Vương Gia Chạy Trốn

Quyển 1 - Chương 15: Băng tằm




Trong lòng Phùng Phá Thạch vô cùng khiếp đảm, lập tức ngưng ngay vận chân khí lại.

Chàng khẩn cấp suy nghĩ tìm phương cách khác tống khứ bầy độc trùng.

Đứng đằng xa trông thấy Phùng Phá Thạch ngồi run run trên đám cỏ, Độc Trùng đạo sĩ rất đắc chí.

Lão cất tiếng cười khằng khặc :

- Tiểu tử, ngươi không khỏi chết đâu, đừng tìm phương cách nào làm cho vô ích.

Hiện nay ngươi đang đau đớn khổ sở, bần đạo đã điều động bầy cổ độc tàn phá tạng phủ tâm can của ngươi cho ngươi mau về miền cực lạc.

Dứt tiếng, Độc Trùng đạo sĩ chầm chậm bước tới với ý định lại gần Phùng Phá Thạch điều khiển bầy độc trùng cắn xé trong tâm can chàng dữ dội hơn trước.

Ngó thấy Độc Trùng đạo sĩ tiến tới, Tần Chung kinh hãi dịch ngang qua ngăn chận lão lại.

Gã hét :

- Lão độc vật hãy xem đây.

Miệng thét, Tần Chung vừa vẫy bàn tay ra một cái, nhắm vào người Độc Trùng đạo sĩ.

Một chùm vật ly ty vàng chói từ trong bàn tay nhỏ nhắn của Tần Chung bắn vào thân người của Độc Trùng đạo sĩ.

Nhìn thấy chùm kim vàng ly ty bay tới, Độc Trùng đạo sĩ kinh hãi kêu lên quái gở.

Vừa kêu quái gở, Độc Trùng đạo sĩ vừa dịch thân mình sang trái nửa trượng tránh khỏi.

Tần Chung lại thét :

- Nhận thêm một chùm nữa xem sao.

Gã lại vẫy tay một cái.

Lần này chùm ánh sáng màu vàng tỏa rộng ra chu vi gần một trượng, bắn vào khắp cả một vùng...

Độc Trùng đạo sĩ hốt hoảng phóng ngược trở về phía sau hơn một trượng tránh vô số kim châm rải đầy khắp nơi đây đó.

Tần Chung xuất chiêu Phi kim châm lần thứ hai cốt để làm cho Độc Trùng đạo sĩ lùi thật xa, không còn điều động bầy độc trùng hữu hiệu nữa.

Độc Trùng đạo sĩ trợn cặp mắt quỷ nhìn Tần Chung :

- Ngươi sử dụng Phi kim châm phải không?

Tần Chung khẽ gật đầu :

- Đúng không sai. Ta còn có vô số Phi kim châm trong mình, lão hãy đứng yên tại chỗ cho ta. Nếu lão vọng động, ta sẽ bắn một ngàn mũi Phi kim châm vào người lão đưa lão về cõi niết bàn chầu Phật.

Tay trái của Tần Chung thò vào mình lấy ra một nắm Phi kim châm, hướng về Độc Trùng đạo sĩ trong khi tay phải chìa mũi kim kiếm sang phía Hội chủ Ngụy Khôn và Thiết Phiến chân nhân, đề phòng hai lão tấn công bất ngờ.

Độc Trùng đạo sĩ nhìn bàn tay nắm Phi kim châm của Tần Chung không dám cử động. Lão hiểu rõ dù loại ám khí này không có tẩm chất kịch độc, nhưng vô cùng lợi hại vì nó bé ly ty, khó nhận ra để tránh né.

Hội chủ Ngụy Khôn và Thiết Phiến chân nhân đứng bất động nhìn bàn tay nắm Phi kim châm của Tần Chung.

Trông thấy Ngụy Khôn, Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân bất động, Tần Chung sử dụng bí pháp truyền âm nhập mật, nói vọng vào tai Phùng Phá Thạch :

- Phùng ca ca, lão độc vật đã đứng ngoài, không còn điều động được bầy độc trùng trong người ca ca được nữa. Ca ca hãy thừa cơ hội này tìm phương cách nào đó tống khứ bọn chúng ra đi, chậm trễ sẽ có biến cố. Có thể lão quỷ sẽ ra lệnh cho chúng môn đồ cùng loạt tấn công chúng ta chứ chẳng không đâu.

