Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 20




Phối phương

Bọn họ im lặng đi ra ngoài phòng khách, ngồi xuống.

Sắc mặt Snape vẫn không tốt, Harry nhịn không được hỏi, “Giáo sư, có chỗ cần em hỗ trợ sao?”

“Hỗ trợ? Hiện tại có chuyện cần được hỗ trợ.” Snape vào chính đề, “Ta đã xác định được thành phần độc dược bắn lên người Draco, đương nhiên, ta cũng đã tính toán được giải dược cần cái gì, nhưng vấn đề là ở đó.”

Harry gật gật đầu, quyết định im lặng là biện pháp tránh xung đột tốt nhất.

“Đừng tưởng rằng đây là đi vào rừng cấm nhổ cỏ là được, Potter, cẩn thận nghe rõ các ngươi làm chuyện tốt gì.” Snape bất mãn tê tê.

Harry áp chế xúc động, “Mời giáo sư nói, em đang nghiêm túc nghe.”

Harry lại quên Snape là người có thể công kích mọi nơi mọi lúc, chỉ cần Snape nguyện ý.

Snape nheo mắt tựa hồ đang đoán sự chân thật, “Một bộ phận của giải dược cũng không phức tạp, nhưng thứ quan trọng nhất lại là cần có máu tươi của cha mẹ Draco để trung hoà thì mới làm cho Draco hấp thu được giải dược hoàn toàn, rút đi hiệu quả độc dược trên người Draco.”

“Cha mẹ Draco?” Harry rốt cục thấy kinh ngạc, “Nhưng…”

“Nhưng mẹ Draco đã qua đời từ hơn 10 trước?” Snape nói, “Không sai, thật cao hứng ngươi có thể lý giải vấn đề ở đâu.” Ngữ khí kia như nói Harry là ngu ngốc.

“Vậy làm sao được? Chẳng lẽ không có thứ thay thế?” Harry nói nhanh.

“Nếu có ta sẽ ngồi ở chỗ này vô nghĩa với ngươi sao? Nói chuyện với ngươi thật là đau đầu.” Snape nguy hiểm nói.

Harry không để ý tới Snape bình luận, gần như muốn nhảy dựng lên, “Vậy chẳng lẽ Draco vĩnh viễn không có cách nào khôi phục?”

“Draco?” Snape rốt cục phát hiện chỗ nào không đúng, kinh ngạc, “Ngươi gọi Draco?”

“Trọng điểm giáo sư!” Harry vội vàng xao động nói, “Không có khả năng!! Khẳng định có biện pháp làm Draco khôi phục! Giáo sư nói cho em biết chuyện này tức là có chuyện muốn em đi làm đúng không?!”

Snape đánh giá Harry một chút rồi gật đầu, “Không sai, ta cần ngươi đi lấy máu của mẹ Draco, cũng chính là máu của Narcissa Malfoy.”

“Lấy ở đâu?” Harry mở to mắt kinh ngạc hỏi.

“Lợi dụng dụng cụ xoay thời gian, đạo cụ lữ hành thời không (thời gian và không gian).” Snape không muốn vô nghĩa, “Ta đã được Dumbledore cho phép sử dụng, nó có thể truyền tống Phù thủy đến một thời điểm trong quá khứ, cần y lấy được máu phu nhân Malfoy sau đó về.”

“Em đi?” Harry sửng sốt rồi mắt sáng lên, “16 năm trước? Không có vấn đề!”

Snape nguy hiểm nheo mắt, “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì Potter, muốn đi nhìn cha mẹ của ngươi sao?”

“Vì sao không được?” Harry lập tức cảnh giới, “Em sẽ không làm cái gì, em chỉ muốn trò chuyện với bọn họ mà thôi.”

