Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 16




Dân tộc Mèo Hải Nam có một tập tục như vậy, chính là “Cắn tay đính ước”, người con gái cắn tay người con trai, càng dùng sức cắn, đại biểu càng yêu sâu đậm.

Mặc dù biết vừa rồi cô là vì viên thuốc, mới làm ra hành động vô ý, nhưng mà, tại quốc gia mơ mộng giống chốn bồng lai tiên cảnh như vậy, trong tích tắc ấy, anh thật sự động lòng đến lo sợ không yên.

Lý Tình Thâm nhìn cô gái hoạt bát hưng phấn bên cạnh, đột nhiên cảm thấy thế giới đặc biệt tươi sáng tốt đẹp.

Cách đó không xa là lửa trại bùng cháy, có âm thanh bùm bùm truyền đến, một mảnh nói cười vui vẻ, giống như thiên đường của nhân gian.

Mọi người rất nhanh ăn uống no đủ, cộng thêm cô nàng dân tộc Mèo nhiệt tình dâng trào, nhìn thấy nhân viên công tác ở đây có rất nhiều đẹp trai và mê người, liền tiến đến gần, sau đó lôi bọn họ đi tới bên đống lửa.

Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm cũng không ngoại lệ, ban đầu lúc xoay quanh lửa trại, Lăng Mạt Mạt có chút thận trọng, nhưng về sau, từ từ buông lỏng, trái lại nhảy hào hứng bừng bừng.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Mọi người chơi đùa thỏa thích, lúc tan cuộc, đã là rạng sáng hai giờ rưỡi.

Lý Tình Thâm lái xe chở Lăng Mạt Mạt rời đi, Lăng Mạt Mạt không có chút bối rối, cả người rất có tinh thần, ý tưởng đột phát nói đi xem mặt trời mọc đi.

Lý Tình Thâm không từ chối, lập tức chở theo hướng dẫn, lái về phía chân trời góc biển.

Chặng đường đi trên xe ước chừng hơn một tiếng, lúc đến nơi còn chưa tới bốn giờ, bờ biển hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai tồn tại, nơi chân trời đã loáng thoáng dâng lên ánh sáng nho nhỏ.

Gió biển rất lớn, thổi tan không ít mùi rượu, cả người Lăng Mạt Mạt tỉnh táo hơn.

Lăng Mạt Mạt cùng Lý Tình Thâm ngồi ở trên bờ biển, giữa hai người, là một mảnh trầm mặc.

Lăng Mạt Mạt nghe tiếng từng đợt từng đợt sóng vỗ vào bờ cát, nghĩ tới cách lúc mặt trời mọc còn rất sớm, dien?n#le/quydon tiếp tục im lặng như vậy, nhàm chán lại khó xử, cho nên Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, liền nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như ảo giác của Lý Tình Thâm, mở miệng phá vỡ yên tĩnh, “Thầy, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Lý Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn người con gái, gật đầu, nói: “Được, trò chơi gì?”

“Ừm, hỏi một đáp một đi.” Thật ra thì Lăng Mạt Mạt cũng không biết nên chơi trò gì, vì vậy liền tìm một trò chơi đơn giản nhất.

Lý Tình Thâm tiếp tục gật đầu một cái, giọng điệu thanh nhã: “Quy luật là gì?”

“Chính là chúng ta chơi đoán số, thắng trận thì được đặt câu hỏi, thua trận thì phải trả lời thành thật, không cho nói dối.” Lăng Mạt Mạt sợ Lý Tình Thâm nói dối, liền chớp chớp mắt, vẻ mặt cười xán lạn lại còn bổ sung: “Người nào nói dối, sẽ không có hạnh phúc nha!”

“Có chút giống sự thật hay mạo hiểm! (*)” Lý Tình Thâm suy nghĩ một chút, sau đó, lại sảng khoái đồng ý: “Được, bắt đầu đi.”

(*) Sự thật hay mạo hiểm: là trò chơi phổ biến Trust or Dare đó mọi người.

Sau đó hai người liền chơi đoán số.

Lần đầu tiên Lý Tình Thâm bị thua, Lăng Mạt Mạt cắn ngón tay, xoay chuyển con ngươi, hỏi: “Thầy, lần đầu tiên của anh là ở nơi nào?”

Lý Tình Thâm ngưng mắt thật sâu nhìn Lăng Mạt Mạt, trả lời: “Khách sạn.”

Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, tiếp tục, lại là Lý Tình Thâm thua, cô cứ tiếp tục hỏi: “Khách sạn gì?”

Ánh mắt Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt trở nên có chút nóng bỏng, đáp: “Hoàng Cung.”

Vẻ mặt của Lăng Mạt Mạt hơi thay đổi, lần đầu tiên của anh là ở “Hoàng Cung”, cũng giống cô đều là ở “Hoàng Cung”.

Nghĩ tới những thứ này, Lăng Mạt Mạt không nhịn được lại nghĩ tới Enson, vẻ mặt có chút hơi ngừng lại, Lý Tình Thâm lặng im nhìn người con gái, mở miệng lại hỏi: “Sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.