Nghe giọng nói như ruồi muỗi của Tần Chung qua bí pháp truyền âm nhập mật, Phùng Phá Thạch lại vận chân khí lên thêm một lần nữa.

Chàng nghe trong cơ thể một luồng khí lạnh hơn trước, tâm can như có ai cấu xé, đau đớn nhức nhối đến như không còn chịu nổi.

Phùng Phá Thạch càng khiếp đảm hơn, bởi sử dụng phương cách vận chân khí không thể nào tống khứ được bầy độc trùng, trái lại càng làm cho bọn chúng gia tăng cấu xé.

Chàng than thầm :

- Nguy rồi, trước sau gì cũng không thể sử dụng phương cách vận chân khí tống khứ bầy độc trùng ra khỏi cơ thể được, ta hãy tìm cách khác xem thế nào.

Chàng ngồi yên cau mày nghĩ ngợi cách tống độc.

Bỗng nghe Hội chủ Ngụy Khôn cười khà :

- Tên tiểu quỷ ăn mày đừng tự phụ có Phi kim châm. Bản tọa sẽ có cách bắt ngươi như tên tiểu quỷ Phùng Phá Thạch.

Lão vỗ tay ba tiếng sấm chưởng vang dội khắp cả đấu trường.

Lập tức hàng trăm tên kiếm sĩ vận y phục màu xanh, tay cầm trường kiếm đã mai phục từ lâu xuất hiện.

Bọn chúng phóng rào rào tới đấu trường bao vây quanh Tần Chung và Phùng Phá Thạch khắp cả tám mặt, nhốt hai người kín chẳng khác chiếc hộp sắt.

Nhìn bọn thuộc hạ đã bố trận xong, Hội chủ Ngụy Khôn cất tiếng cười ha hả :

- Tên tiểu quỷ ăn mày thối tha. Bây giờ dù cho ngươi có biết chắp cánh bay lên trời, hoặc độn thổ xuống đất cũng không có cách nào thoát nổi trận thiên la địa võng của bản tọa. Ta sẽ cho thuộc hạ bắt ngươi trước, sau đó sẽ tới tên tiểu quỷ Phùng Phá Thạch.

Lão quát to :

- Động thủ!

Hàng trăm tiếng ứng thinh vang dội, tiếp đó hàng trăm trường kiếm sáng ngời từ bốn phía đổ ập vào vị trí Tần Chung đang đứng.

Tần Chung hét :

- Các ngươi phải chết.

Đang lúc hét, gã xuất chiêu "Xuyên Tâm Quỷ Lộ". Hàng trăm, hàng ngàn ánh kim quang ánh lên, vãi qua tám hướng đón nhận hàng trăm trường kiếm của bọn kiếm sĩ.

Kiếm âm chạm nhau chan chát, từng chùm hoa lửa bắn xẹt lên không trung, từng luồng kiếm khí vèo vèo ghê rợn.

Rồi thì từng tiếng rú thảm khốc, từng thây người ngã lăn xuống đất, lớp trước té quỵ, lớp sau chồng lên hỗn loạn như trên bãi sa trường.

Tay phải của Tần Chung vừa tung thanh kiếm trong khi tay trái hắn từng loạt Phi kim châm phóng sang tứ phía, vừa giết bọn kiếm sĩ vừa ngăn chận Hội chủ Ngụy Khôn, Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân bất thần phóng tới ám kích Phùng Phá Thạch.

Dù vậy, chỉ vì vừa đánh vừa phải che chở cho Phùng Phá Thạch ở phía sau lưng nên Tần Chung không thể thi thố các tuyệt chiêu sở trường của gã.

Gã cố đánh cầm chừng, kéo dài thời gian cho Phùng Phá Thạch tìm phương cách tống khứ bầy "Cổ độc vô hình" trong ngũ tạng lục phủ.

Đấu trường hỗn loạn chừng uống cạn một chung trà bỗng vụt im đi.

Nhìn kỹ lại trên sân cỏ đấu trường đã có chín cái tử thi của môn đồ Long Hổ hội nằm la liệt bốn phía, máu me vung vãi khắp mọi nơi, lớp trúng nhằm kim kiếm, lớp trúng nhằm Phi kim châm chết liền tại trận.

