Vương Gia Bản Phi Muốn Độc Sủng

Chương 53: Hẹn hò (1)




Con gái không hề kháng cự lại đã làm trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy thư thái rất nhiều. Anh ấn nút mở thang máy đi vào, hai tay Nặc Nặc vây quanh cổ Hà Dĩ Kiệt. Chiếc gương gắn tường thang máy sáng loáng phản chiếu lại hình dáng của hai cha con. Nặc Nặc xoay mặt lại để nhìn, Hà Dĩ Kiệt cũng hướng ánh mắt nhìn theo con gái về nơi đó.

Người đàn ông cao lớn, dáng người thon dài rắn chắc, khuôn mặt lạnh lùng trầm ổn, mặt mày kiên nghị, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt nghiêm nghị, nhìn thế nào cũng thấy đây là một người không dễ dàng thân cận. Vậy mà lúc này vẻ dịu dàng lại đang dần dần lan tràn, bao phủ khắp trên gương mặt màu đồng cổ của anh, đôi đồng tử luôn mang sắc thái lạnh lùng lúc này cũng tràn đầy vui vẻ. Nặc Nặc áp chặt gương mặt mềm mại, trắng trẻo như hạt gạo nếp của mình vào trong ngực anh một cách thân thiết, thoạt nhìn đã thấy dịu dàng không nói ra được.

Nặc Nặc nhìn bóng phản chiếu hai người ở trong gương, sau đó quay đầu nhìn Hà Dĩ Kiệt đang ôm mình, rồi lại quay đầu nhìn vào trong gương. Đột nhiên cô bé vươn bàn tay nhỏ bé ra, nhanh như chớp vỗ “bộp” một cái vào gương mặt Hà Dĩ Kiệt ở trong gương. Theo phản xạ anh liền tránh ra một cái, Nặc Nặc lập tức bật lên tiếng cười khanh khách. Cười được một lúc, cô bé lại vươn tay ra tiếp tục đập, Hà Dĩ Kiệt lại cố ý giả bộ hoảng sợ run hết cả người lên như lúc nãy, lại càng khiến cho Nặc Nặc cười khanh khách. Cười xong cô bé lại đập vào cái gương, còn Hà Dĩ Kiệt thì mỗi lần như vậy anh lại giả bộ vô cùng sợ hãi. Nặc Nặc chơi rất vui vẻ, cho đến khi thang máy dừng lại thì Nặc Nặc đã cảm thấy có mối thiện cảm với anh thật lớn.

Cô bé dang hai cánh tay trắng trẻo mũm mĩm như ngó sen ôm chặt lấy cổ của anh. Suốt dọc đường đi Nặc Nặc luôn thì thầm nói chuyện với anh, tuy Hà Dĩ Kiệt nghe không hiểu ngôn ngữ nói chuyện trẻ con của con gái, nhưng anh vẫn luôn giữ một bộ dáng rất chăm chú nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu đáp lại một tiếng. Nặc Nặc càng thêm vui vẻ, líu ríu nói chuyện không ngừng. Có đôi khi một đứa trẻ nhỏ cũng không yêu cầu người lớn phải trả lời chính xác những vấn đề của mình, chỉ cần lúc bé nói chuyện, người lớn thật sự chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp lại một câu, như vậy bé đã hết sức thỏa mãn rồi. Bé có cảm giác bản thân mình đã được người lớn coi trọng, chứ không phải bị xem nhẹ vì còn là trẻ con.

Khi đi ra khỏi tòa nhà lớn, mây đen đang bao trùm cả bầu trời bao la đột nhiên rào một cái, trút xuống một mưa. Hà Dĩ Kiệt không kịp phòng bị, tuy anh tay mắt lanh lẹ ôm Nặc Nặc chạy nhanh tới chui vào trong xe. Nhưng khi ngồi vào trong xe vừa sờ lên Nặc Nặc đã thấy tóc và trên người cô bé đã dính ướt.

Trẻ con không thể giống như người lớn, không chỉ nói bị gặp mưa, bình thường hàng ngày chỉ cần bị cơn gió lạnh thổi vào cũng đã có thể sinh bệnh rồi. Hà Dĩ Kiệt không dám lơ là, nói với lái xe cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Còn chưa tới bệnh viện, Nặc Nặc đã bị ho khan. Hà Dĩ Kiệt không ngừng dùng khăn lông khô cho lau tóc cho con gái, cởi bộ quần áo đã bị ướt sũng ra. Tiếp đó Nặc Nặc được anh dùng một chiếc khăn lông lớn bọclại rồi ôm vào trong ngực, thậm chí mở cả hệ thống sưởi trong xe lên. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đã đỏ rực lên, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng. Một đứa trẻ nhỏ xíu, bị sốt mà cũng không hề khóc, cứ yên lặng ngồi gọn ở trong lòng anh như thế...

Đáy lòng Hà Dĩ Kiệt cảm thấy có nỗi khó chịu không sao nói ra lời. Tương Tư mang thai Nặc Nặc, một mình sinh con, vậy mà cô vẫn có thể nuối dạy Nặc Nặc tốt như vậy...