Snape hừ lạnh, “Ta phải nhắc nhở ngươi, vì sao quyết định cho ngươi đi, nguyên nhân quan trọng nhất là ở Xoay thời gian có hạn chế, nó không phải thứ dùng để thay đổi tương lai. Nếu ngươi kỳ vọng có thể lợi dụng nó để người chết tránh được vận rủi, ngươi không phải người đầu tiên, mà thế giới này cũng đã sớm rối loạn. Cho dù ma pháp có kỳ diệu như thế nào thì cũng không khả năng có thứ đó tồn tại. Cho nên nếu ngươi ở quá khứ làm ra chuyện gì dẫn phát hiệu ứng cánh bướm, thậm chí chỉ là một câu, như vậy Xoay thời gian sẽ lập tức truyền tống ngươi về, không cho phép lữ hành lần thứ hai.”

“Hiệu ứng cánh bướm?” Harry hỏi.

“Một nguyên nhân nhỏ có thể gây ra hậu quả lớn.” Snape đọc định nghĩa, cũng không để ý Harry có hiểu được không, “Cho nên ta không có cách nào tự mình đi, thậm chí Dumbledore cũng không được, Lucius và Narcissa sẽ nhận ra, chỉ cần nói một câu thôi thì cũng có khả năng làm cho bọn họ có quyết định khác, mà quyết định đó có khả năng thay đổi tương lai, đây là Xoay thời gian không cho phép.”

“Bởi vậy giáo sư muốn em đi? Bởi vì… Khi đó chưa có người nào từng gặp em?” Harry có chút thất vọng.

Snape nhìn biểu tình Harry biến hóa, gật đầu nghiêm mặt nói, “Mà cho dù ngươi thử tìm kiếm cha mẹ ngươi thì chỉ sợ cũng không được tìm được cánh cửa nhà họ. Theo ta được biết khi đó nhà Potter đã thiết trí người giữ bí mật, không có cơ hội tiếp cận.” Mình không phải an ủi Potter, chỉ là muốn Potter chết tâm.

Harry sửng sốt, rốt cục không cam tâm gật đầu.

“Cho nên ngươi có thể tín nhiệm sao Potter” Snape chuyển sang nghiêm khắc, “Nếu ngươi còn muốn gặp cha mẹ ngươi, ta thà rằng cho một gia tinh đi thử cũng tốt hơn là để ngươi làm hỏng.”

Harry cũng nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, em sẽ bảo đảm Draco có được giải dược.”

Snape nhìn nhìn Harry, “Hy vọng ngươi làm được.”

“Vậy khi nào em đi? Em muốn tìm phu nhân Malfoy bằng cách nào?” Harry hỏi trọng điểm.

“Chuyện này ta cần thảo luận chi tiết với Dumbledore.” Snape day mũi, “Trong trí nhớ của ta, khi Narcissa mang thai, Malfoy liền đến Pháp để Narcissa tĩnh dưỡng, khi đó thân thể của cô ấy cũng không tốt. Bất quá bên Pháp ta không rõ, phiêu lưu lớn hơn, tốt nhất là trở về quá khứ trước khi bọn họ đi Pháp, chỉ là cần xuyên qua lớp phòng vệ của trang viên Malfoy, Narcissa luôn ở trong trang viên.”

“Lu…, ngài Malfoy không có cách hỗ trợ sao?” Harry nghi vấn nhưng lập tức nhíu mày, “A, Draco không muốn cho ngài Malfoy biết…”

Snape cười nhạo một tiếng không nói gì thêm.

Trên thực tế Snape tin Lucius đã sớm biết tin này khi cả Hogwarts đều biết tình huống, với thủ đoạn của mình, Lucius không có khả năng không biết.

Ban đầu Snape còn có thể giúp Draco hỗ trợ Draco giấu Lucius nhưng so với Draco lo lắng Lucius quở trách, ngăn cản Draco biểu hiện quá mức nổi trội xuất sắc mà trở thành tử thần thực tử hiển nhiên quan trọng hơn.

