Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 17




Nghĩ tới những thứ này, Lăng Mạt Mạt không nhịn được nhớ về Enson, vẻ mặt cô hơi cứng lại, Lý Tình Thâm nhìn cô gái đang trầm mặc, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Lăng Mạt Mạt bừng tỉnh, lắc đầu một cái, bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu mình ra, cô cười tươi như cũ: “Không có gì đâu, tiếp tục nào.”

Nói xong, cô giơ tay lên tiếp tục chơi đoán số cùng Lý Tình Thâm.

Vận may Lăng Mạt Mạt cực kỳ tốt, liên tục hỏi Lý Tình Thâm nhiều vấn đề, lâu lâu cô lại hỏi một vấn đề khó nói.

Ví như cô hỏi: “Thời gian một lần của anh là bao nhiêu?”

Anh rất bình tĩnh đáp lại: “Hình như chỉ hơn một giờ.”

Mặt Lăng Mạt Mạt đỏ lên, cô lại hỏi: “Có mang theo đồ bảo vệ hay không?”

“Mang.”

Sau đó chính là: “Lần ngắn nhất là bao lâu?”

Cô cứ như thế, gây khó khăn đủ đường.

Rốt cuộc có một lần, Lăng Mạt Mạt bị thua, cô thoải mái nhìn Lý Tình Thâm, nói: “Thầy hỏi đi.”

Nét mặt cô mang vẻ liều chết.

Lý Tình Thâm buồn cười nhìn cô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, anh hỏi một câu: “Em thích ăn gì nhất?”

Lăng Mạt Mạt trợn to mắt, cảm thấy Lý Tình Thâm hỏi một vấn đề rất không có dinh dưỡng, đáy lòng thầm khinh bỉ, cô bĩu môi, nghĩ thật lâu, mới trả lời: “Rất nhiều, cũng không biết kể tới khi nào mới xong.”

“Vậy thì bây giờ nhớ gì nói cái đó.”

Lăng Mạt Mạt gật đầu, thành thật nói vài thứ.

Sau đó, toàn là Lý Tình Thâm thắng, anh vẫn hỏi những vấn đề nhàm chán không có bất kỳ giá trị dinh dưỡng nào như cũ: Em thích loài hoa nào? Em ghét nhất điều gì? Em sợ cái gì nhất?

Hai người từng câu từng chữ chơi thật lâu, mãi cho đến khi Lăng Mạt Mạt thắng được, cô vắt hết óc nghĩ ngợi, mới tìm ra một vấn đề: “Vậy người thầy thầm mến đến bây giờ chính là cô gái đó sao?”

Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt chăm chú, không hề đắn đo một chút nào gật đầu ngay lập tức, anh đáp: “Thích.”

Sau khi nói xong, anh quay đầu, nhìn biển rộng sóng lớn, nghe tiếng gió thổi, lại bổ sung một câu: “Càng ngày càng thích.”

Có lẽ vì tối nay cả hai đều chơi rất nhiệt tình, Lăng Mạt Mạt cảm thấy Lý Tình Thâm không phải dạng người khó tiếp cận như vậy, hơn nữa anh đã chơi cùng cô cả ngày trời, cho nên, những câu trả lời đó khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô rất lớn, có thể nói, mọi cô gái đều rất hứng thú về phương diện tình yêu này, vì vậy Lăng Mạt Mạt quên mất quy tắc trò chơi, cô tò mò nháy mắt hỏi: “Vậy hai người có liên lạc với nhau không?”

“Có.” Lý Tình Thâm cười cười, nghĩ thầm, không phải bây giờ anh đang nói chuyện với cô sao?

Vẫn còn có liên lạc!

Lăng Mạt Mạt âm thầm suy nghĩ một chút, sau đó lại nhớ tới chuyện Lý Tình Thâm bỏ lỡ rất nhiều thứ vì cô gái kia, Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn Lý Tình Thâm, anh yên tĩnh ngồi bên cạnh, gò má hoàn mỹ không chê vào đâu được, dường như bởi vì nói về cô gái kia, ánh mắt anh mang theo vẻ dịu dàng.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được càng tò mò một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, có phải sẽ yêu một cô gái cực kỳ đẹp?

Chắc hẳn phải đến mức khuynh quốc khuynh thành rồi, nếu không thì tại sao khi cô gái đó thích một người khác, anh vẫn nhớ mãi không quên.

Vì vậy, Lăng Mạt Mạt tiếp tục không tuân thủ quy tắchỏi: “Cô gái đó có vẻ ngoài rất đẹp phải không? Ưmh khuynh quốc khuynh thành?”

Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, cô gái trước mặt anh rất xinh đẹp, nhưng cũng không đạt tới trình độ làm rung động cả thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.