Năm tên kiếm sĩ khác trúng nhằm kim kiếm cụt tay, máu tuôn xối xả bỏ chạy ra ngoài té phịch xuống đất rên thê thảm.

Dù vậy, vòng vây vẫn còn nhốt kín Tần Chung và Phùng Phá Thạch như cái hộp sắt.

Quay lại nhìn thấy Phùng Phá Thạch vẫn còn ngồi bất động, trong lòng Tần Chung bắt đầu lo ngại.

Giá nếu Phùng Phá Thạch không tìm được phương cách tống khứ bầy độc trùng, chắc chắn gã và chàng sẽ bị giết hoặc bị Hội chủ Ngụy Khôn bắt sống chẳng sai.

Hội chủ Ngụy Khôn lại quát :

- Động thủ!

Trên một trăm kiếm sĩ vừa tháo lui ra ngoài, nghe lệnh của Hội chủ đồng thanh hô to, cùng trở vào đấu trường vung trường kiếm tấn công vào Tần Chung như vũ bão.

Lần này bọn kiếm sĩ tấn công gã ác liệt hơn lần trước bội phần.

Tay phải của Tần Chung vũ lộng thanh kim kiếm, hóa ra hàng ngàn ánh kim quang sáng rực vãi sang tám hướng đón chận tất cả kiếm ảnh của trên một trăm kiếm sĩ, trong khi tay trái lấy ra một nắm Phi kim châm nhưng không bắn đi như lần trước, chỉ đề phòng bọn Hội chủ Ngụy Khôn thừa cơ hội lao tới bắt sống Phùng Phá Thạch.

Gã sợ phóng hết Phi kim châm sẽ không còn vật gì để bảo vệ Phùng Phá Thạch.

Một thời gian trôi qua.

Tần Chung xuất luôn trên ba trăm chiêu "Xuyên Tâm Quy Lộ" liên hoàn đã mệt nhoài, kiếm pháp có phần chậm lại hơn trước, trong lòng lo sợ bồi hồi.

Nhưng gã đã có quyết tâm phải đánh tới cùng, nếu gặp lúc sa cơ sẽ cùng chết với Phùng Phá Thạch đúng theo lời minh thệ vừa qua.

Lúc bấy giờ Phùng Phá Thạch đã hoàn toàn tuyệt vọng sau khi vận khí chân nguyên, vận luôn chân khí Càn Khôn Thái Cực đại pháp vẫn không sao tống khứ nổi bầy "Cổ độc vô hình" cấu xé trong nội tạng.

Phùng Phá Thạch toan đứng lên dùng sức tàn liều một trận sống chết với Hội chủ Ngụy Khôn.

Nhưng chợt nhớ lại một chuyện, Phùng Phá Thạch ngồi yên trở lại như cũ.

Chàng nhủ thầm :

- "Độc trùng "Cổ độc vô hình" là loại độc vật thuộc chất hàn nên sử dụng chân khí chân nguyên và Càn Khôn Thái Cực đại pháp không có hiệu quả. Bây giờ ta hãy sử dụng luồng nhiệt khí mạng môn chân hỏa hỗ trợ với Càn Khôn Thái Cực đại pháp xem kết quả như thế nào."

Thầm tính như thế, Phùng Phá Thạch vận một luồng khí chân nguyên và Càn Khôn Thái Cực đại pháp và một luồng nhiệt khí từ vực mạng môn chân hỏa giao hợp vào nhau.

Chợt nghe một luồng nhiệt khí nóng như lò hỏa diệm xung lên nhanh lẹ tràn qua ngũ tạng, đuổi xua luồng khí lạnh cực hàn, trong lòng Phùng Phá Thạch vui mừng khôn xiết kể.

Cùng lúc đó trong trận đấu, kiếm pháp của Tần Chung chậm dần, mồ hôi toát ra ướt cả y phục.

Nguy cơ đã gần kề.

Hội chủ Ngụy Khôn lớn tiếng :

- Gã tiểu quỷ ăn mày sắp bó tay, Thiết Phiến đạo trưởng hãy bắt gã cho bản tọa.

Thiết Phiến chân nhân ứng thinh phe phẩy chiếc quạt sắt, rẽ bọn kiếm sĩ bước tới đứng trước mặt Tần Chung.

