Dung
Tư Lam nhớ lại Đóa Nhi cứ nhất mực gọi Doãn Tiêu Trác là ba. Hiện giờ
lại không gọi như thế nữa, nên cô nghĩ nhất định là có sự tình gì rồi.
Đóa Nhi rươm rướm nước mắt nhìn cô, “Mẹ, con có thể nói ra sự thật với mẹ sao?”
“Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là con phải nói thật rồi.” Dung Tư Lam cảm thấy thương Đóa Nhi vì cô bé là đứa hiểu chuyện.
“Mẹ,
thật ra con luôn ngưỡng mộ những bạn khác vì họ có cha, nhưng con sợ mẹ
đau lòng, cho nên không dám nhắc tới chuyện này......” Giọng Đóa
Nhi nhỏ đến nỗi cô không thể nghe được.
Dung Tư Lam ôm Đóa Nhi trong lòng, khóc nức nở, “Đóa Nhi, mẹ thật có lỗi với con, là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi......”
Doãn
Tiêu Diệp đứng ở trước cửa nhìn cảnh này, cảm thấy xúc động. Thì ra cô
chính là người mẹ chưa kết hôn, mà đứa con của cô cũng mang bệnh, cô
thật vất vả đến dường nào. Đứng nhìn người phụ nữ đang đau khổ, không có
chồng bên cạnh, anh không biết mình có nên bước đến an ủi hay không,
nên chỉ đứng nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc.
Lần đầu tiên
Dung Tư Lam cảm thấy mình bất lực, cô ôm Đóa Nhi trong lòng. Những sự
kiên cường, mạnh mẽ từ trước đến giờ giống như sự ngụy trang, cô bỗng
thấy rất nhớ Doãn Tiêu Trác.
Lúc này, cô rất muốn Doãn Tiêu Trác
có thể đứng ở đây, dang tay ôm hai mẹ con cô, dịu dàng nói an ủi hai mẹ
con cô, rằng đừng sợ, ở đây đã có anh, mọi chuyện cứ để anh lo.....
.
“Đóa Nhi, con thật sự thích chú Tiêu sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Đóa
Nhi gật đầu một cái, “Mẹ, con biết ba mẹ kết hôn thì mới có thể ở chung
một nhà với nhau được, con cũng hiểu chú Tiêu đồng ý làm ba con chỉ là
muốn an ủi con mà thôi......”
Lòng Dung Tư Lam bắt đầu dao động, có lẽ cô cũng nên bắt đầu lại với Doãn Tiêu Trác......
Trong
lúc cô đang tập trung suy nghĩ, một đôi cánh tay ôm cô từ phía sau,
giọng dịu dàng, trầm ấm vang lên, “Tiểu thư Dung, anh có thẻ giúp gì cho
em?”
Lúc đầu Dung Tư Lam cảm thấy vui mừng nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra không phải giọng của anh nên cảm thấy cũng thất vọng.
Cô quay đầu lại, là người cô không ngờ đến.
Cô
đứng lên, vẫn ôm Đóa Nhi trong lòng, bộ dáng muốn rời đi khỏi Doãn Tiêu
Diệp, “Xin lỗi đã làm mất nhiều thời gian của anh, cám ơn anh đã đưa
em đến bệnh viện.”
Nói xong cô ôm Đóa Nhi đi ngang qua anh,khuôn mặt cô khẩn trương, chân mày nhíu lại tỏ vẻ quật cường và kiên định.
Doãn
Tiêu Diệp nhìn bóng lưng cô, suy nghĩ một chút. Anh đã từng thấy nhiều
phụ nữ, nhưng chỉ có người phụ nữ này khiến anh động tâm, không vì điều
gì chỉ vì bóng lưng quật cường của cô.
Hơn nữa, loại tình cảm này cò thể còn vượt ra khỏi tình yêu nam nữ, là một loại thưởng thức, khâm phục thậm chí là ngưỡng mộ.
Đột
nhiên anh cảm thấy buồn cười, thật sự không tưởng tượng nổi mình vốn
kiêu ngạo, có quyền thế, đứng trên vạn người như vậy mà lại cảm thấy
khâm phục một người mẹ chưa lập gia đình.......
