Cuối tuần này có một việc rất đáng để mong chờ.
Lãnh Ngạn hẹn với Duy Nhất, còn Doãn Tiêu Trác hẹn cùngvới Dung Tư Lam như giao ước.
Thế
nhưng, cũng nhờ Lãnh Ngạn và Duy Nhất tham gia nên Dung Tư Lam mới có
cơ hội tránh mặt, cô cũng không cho anh câu trả lời chắc chắn.
Trong
lòng cô cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. Cô không muốn đồng ý bên anh khiến
anh lại có thêm gánh nặng, nhưng càng muốn xa anh thì cô lại càng nhớ
anh, không muốn mất anh. Mỗi người đều có lòng tham, đều có khát vọng
yêu đương, không phải sao? Có lẽ đêm nay cô lại mất ngủ......
Hôm sau, trời trong nắng ấm. Đóa Nhi nói muốn ra sân chơi.
Dung
Tư Lam đang do dự, vỉ điều kiện kinh tế của cô vốn eo hẹp, nếu đến đó
cô sẽ không có tiền để trả. Còn trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy, vì
Đóa Nhi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đến sân chơi. Cô cũng là một
người xuất thân từ cô nhi, cũng từng mơ ước được đến khu vui chơi một
lần nhưng chưa bao giờ có cơ hội để đi đến đó.
Lần nào cũng từ chối Đóa Nhi nên hôm nay cô không nỡ từ chối cô bé
Đóa
Nhi vòng tay qua hai bên đầu hỏi, “Mẹ, đi thật hả mẹ? Ngày hôm qua chú
đẹp trai đã đồng ý dẫn con đi cùng chú và chị Duy Nhất mà.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua Đóa Nhi đã giúp anh thổi khí cầu, nên anh muốn dẫn cô bé đến khu vui chơi.” Lãnh Ngạn cười nói.
“Chuyện
này...... vậy không được đâu?” Dung Tư Lam tự thấy mình và Lãnh
Ngạn chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, mà để Lãnh Ngạn dẫn đi hình như
không thích hợp.
Doãn Tiêu Trác bước lên trước, “Để họ đi đi.
Lãnh Ngạn hình như cũng rất thích cô bé, để cho anh ta thực tập trước
cũng tốt. Chúng ta đi thôi.” Anh ta vừa nói với Dung Tư Lam vừa ranh
mãnh nhìn Lãnh Ngạn và Duy Nhất.
Lãnh Ngạn cười ha ha, bế Đóa Nhi lên, “Đi nào, tới khu vui chơi thôi...!”
Dung Tư Lam nhìn mọi người vui vẻ cũng không muốn làm họ mất hứng nên đành lên xe, đi cùng bọn họ.
Cuối tuần sân chơi rất đông, có nhiều đứa trẻ được ba vác trên vai đi dạo khắp nơi.
Đóa
Nhi bước xuống xe, nhìn những đứa trẻ được ba cõng trên vai, cô bé cũng
cảm thấy hâm mộ chúng. Từ trước tới giờ cô bé chưa từng được ai đối xử
với mình như vậy…
Doãn Tiêu Trác nhạy bén, nhận thấy sự ham muốn
của cô bé qua nét mặt của cô, nên ngồi xổm xuống trước mặt bé, nói, “Bảo
bối, lên đây.”
Đóa Nhi kinh ngạc, lần đầu tiên ở trước mặt Doãn
Tiêu Trác tỏ vẻ sợ hãi, “Cha...... Cha nói gì?” Nếu như cô nghe
không lầm thì mới vừa rồi cha nói cô là bảo bối, cô thật sự là bảo bối
của cha sao? Cô có thể cho là như thế sao? Trừ mẹ ra, từ xưa tới nay
chưa từng có ai gọi cô là bảo bối......
“Bảo bối, cha bảo
con lên đây, con có muốn cưỡi ngựa không?” Doãn Tiêu Trác tiếp tục lặp
lại câu hỏi với giọng dịu dàng, ngọt ngào.
Đóa Nhi cảm động rơi nước mắt, chạy đến ôm lưng Doãn Tiêu Trác nức nở nghẹn ngào, “Cha, con thật sự là bảo bối của cha sao?”
Doãn Tiêu Trác nghiêng đầu, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô bé, “Bảo bối ngốc, con chính là bảo bối của cha mà.”