Lão đạo nhân cười hắc hắc :

- Thằng nhỏ ăn mày, khôn hồn hãy quỳ xuống nạp mạng, trái lệnh bần đạo sẽ quật chiếc quạt sắt vào đầu ngươi vỡ sọ ra liền.

Tần Chung trừng mắt :

- Câm cái mồm thối của lão lại, xem chiêu "Xuyên Tâm Quỷ Lộ" của ta.

Gã xuất ra một chiêu. Làn kiếm quang vọt tới điểm vào tử huyệt Thiết Phiến chân nhân.

Thiết Phiến chân nhân cười một tiếng quái gở, phất cây thiết phiến ngang qua một cái.

Hàng trăm bóng quạt to lớn bay vèo vèo trên không đón chận làn kim quang đang vọt tới.

Soảng...

Đạo kim quang vụt tắt, bàn tay của Tần Chung tê chồn, suýt rơi thanh đoản kiếm.

Gã chưa kịp phản ứng, Thiết Phiến chân nhân đã quát :

- Buông kiếm...

Chiếc thiết phiến phạt ngang, hàng trăm bóng quạt chém phạt ngang dọc vào người Tần Chung.

Ngó thấy bóng quạt dị kỳ, Tần Chung kinh hãi hét lên, vung kiếm xuất chiêu "Xuyên Tâm Quỷ Lộ", tạo vùng kim quang chắn ngay trước mặt chống đỡ.

Một tiếng "soảng" thanh tao, kèm theo một vùng hoa lửa đỏ rực.

Keng!

Thanh đoản kiếm rời khỏi tay Tần Chung rơi ngay xuống đất. Tần Chung kinh hoàng đứng nhìn Thiết Phiến chân nhân.

Thiết Phiến chân nhân cười hắc hắc :

- Thằng nhỏ ăn mày, hãy xem bần đạo bắt ngươi.

Lão đạo nhân dắt cây thiết phiến vào lưng, vươn năm ngọn trảo sắc bén vỗ vào năm nơi yếu huyệt trên thân người Tần Chung.

Tần Chung thét :

- Lão ác đạo đừng hòng...

Gã giở ngọn chưởng biến thành chỉ bắn vào người Thiết Phiến chân nhân.

Chỉ ảnh màu vàng chớp lóe điểm tới năm tử huyệt của đối thủ.

Tần Chung không chống đỡ năm ngọn trảo của Thiết Phiến chân nhân lại bắn chỉ lực vào người lão. Đó là gã áp dụng chiến pháp, lấy thế công tấn thế công của địch.

Chiến pháp song phương thọ tử, bởi Tần Chung nghĩ chẳng còn cách nào hay hơn cách đó.

Thiết Phiến chân nhân kêu lên quái gở, thu hồi quỷ trảo phóng trở về phía sau tránh năm đạo chỉ màu vàng kỳ dị của Tần Chung.

Lão đạo nhân trố mắt nhìn Tần Chung bởi lão không ngờ gã lại thí mạng như vậy.

Hội chủ trông thấy Thiết Phiến chân nhân chưa thắng nổi Tần Chung liền quát :

- Các ngươi bắt gã ăn mày mau.

Dù đã sợ hãi vì nhận ra Tần Chung quá lợi hại, nhưng được lệnh Hội chủ trên một trăm kiếm sĩ không dám chậm trễ phóng vào đấu trường.

Trông thấy Tần Chung không có võ khí trong tay, hai tên kiếm sĩ múa trường kiếm chém sả vào đầu gã.

Tần Chung hét :

- Các ngươi muốn chết!

Bàn tay trái của Tần Chung vẫy nhẹ một cái.

Chùm kim quang ánh lòa từ trong lòng bàn tay Tần Chung bắn xẹt tới hai tên kiếm sĩ.

Hai tiếng rú thê thảm, hai tên kiếm sĩ ngã lăn ra nằm trên mặt đất giãy giụa mấy cái rồi im đi.

Dĩ nhiên chúng đã chết rồi.

Chúng môn đồ Long Hổ hội thấy hai tên đồng bọn chết thê thảm, hốt hoảng lùi ra ngoài, trố mắt nhìn hai cái tử thi nằm sóng sượt.

Trên ngực hai cái tử thi hai mũi Phi kim châm vàng chói ghim vào đó.