Thoắt cái,
anh không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ con Dung Tư Lam nên anh gọi trợ
lý của mình, “Peter, tôi biết anh là thám tử, vậy anh hãy điểu tra giúp
tôi một người, cô ấy tên là Dung Tư Lam......” Gọi điện thoại
xong, anh mỉm cười, xoay người đi vào phòng bệnh.
***********************************************************************************
Một
tuần lễ trôi qua, vào ngày Chủ nhật, Doãn Tiêu Trác mua rất nhiều món
ăn, Dung Tư Lam khó hiểu nhìn anh, “Sao anh mua nhiều đồ ăn như vậy? Hôm
nay có khách đến sao?”
Doãn Tiêu Trác cười, tỏ vẻ bí mật, “Không
có khách thì không thể mua nhiều đồ ăn một chút sao? Hôm nay là một
ngày đẹp trời, anh muốn ăn mừng.”
Ngày đẹp trời sao? Dung Tư Lam
hơi ngẩn ra, chợt nhớ ra cô phải trả lời anh trong kỳ hạn là một tuần,
trong lòng lo lắng, cô nên trả lời anh thế nào đây?
Doãn Tiêu Trác không muốn làm khó cô, đem cất thức ăn vào bếp.
Một
lát sau, chuông cửa vang lên, cô bước ra mở cửa. Bên ngoài có một người
đàn ông đẹp trai, cất giọng hỏi “Xin hỏi, đây có phải là......”
“À,
đúng rồi, chính là ở đây, anh tìm đúng rồi.” Đối phương còn chưa kịp
hỏi gì, Doãn Tiêu Trác từ phòng bếp chạy đến, kéo người đàn ông kia vào
nhà, còn giới thiệu với Dung Tư Lam, “Lam nhi, đây chính là chồng của
Duy Nhất, Lãnh Ngạn.”
“Lãnh tiên sinh, chào anh” Dung Tư Lam lễ
phép vươn tay ra chào. Thì ra là có khách đến, hèn gì mà anh lại mua
nhiều thức ăn như vậy.
Doãn Tiêu Trác nắm tay cô nói, “Lam nhi, chào hỏi là được rồi, nhưng đừng có bắt tay với người khác. Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Dung Tư Lam trừng mắt nhìn anh, “ Nam nữ thụ thụ bất thân cái gì chứ.”
Lãnh
Ngạn nhìn bọn họ, trầm tư một hồi như có điều suy nghĩ, hơn nữa lại
nhìn chằm chằm váo Doãn Tiêu Trác đang mặc tạp dề mỉm cười, “Không tệ,
có tiến bộ.”
Lúc đầu Doãn Tiêu Trác cảm thấy lúng túng, sau đó tỏ vẻ thản nhiên, “Đây là hạnh phúc, cậu có hiểu hay không?”
Lãnh Ngạn gật đầu nói, “Đúng, đúng, hiểu, hiểu.” Ánh mắt lướt qua Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác hiểu rõ lý do anh ta tới đây, “Cậu tìm Duy Nhất phải không? Cô ấy chưa trở về.”
Một tiếng la thật lớn từ trong nhà vang lên, “Ba à, nhà chúng ta có khách sao?”
“Ba?” Lãnh Ngạn kinh ngạc cười to, “Cậu cũng nhanh quá chứ!”
Một cô bé chạy tới ôm chân Doãn Tiêu Trác, “Ba, chú đẹp trai này là ai?”
Doãn Tiêu Trác hít thở sâu, “Chú ấy rất đẹp trai sao?”
Lãnh Ngạn cười to, “Quá đúng. Trẻ em không nói dối. Cậu cũng đừng ghen tỵ với tôi.”
Doãn Tiêu Trác hừ một tiếng, “Quá lắm cũng chỉ là một chú đẹp trai mà thôi.”
Ngược lại Đóa Nhi lại nhào vào lòng Lãnh Ngạn, “Chú đẹp trai, chơi với con đi.”
Lãnh Ngạn dụ dỗ, “Đươc rồi, Chúng ta cùng đi thổi khí cầu, đón dì Duy Nhất, có được không?”
“Chị Duy Nhất? Là chị Duy Nhất sao” Đóa Nhi nhảy nhót chạy vào sân.
Mặt Lãnh Ngạn u ám, chị Duy Nhất, chú đẹp trai, vai vế thật không đúng…