hạo ở bên trong màn hào quang, chậm rãi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt tại trên màn hào quang. Ầm một tiếng, màn hào quang mạnh mẽ run rẩy, nháy mắt liền sụp đổ, chia năm xẻ bảy, sau đó năm hòn đá nhỏ màu trắng bên người Mạnh Hạo, cũng trong khoảnh khắc đồng loạt nổ bung.

Màn hào quang biến mất khiến hai mắt Chỉ Hương co rút lại, hành động của Mạnh Hạo vượt ngoài dự đoán của nàng. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại dám ra tay tại đánh nát màn hào quang này, trước khi nó tan vỡ.

Khoảnh khắc màn hào quang này bị phá nát, hàn khí xung quanh, nháy mắt nhảy tiến vào, xông thẳng đến Mạnh Hạo, trong chớp mắt đã bao trùm thân thể Mạnh Hạo lại, tràn ngập ở chung quanh hắn.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt bình tĩnh, thu hồi tay phải nâng lên lúc trước, nhắm mắt lại, an tĩnh ngồi xuống, như không cảm giác được hàn khí xung quanh.

Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo thật lâu, trong hai mắt lưu lại là sự khiếp sợ đối với Mạnh Hạo. Nàng là tiên nhân, cho nên đối với hàn ý này có thể không cần quan tâm, nhưng không ngờ rằng Mạnh Hạo lại quyết đoán như thế, chủ động đánh nát màn hào quang vô dụng kia, hơn nữa còn có thể dựa vào bản thân, đi chống cự băng hàn này.

- Tu sĩ tầm thường, cho dù là biết rõ màn hào quang có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng chung quy sẽ còn chờ mong vào một ít may mắn. Thế nhưng ở trên người người này, không có điểm này, chỉ có là hoàn toàn quyết đoán!

Chỉ Hương đối với Mạnh Hạo, chẳng những khôi phục sự coi trọng lúc trước, thậm chí qua chuyện này, càng coi trọng nhiều hơn.

Nhất là hành động tự mình chống cự băng hàn của Mạnh Hạo, vả lại xem bộ dáng Mạnh Hạo, giống như không có gì không khoẻ. Điểm này, hoàn toàn khiến sự coi trọng của Chỉ Hương đối với Mạnh Hạo lên tới một trình độ nhất định.

Chỉ Hương trầm mặc, Mạnh Hạo từ từ nhắm hai mắt, cũng không nói gì, hai người chìm trong an tĩnh, theo hòn đá không ngừng mà đi về phía trước. Cho đến khi lại hơn nửa tháng trôi qua, băng hàn nơi đây đã cực kì khủng bố, sương khí tràn ngập, Chỉ Hương bỗng nhiên mở mắt ra.

Nàng nâng tay phải lên, không ngừng bấm niệm thần chú, gần như ở khoảnh khắc Chỉ Hương mở ra hai mắt, Mạnh Hạo cũng mở mắt ra, nhìn về phía tay phải Chỉ Hương dùng để bấm niệm thần chú. Mấy ngày này, Mạnh Hạo nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế đối với hắn mà nói, ở bên trong hàn khí này, cũng là một loại lịch lãm và tu hành.

Đồ đằng hỏa do Bất Diệt Hỏa tạo thành, đại biểu cho sức sống bất diệt, tại băng hàn trong hư vô này, duy trì một ngọn lửa vĩnh hằng ở trong lòng, liền có thể châm linh thức, khiến ý thức của bản thân trở nên bất diệt.

Mặc dù vẫn có hàn khí xâm nhập vào thân thể, nhưng nhờ có linh thức chi hỏa, chỉ cần tâm thần Mạnh Hạo vừa động, thân thể liền có thể nháy mắt khôi phục như thường. Đây là cách để hắn có thể vượt qua hư vô.

Giờ phút này khi nhìn lại, tay phải Chỉ Hương bấm niệm thần chú, trong mắt lộ ra chiến ý, một lát sau, tay trái bỗng nhiên nâng lên, mạnh mẽ nhấn xuống hòn đá tại dưới thân. Nhưng không đợi bàn tay nàng ta hạ xuống, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, thân thể bỗng nhiên tràn ra mùi rượu, Đạp Ca Kiếm Khí lúc này kinh thiên dựng lên, giống như chỉ cần tay Chỉ Hương đụng tới hòn đá, đạo Đạp Ca Kiếm Khí này sẽ bạo phát ra.

Cảnh tượng này, khiến tay phải Chỉ Hương dừng một chút, nâng mặt lên, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Mạnh đạo hữu làm thế là có ý gì.

- Chỉ Hương đạo hữu, vậy thì ngươi làm vậy lại là ý gì.

- Trải qua tìm hiểu của ta, nơi đây chính là một cái điểm không cố định, ta cần làm cho hòn đá này dừng lại, lúc này thời gian phải đợi là bảy ngày.

Chỉ Hương trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng.

- Ngươi muốn Mạnh mỗ như thế nào tin tưởng.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, vẻ mặt như thường.

Chỉ Hương nhíu mày, cẩn thận liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, sau đó hai mắt lộ ra vẻ trầm tư, rồi bỗng nhiên cười cười.

- Mạnh đạo hữu, ngươi muốn tìm hiểu phương pháp của ta, nói thẳng là được rồi, cần gì làm như thế.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Chỉ Hương cũng là trầm xuống. Đã biết trước Mạnh Hạo tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn quyết đoán, không dễ gạt gẫm, giờ phút này hơi suy nghĩ, vì hợp tác thuận lợi giữa đôi bên, có thể làm cho đối phương sau khi không bị ảnh hưởng từ nguyền rủa, tương trợ chính mình, Chỉ Hương cắn răng. Bàn tay ngọc quơ một cái ở trên hư không, hàn khí bốn phía lập tức gào thét mà đến, ở trong lòng bàn tay của nàng, hợp thành một miếng ngọc giản từ bông tuyết

Sau khi nàng lạc ấn, lại vung ra, ngọc giản bay thẳng về phía Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo tiếp được. Sau khi linh thức đảo qua, một đoạn thông tin về việc khai triển như thế nào, tìm kiếm phương vị ra làm sao, thậm chí tin tức về một mảnh địa đồ lớn bên trong hư vô này, lập tức hiện lên ở trong đầu Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn vậy, dùng một tay bóp nát ngọc giản này, phất tay để nó tán đi, bấm tay niệm thần chú khai triển, một lát sau, hắn lấy được đáp án giống như Chỉ Hương nói, lúc này mới một lần nữa nhắm nghiền hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.