Tần Chung xòe hai bàn tay nhìn chúng môn đồ Long Hổ hội dọa khiếp :

- Các ngươi hãy nghe ta nói đây, tên nào còn ngu ngốc nghe theo lệnh lão tặc Ngụy Khôn, xông vào sẽ nếm mùi vị đau khổ của Phi kim châm như mấy tên nằm đó. Còn tên nào khôn ngoan hãy đứng yên đó, đừng dại dột trở vào đấu trường, sẽ còn mạng sống trở về quê quán.

Nhìn những mũi Phi kim châm, vàng óng ánh nằm trong bàn tay Tần Chung, chúng môn đồ Long Hổ hội rùng mình khiếp đảm không có một tên nào dám cử động.

Bọn chúng đều biết Phi kim châm là một loại ám khí cực kỳ lợi hại, cực kỳ bé nhỏ khi bắn ra không thể trông thấy để kịp thời tránh né hay chống đỡ.

Lại nữa cái chết quá thảm của đồng bọn khiến cho bọn chúng càng khiếp đảm thêm hơn.

Chúng đứng bất động.

Hội chủ Ngụy Khôn vô cùng sửng sốt, đứng yên nhìn những mũi Phi kim châm vàng óng ánh.

Lão không ngờ một tên ăn mày bé nhỏ lại biết sử dụng ám khí Phi kim châm một cách kỳ diệu đến thế.

Luôn cả Thiết Phiến chân nhân và Độc Trùng đạo sĩ cũng hãi thầm về thủ pháp ném Phi kim châm của Tần Chung.

Hai lão chỉ là những viện thủ cho Ngụy Khôn, chưa từng có ân oán gì với Tần Chung, kể luôn cả Phùng Phá Thạch nên không thiết tha gì tới chuyện báo thù cho bọn môn đồ Long Hổ hội. Vì vậy hai lão chưa có phản ứng chi cả.

Bỗng có tiếng quát :

- Tiểu quỷ đừng tự phụ, bọn ta sẽ giết ngươi.

Liền theo tiếng quát, hai người to lớn từ đàng kia phóng tới đấu trường.

Xem kỹ lại đó là Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi vừa chữa trị thương tích xong, nhìn thấy kẻ lạ liền trở lại đấu trường.

Đại điện chủ Bành Hoài bị thành Tàn Hồn huyết kiếm chặt cụt tay, bây giờ cầm chiếc búa nặng ngót ba trăm cân bằng tay trái vẫn oai nghi.

Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi vẫn sử dụng cây đao quái dị, đứng song song với Đại điện chủ Bành Hoài.

Nhìn qua tướng dữ tợn của Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi, trong lòng Tần Chung nghe rung động, hiểu rõ nguy cơ sắp đến với gã.

Trông thấy Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi chữa trị xong vết thương, quay lại sân cỏ, Hội chủ Ngụy Khôn vô cùng hoan hỉ.

Lão lớn tiếng :

- Nhị vị Đại điện chủ, Tổng lãnh cao thủ hãy mau giết tên ăn mày đó. Bản tọa sẽ tới bắt tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.

Lão nhìn Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân :

- Nhị vị đạo trưởng hãy đứng đây chờ bản tọa.

Dứt câu Hội chủ Ngụy Khôn băng mình tới chỗ Phùng Phá Thạch mãi còn ngồi vận công.

Tần Chung ngó thấy Hội chủ Ngụy Khôn tới gần Phùng Phá Thạch trong lòng khiếp sợ nhưng không biết phải làm cách nào để cứu vị huynh đệ của mình.

Mồ hôi tháo ra ướt đẫm cả y phục của gã.

Đại điện chủ Bành Hoài quát :

- Tiểu quỷ nạp mạng...

Lão cùng Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi lao tới định chộp bắt Tần Chung.

Tần Chung thét :

- Hai ngươi muốn chết.

Hai bàn tay của Tần Chung cùng theo tiếng thét vẫy ra. Một nhắm vào Đại điện chủ Bành Hoài, một nhắm vào Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi.

Hai chùm ánh sáng vàng rực chĩa ra bắn xoẹt vào người Bành Hoài và Ngô Phi.

Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi kinh hãi cất bỗng thân hình lên cao một trượng tránh khỏi hai chùm Phi kim châm bay qua.

