Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, cô gái trước mặt anh rất xinh đẹp, nhưng cũng không đạt tới trình độ làm rung động cả thế giới.
Thật
ra thì Lý Tình Thâm rất muốn nói, đối với anh cô là đẹp nhất, nhưng
nghĩ đến quy tắc trò chơi, không thành thật, trả lời qua loa, sẽ không
được hạnh phúc cả đời.
Hạnh phúc của anh là Lăng Mạt Mạt.
Cho nên, Lý Tình Thâm lắc đầu, nói: “Vẻ ngoài của cô ấy rất đẹp, nhưng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành.”
Ngay sau đó, Lý Tình Thâm lại bổ sung một câu: “Cũng giống cô vậy.”
Lăng Mạt Mạt nghe vậy, đáy lòng hơi buồn bực, anh đang khen bộ dạng cô đẹp mắt, hay đang chê bộ dáng cô cũng bình thường?
Lý
Tình Thâm cũng không nghĩ tới phản ứng của cô lại như vậy, anh lộ ra vẻ
hoảng hốt, ngay sau đó lại cười dịu dàng, nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng
mà, ở trong lòng tôi, cô ấy chính là khuynh quốc khuynh thành.”
Lăng Mạt Mạt khẽ run lên, nghĩ, có lẽ đây đúng là yêu, trong lòng mỗi người, tình yêu của mình, đều là khuynh quốc khuynh thành.
Ngay sau đó, Lăng Mạt Mạt lại hỏi: “Vậy cô ấy là một người như thế nào?”
“Cô
ấy sao..” Ánh mắt Lý Tình Thâm trở nên mơ hồ, nhắc tới cô gái mình đặt
trong tim, lời của anh, nhiều hơn mọi khi: “Cô ấy là ngườithoạt nhìn
rất thông minh, nhưng thực ra lại rất đần, rất cố chấp, có mơ ước hoài
bão, có lý tưởng, dám yêu dám hận, cũng rất hiền lành, nhưng có lúc lại
rất xấu, ừ cô hư, nhưng không phải loại đó, đúng hơn là rất nghịch
ngợm.”
Dường như Lý Tình Thâm đang nghĩ tới những chuyện tốt đẹp,
trên mặt tràn vẻ dịu dàng, tiếp tục nói: “Có lúc rõ ràng làm mình tức
giận phát điên, nhưng rồi lại chẳng thể làm gì, ở trước mặt cô ấy, mọi
bức tường, đều sẽ bị phá vỡ.”
Lăng Mạt Mạt nghe một hồi, lại cảm
thấy cô gái kia, hình như cũng không đặc biệt xuất chúng, có lẽ tình yêu
chính là như thế, không quan tâm nhiều chỉ vùi sâu vào trong đó, thích
là không thể tự kiềm chế, thứ anh cho rằng tốt nhất, có lẽ trong mắt
người khác, chẳng qua cũng chỉ có như thế.
“Cô gái đó có thích anh không?” Lăng Mạt Mạt tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
Lý Tình Thâm rũ mắt xuống, một lát sau, mới lắc đầu thở dài: “Không thích.”
Lăng Mạt Mạt ngây người, nói: “Thích một người không thích mình, nhất định sẽ mệt chết đi thôi.”
Lý Tình Thâm không nói gì,lặp đi lặp lại hỏi mình mấy lần, có mệt không? Cuối cùng, anh mới mở miệng, nói: “Thói quen.”
Thật sự là thói quen.
Thích cô đã trở thành một bản năng trong anh.
“Thói quen” Lăng Mạt Mạt lặp lại một lần nữa, rồi nói tiếp: “Dù vậy, cũng sẽ chịu tổn thương mà thôi.”
Cô yêu Enson như vậy, mỗi lần nhớ tới, đều có cảm giác đau thương, huống chi, anh đã yêu đơn phương còn lâu hơn cô rất nhiều?
Lần này Lý Tình Thâm không trả lời.
Lăng
Mạt Mạt rũ mắt xuống, giống như đang tự hỏi mình, cũng có thể là hỏi Lý
Tình Thâm: “Vậy nếu như cô ấy vẫn không đáp lại tình cảm của mình...anh
nên làm gì đây?”
Ánh mắt Lý Tình Thâm trở nên đau thương, lát sau, anh mới lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Anh
không nghĩ đến chuyện buông tay sao?” Lăng Mạt Mạt hỏi một cách nghiêm
túc, hơn nữa, cô đang tìm kiếm một câu trả lời, cô có muốn từ bỏ việc
yêu Enson hay không.