Cho nên ở hội nghị giáo sư, Snape nói gì, thậm chí còn ám chỉ Dumbledore giúp, yêu cầu Draco lên lớp bình thường, thành tích cũng tính như bình thường. Kể từ đó Snape không cho rằng mình có thể giúp Draco giấu Lucius.

Chỉ là giả thiết Lucius đã sớm biết tin này, lại chậm chạp không chất vấn mình trạng huống của Draco, có phải có suy tính khác không? Snape hy vọng chuyện này sẽ không liên quan đến chuyện Lucius cam đoan ở trước mặt Dark Lord, bằng không, thật sự là…

Snape càng nghĩ sắc mặt càng trầm trọng, lúc này có tiếng chuông truyền đến, Snape vừa nghe thấy đã cảnh giác đứng lên, đi nhanh vào phòng ngủ. Harry nghe không hiểu đó là cái gì nhưng cũng vội vàng theo ở phía sau.

Mà hai người đi vào phòng ngủ thì thấy Draco đã tỉnh, đang xoay mông muốn bò xuống giường.

Lúc này Harry mới chú ý tới bên giường có một loạt những cái chuông nho nhỏ xinh xinh, bị động sẽ phát ra những tiếng vang êm tai.

Snape đi nhanh đến nhấc Draco lên, “Có nghe hiểu những gì ta nói không? Muốn làm cái gì thì để gia tinh giúp, đừng chạy loạn.”

“Phốc [ không ], con có thể đi…” Draco hình như vẫn còn buồn ngủ, giống như một con mèo con dụi dụi vai Snape, Draco không nhìn thấy Harry.

Harry ở phía sau Snape nhất thời thấy đau đau.

Harry chưa từng thấy Draco thân cận người khác như vậy, mà cho dù Snape là cha đỡ đầu của Draco, vậy cũng quá gần đi! Draco thậm chí không phát hiện mình! Harry gọi, “Hi Draco!”

Draco tóc loạn loạn ló đầu ra, chớp mắt mấy cái, “Harry?”

Snape đưa lưng về phía Harry, đùa cái chân ngắn của Draco, tay lại vuốt tóc mềm mềm của Draco bởi vậy không thấy ánh đỏ trong mắt Harry. Nhưng Draco từ góc độ này lại thấy được, cậu nghi vấn nhíu mày. Hiện tại cậu biết Harry tức giận sẽ xuất hiện cái này, chẳng lẽ Harry lại cãi nhau với Snape?

Harry vươn tay tìm lý do “Đi, tôi tới đón cậu, Mione nói vấn đề cậu hỏi, câu về dược thảo học, cậu ấy tìm được một cách lý luận khác để giải thích, tôi nghĩ cậu sẽ muốn biết.”

Harry đi tới trước mặt Snape vươn tay muốn ôm Draco.

Snape trực giác né ra, không tán đồng nhíu mày, “Đừng nói cho ta biết ngươi muốn mang Draco đi tháp Gryffindor?” Snape biết Draco từng bị gây rối, mà đó chính là học sinh Gryffindor.

“Không,” Harry cắn răng nói, “Thư viện, chúng em tới thư viện.”

Draco nhìn nhìn Harry, cảm thấy nghi hoặc nhưng cậu không muốn thấy Harry vả Snape cãi nhau vì thế lẩm bẩm “Được” rồi vươn tay, đây là đồng ý Harry có thể ôm cậu.

Harry rất nhanh, vừa thấy Draco vươn tay lập tức vươn tay qua nách Draco gọn gàng ‘cướp’ Draco từ tay Snape.

Lúc này đến phiên Snape thấy một chút khác thường, thứ vẫn tồn tại đương nhiên cứ như vậy đột ngột bị cướp đi. Nhưng dù sao cũng là Draco đồng ý, Snape không vui cũng không có lý do gì, chỉ là âm trầm nói, “Không đói bụng sao Draco? Ngủ cả buổi sáng hiện tại nên ăn một chút gì đó đã.”