Bành Hoài và Ngô Phi thoát chết chỉ trong một đường tơ kẽ tóc, khiến cho hai lão kinh hoàng.

Từ nãy Bành Hoài và Ngô Phi mãi nhắm mắt vận công chữa trị thương tích, không thấy Tần Chung phóng ám khí Phi kim châm nên chưa rõ sự lợi hại, giờ hai lão đã trực diện với gã, suýt phải vong mạng nên không dám coi thường gã nữa.

Bành Hoài và Ngô Phi đứng yên nhìn Tần Chung không hề thấy nháy mắt.

Tần Chung lại lấy hai nắm Phi kim châm xòe hai bàn tay trước mặt Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi, thét :

- Hai ngươi đứng yên đó, tên nào động đậy ta sẽ bắn loạt ám khí Phi kim châm này xem hai ngươi có còn sống nổi nữa hay không.

Bành Hoài quát :

- Tiểu quỷ đừng có cậy Phi kim châm. Bọn ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc.

Lão vung chiếc búa đồng nặng ngót ba trăm cân lao tới.

Đồng thời Ngô Phi cũng cất cây quái đao lên xuất một chiêu, ánh đao lóe chớp.

Nhưng trước đó Tần Chung đã hét :

- Các ngươi phải chết.

Hai bàn tay của gã phất qua, hai chùm ánh sáng màu vàng bắn xẹt vào người Bành Hoài và Ngô Phi.

Hai lão kinh hoàng thu hồi võ khí, nhắc bỗng mình lên cao hơn một trượng tránh khỏi hai chùm Phi kim châm, trở xuống đất trố to bốn mắt nhìn Tần Chung.

Hai lão không ngờ thủ pháp bắn ám khí của một gã ăn mày trẻ tuổi lại khủng khiếp đến đường đó.

Tần Chung nhanh lẹ lấy thêm hai nắm Phi kim châm cầm tay, chuẩn bị bắn ra khi vừa trông thấy Bành Hoài và Ngô Phi động tĩnh.

Vừa phòng thủ mặt trước ngăn chặn hai lão nhân Điện chủ và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi, Tần Chung vừa lo sợ cho số mạng của Phùng Phá Thạch sẽ chết trong tay Hội chủ Ngụy Khôn. Nhưng hiện giờ gã đã bị hai lão cầm chân, không thể nào phóng trở lại cứu nguy cho vị đại huynh của mình được.

Gã đứng bất động tại chỗ, tâm trường gã bấn loạn lên.

Lúc này Hội chủ Ngụy Khôn đã tới gần chỗ Phùng Phá Thạch ngồi trên bãi cỏ vận công.

Còn cách Phùng Phá Thạch chừng một trượng, Hội chủ Ngụy Khôn dừng lại.

Lão nhìn chàng cất tiếng cười khà khà :

- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch, tới đây số mạng của ngươi quả đã hỏng thật rồi. dù ngươi có tháp cánh mà bay cũng không thoát khỏi nữa rồi.

Hội chủ Ngụy Khôn cười đắc chí :

- Bây giờ bản tọa điểm huyệt ngươi, sai bọn thuộc hạ trói ngươi nhận thấy cái cực hình bị móc mắt, rút gân, mổ bụng chết một cách từ từ để ngươi được nếm mùi đau khổ. Kha kha kha... kha kha kha...

Chấm dứt tràng cười, Hội chủ Ngụy Khôn cất chưởng lên, vươn năm ngọn chỉ thành năm cái vấu nhọn, chộp vào người Phùng Phá Thạch.

Tần Chung thoáng thấy khiếp đảm hét :

- Lão quỷ độc ác.

Gã toan lao ngược trở về phía sau, bỗng Bành Hoài và Ngô Phi cùng quát to :

- Đứng đó.

Hai lão vung búa và quái đao chớp lòa dọa khiếp Tần Chung phải đứng tại chỗ.

Khi năm ngọn trảo còn cách Phùng Phá Thạch chừng hai thước, thình lình một đạo huyết quang từ trong tay chàng chớp lên sáng rực.

Hội chủ Ngụy Khôn gầm to một tiếng như con hổ bị thương, phóng ngược trở về phía sau.

Một bàn tay đầy máu rớt xuống đất rung lên bần bật khiến ai ngó thấy cũng phải tán đởm kinh hồn.