“Cha.” Đóa Nhi mở đôi mắt to chứa đầy lệ, ôm chặt cổ Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, nắm tay Đóa Nhi, bế cô lên vai, bắt đầu chạy, “Bảo bối Đóa Nhi, cưỡi ngựa thôi.”
Dung
Tư Lam nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ ở phía xa xa, nghe tiếng cười Đóa
Nhi lanh lảnh, vang lên đâu đó, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Sau
lưng bọn họ, Lãnh Ngạn đang ôm eo của Duy Nhất, trong mắt thoáng hiện
tia sáng. Duy Nhất nhìn thấy anh như vậy, cũng cảm thấy kinh ngạc, “Thật
không ngờ, được làm cha lại vui vẻ đến vậy.”
Lãnh Ngạn cũng cười nhạt, “Bảo bối, hay là chúng ta cũng nên có một tiểu bảo bối?”
Nụ cười của anh thật tươi nhưng đổi lại chỉ là cái liếc mắt của Duy Nhất.
Mọi
người dừng bước nhìn ngựa gỗ xoay tròn, Đóa Nhi ôm cổ Doãn Tiêu Trác
nhẹ nhàng nói, “Cha, con cũng muốn ngồi ngựa gỗ. Con với cha ngồi chung
được không?”
“Được, dĩ nhiên là được.” Doãn Tiêu Trác không ngờ anh đaã ba mươi tuổi rồi mà lại trẻ con như vậy...
Ngược lại, ở nơi kia, Duy Nhất lẩm bẩm, “Em cũng muốn ngồi ngựa gỗ.”
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, Lãnh Ngạn lén lút nhìn đông tới nhìn tây, “Anh...... Anh khát nước, anh đi mua nước.”
“Lãnh Ngạn.” Duy Nhất trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lãnh Ngạn.
“Đi đi mà.” Lãnh Ngạn cúi đầu, âm thầm cầu nguyện......
Một tai họa cuối cùng cũng xảy ra......
“Em muốn anh với em cùng đi.” Duy Nhất mạnh mẽ thốt ra.
“Duy Nhất, có thể?......”
“Không thể.”
“Duy Nhất, hay là......”
“Không được.”
Sau
hai phút, Lãnh Ngạn và Duy Nhất hòa với tiếng nhạc theo vòng quay ngựa
gỗ, đâu đó còn có tiếng thét của Đóa Nhi. Những âm thanh đó vang vọng
vào tai Dung Tư Lam khiến cô mê ly, như thế là hạnh phúc sao? Hay đó chỉ
là mộng ảo?
Vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, sự lặng yên không
còn nữa, Đóa Nhi chơi mệt nằm ở trên lưng Doãn Tiêu Trác, dù Dung Tư Lam
uy hiếp thế nào cũng không chịu xuống.
Doãn Tiêu Trác cưng chiều cười nói, “Không sao, anh cõng bé một chút.”
Đứng ở ven đường chờ Lãnh Ngạn đi lấy xe, Đóa Nhi ngáp một cái, cũng đến giờ bé phải ngủ trưa.
Cố
gắng mở mắt, cô bé nằm trong lòng Doãn Tiêu Trác lầu bầu, “Cha à, hôm
nay là ngày Đóa Nhi cảm thấy vui vẻ nhất, có phải Đóa Nhi chỉ có ngày
hôm nay thôi phải không cha? Mẹ nói làm người không thể tham lam. Đóa
Nhi không tham lam, nhưng Đóa nhi chỉ muốn cha xem mình là bảo bối trong
một ngày là cũng được......”
Doãn Tiêu Trác cứng đờ, quay đầu nhìn Đóa Nhi nói, “Bảo bối, chỉ cần con muốn, cha vĩnh viễn đều xem con bảo bối của cha.”
Sau lưng vang lên tiếng ngáy nhỏ, có lẽ Đóa Nhi đã ngủ rồi......
Cuộc
đối thoại của hai người đều bị Dung Tư Lam nghe thấy, lòng cô vốn không
yên, giờ lại càng thêm mạnh mẽ, như con sóng mãnh liệt cuốn hết mọi thứ
trên con đường đi của nó......
Lãnh Ngạn lái xe đến. Doãn
Tiêu Trác vừa đặt Đóa Nhi vào xe, thì điện thoại di động liền vang lên, số điện thoại trong máy không ngừng chớp nháy
khiến anh như bị điện giật, máu chảy không thông.