“Em sẽ đưa Draco đi phòng bếp ăn rồi đi thư viện.” Harry lập tức nói, còn lui một bước, hai tay ôm chặt Draco giống như sợ bị cướp đi.

Draco tự tại dựa vào cánh tay Harry, nhu thuận gật đầu, “Sev bận, cần nghỉ ngơi.”

Gần nhất cậu làm phiền cha đỡ đầu. Hôm nay là ngày nghỉ, nên cho Sev có chút không gian nghỉ ngơi.

Snape nheo mắt rồi cuối cùng bất mãn nói, “Vậy mang túi đi, thứ gì nên mang theo thì nhớ mang, nhớ rõ mũ, nhớ trở về trước khi tối!”

Harry thả lỏng, cằm ma xát đầu Draco, tay chân lanh lẹ thu thập thứ cần dùng, khẩn cấp ôm Draco đi.

“Máu của mẹ?” Draco ngậm thìa, kinh ngạc mở to mắt.

“Đừng cắn.” Harry nhẹ nhàng rút thìa ra, lại xúc thêm một chút nước đào mật, “Ăn cái này là đủ? Thật sự không uống thêm sữa?”

Hiện tại bọn họ đang ở phòng bếp, gần nhất bọn họ là khách quen của nơi này.

So với chuyện để gia tinh đưa thức ăn đến phòng học, nếu thời gian cho phép, Harry càng muốn ôm Draco đến đây, trong phòng học có quá nhiều tầm mắt nhìn trộm.

“Không đói.” Draco lắc đầu, giật nhẹ trường bào Harry ý bảo cậu tiếp tục nói.

“Vừa rồi Snape nói như vậy, tôi nghĩ giáo sư cũng sẽ nói với cậu. Giáo sư nói Xoay thời gian khí không cho phép thay đổi tương lai, cho nên tôi tới quá khứ thì ảnh hưởng sẽ nhỏ nhất, cũng an toàn nhất.” Harry giải thích.

“Xoay thời gian, tôi biết.” Draco nhíu mày, “Nhưng mẹ? Tìm thế nào?”

“Có lẽ Dumbledore có thể tìm ra biện pháp đi vào trang viên.” Harry nghĩ nghĩ, “Bất quá cần thần không biết quỷ không hay tiếp cận mẹ cậu, lại không ảnh hưởng nhưng cái khác, tôi đã có biện pháp.”

Draco lập tức nhìn mặt Harry thúc giục cậu nói.

“Áo choàng tàng hình. Tôi có một cái áo choàng tàng hình, phủ lên có thể không để bất cứ ai thấy.” Harry có chút đắc ý, “Tôi có thể dùng nó tiếp cận mẹ cậu, có lẽ thừa dịp bà ấy ngủ trưa trộm chút máu.”

“Áo choàng tàng hình!?” Draco mở to mắt, bổ sung, “Kia, đùa dai…!?”

Harry biết Draco chất vấn một ít trò đùa dai lúc trước, ngượng ngùng nói, “Ừ, nó rất tốt.”

“Quá mức a!!” Draco phẫn nộ huơ huơ tay, phát âm tiêu chuẩn, “Không công bằng!!”

Harry ôm chặt Draco dỗ, “Về sau sẽ không, lần sau tôi mang cho cậu chơi được không?”

“Đương nhiên.” Draco tức giận trừng Harry, bất quá sau đó mắt sáng lên, “A, tôi đi theo cậu!!”

“Cái gì?” Harry nghe không hiểu.

“Tôi, đi theo cậu, tìm mẹ!!” Draco hô hấp dồn dập, hưng phấn nói, “Tôi có thể đi vào, trang viên!! Tôi muốn nhìn mẹ, mẹ tôi.”

“Cái gì!?” Harry hô to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.