Bàn tay của Hội chủ Ngụy Khôn vừa bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm của Phùng Phá Thạch chặt cụt.

Hội chủ Ngụy Khôn đứng lại run lên lẩy bẩy, đưa bàn tay trái bụm lấy cánh tay phải, máu đang tuôn ra cuồn cuộn, mặt mũi tái xanh, thở hổn hển.

Đại điện chủ Bành Hoài và Tổng lãnh cao thủ Ngô Phi ngó thấy khiếp đảm cùng lượt phóng tới đỡ lấy thân mình đầy vết máu của Hội chủ Ngụy Khôn.

Một lão điểm huyệt cầm máu, một lão lấy kim đan ra vò nát rịt vết thương cánh tay phải của Hội chủ Ngụy Khôn.

Độc Trùng đạo sĩ và Thiết Phiến chân nhân nhìn qua tình hình diễn biến thảy đều biến sắc.

Độc Trùng đạo sĩ ghé vào tai Thiết Phiến chân nhân thì thầm vài câu, chẳng hiểu lão nói những gì.

Thiết Phiến chân nhân khẽ gật đầu, sau đó hai lão đứng yên không động tĩnh gì cả.

Trước đó giây phút Phùng Phá Thạch đã đứng lên, trong tay đã cầm thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang lóng lánh đến rợn người.

Chàng phóng mắt nhìn Hội chủ Ngụy Khôn và hai lão Bành Hoài, Ngô Phi, vành môi dưới liền mím chặt.

Chúng môn đồ Long Hổ hội trông thấy Hội chủ Ngụy Khôn bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm của Phùng Phá Thạch chặt cụt bàn tay phải, thảy đều vỡ mật tán hồn, tháo lui ra ngoài xa đứng nhìn, không còn một tên nào dám đứng tại đấu trường.

Tần Chung thoát khỏi sự khống chế của hai lão Bành Hoài và Ngô Phi, chạy lại Phùng Phá Thạch.

Gã vui mừng :

- Phùng ca ca, ca ca đã tống khứ được bầy độc trùng "Cổ độc vô hình" rồi chứ?

Phùng Phá Thạch khẽ gật đầu :

- Xong cả rồi, nhưng lúc nãy huynh theo lời Tần đệ vận chân khí chân nguyên không tống khứ được bầy độc trùng, huynh vận luôn chân khí Càn Khôn Thái Cực đại pháp cũng vô hiệu quả. Huynh vô cùng tuyệt vọng nghĩ phen này chắc phải bị lão quỷ Ngụy Khôn bắt sống với đệ đệ. Chợt huynh nghĩ ra lại vận chân khí Càn Khôn Thái Cực đại pháp hợp với mệnh môn chân hỏa, hai luồng nhiệt hỏa đốt chết sạch cả bầy độc trùng "Cổ độc vô hình" trong tạng phủ của huynh. Huynh vừa mở mắt ra trông thấy lão quỷ Ngụy Khôn đang dùng trảo vồ vào người huynh. Huynh nổi giận rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm xuất chiêu cắt cụt bàn tay của lão. Huynh định giết luôn nhưng lão đã phóng ngược trở về phía sau...

Tần Chung hoan hỉ :

- Tiểu đệ mừng cho Phùng ca ca đã thoát qua một tai nạn khủng khiếp. Lúc nãy đệ thấy đã nguy rồi, đệ tưởng chúng ta cùng chết, ngờ đâu mệnh trời chưa nỡ dứt chúng ta khiến cho ca ca giải tỏa được bầy độc trùng. Lão quỷ Ngụy Khôn vô cùng độc ác, ca ca không nên để cho lão sống làm chi.

Ngoảnh lại nhìn Bành Hoài và Ngô Phi đang lúi húi chữa trị vết thương cánh tay cụt của Hội chủ Ngụy Khôn, Tần Chung mắt đầy sát khí.

Gã nói :

- Phùng ca ca, chúng ta hãy tới đó giết ba lão quỷ kia cho rồi.

Phùng Phá Thạch gật đầu :

- Tần đệ đệ nói đúng, chúng ta hãy giết bọn lão quỷ trừ hiểm họa ở sau này.

Phùng Phá Thạch và Tần Chung song song bước tới chỗ Hội chủ Ngụy Khôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.