Đến bệnh viện, bác sĩ đã truyền dịch hạ sốt cho Nặc Nặc. Nhìn thấy bình truyền dịch đã nhỏ hết giọt cuối cùng, Hà Dĩ Kiệt mới nhẹ nhàng khẽ thở phào một hơi. Nặc Nặc nằm ở trên mặt giường lớn chỉ khe khẽ khóc thút thít. Lúc nãy khi phải ghim kim truyền ở trên trán, anh ôm Nặc Nặc mà tay run hết cả lên, cuối cùng anh vẫn không thể không buông con gái ra để cho y tá ôm. Khi Nặc Nặc bị kim ghim vào, anh đau lòng gần như muốn chạy đến cướp con lại không cho đâm vào. Nhưng đứa trẻ còn nhỏ là thế mà nơi đáy mắt chỉ lóe lên chút nước mắt, khẽ khóc lên vài tiếng.

"Con còn đau hay không?" Anh ngồi ở bên giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Nặc Nặc tủi thân gật đầu, vừa nhìn vào anh một cách đáng thương và mong chờ: "Mẹ, nhớ mẹ..."

Trước kia khi Nặc Nặc tiêm mẹ đều ôm bé, vì sao lần này Nặc Nặc cũng bị ghim kim mà mẹ lại không đến thăm Nặc Nặc?

Nặc Nặc đã ngoan rất nhiều, đã không còn khóc rống lên nữa rồi.

Hà Dĩ Kiệt muốn đi tìm Tương Tư, nhưng anh lại lo lắng Nặc Nặc phải ở lại một mình ở trong bệnh viện. Cuối cùng lo lắng cho con gái, anh vẫn quyết định sẽ chờ đến hừng đông, khi Nặc Nặc đã hết sốt anh sẽ đưa con gái cùng đi.

Anh không phải chỉ coi trọng Nặc Nặc mà xem nhẹ Tương Tư. Mà thực sự anh vẫn chưa biết mình lấy tư cách gì, nên dùng bộ mặt và cách gì để đi gặp Tương Tư. Anh đã từng nói, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ lừa gạt cô nữa, nếu như lúc này anh lại nuốt lời, liệu Tương Tư có tức giận hay không?

Nhưng trong lòng của anh lại vẫn cảm thấy có điều gì đó không yên. Cô vẫn luôn luôn gạt anh về chuyện của Nặc Nặc, vậy vì sao đột nhiên hôm nay cô lại bảo người ta trả lại Nặc Nặc cho anh?

Cho dù không làm sao nghĩ ra được mọi chuyện cho rõ ràng, nhưng hiện giờ anh chỉ thấy trong lòng mình nóng như có lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức được nhìn thấy cô, nhưng đồng thời cũng thấy sợ hãi nghĩ đến ngày mai, khi anh đến gặp cô không biết cô sẽ có vẻ mặt thế nào. Đêm đã khuya, lúc này thư ký Triệu mang nồi cháo đã được hầm nhuyễn đến, Hà Dĩ Kiệt đút cho Nặc Nặc một chút cháo, sau đó dưới tác dụng của thuốc truyền dịch, Nặc Nặc chỉ lẩm bẩm vài tiếng mẹ mẹ đã ngủ thiếp đi luôn.

Đỗ Phương Phương đã gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần, nhưng anh không chịu nhận, dứt khoát dập máy, đồng thời cũng để cho thư ký Triệu trở về đi nghỉ ngơi. Anh một mình canh giữ ở trước giường của Nặc Nặc, cứ để nguyên quần áo như vậy mà ngủ.

Trong lúc y tá đang đổi bình thuốc truyền dịch thì Nặc Nặc cũng tỉnh lại. Cô bé có chút sợ hãi nhìn anh nói muốn đi vệ sinh, y tá định ôm Nặc Nặc đi, nhưng Nặc Nặc không chịu. Hà Dĩ Kiệt liền bọc chiếc chăn mỏng ôm con gái đi đến buồng vệ sinh. Nặc Nặc buồn ngủ, mí mắt cứ dính chặt vào nhau, vì thế cô bé vừa ngủ vừa đi tiểu. Hà Dĩ Kiệt bế con gái trở về phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé đang ngủ say, đỏ hồng như quả táo, trong lòng không khỏi thấy ấm áp dễ chịu. Anh đặt con gái nằm lại trên giường, đưa tay lên sờ trán của cô bé, đã không còn nóng nữa. Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới thấy trong lòng được thư thái, anh nằm ở bên cạnh giường của con gái, nhìn gương mặt đang ngủ say kia, dần dần anh cũng ngủ thiếp đi...

*****************************************

Mới sáng sớm Đỗ Phương Phương đã vọt tới khu ký túc xá thành ủy. Trên đường đi không ngừng người chào hỏi cô ta, nhưng Phương Phương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến một ai. Khi đến bên ngoài phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt, thấy cánh cửa khép hờ, Đỗ Phương Phương mím môi thật chặt, cố nén cơn tức giận đẩy cửa đi vào: "Ông xã, tối hôm qua anh đi đâu..."

Lời nói còn chưa dứt, Phương Phương chợt sửng sốt ngây người. Thư ký Triệu đang thu dọn tài liệu ở trước giá sách, quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Tối hôm qua anh ấy đã đi đâu, hả?" Cơn tức giận của Đỗ Phương Phương bắt đầu bốc lên, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Thư ký Triệu lắc đầu: "Phu nhân, thật sự là tôi cũng không biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.