Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 17




Trở về

Tôi đã trở thành cô giáo như ý muốn của Jeb mà chưa bao giờ thực sự đồng ý làm việc đó.

“Lớp học” của tôi rất không chính thức. Tôi trả lời những câu hỏi mỗi tối sau bữa ăn. Tôi phát hiện ra rằng chừng nào tôi còn sẵn lòng làm việc này, Ian và Doc và Jeb sẽ để tôi yên lúc ban ngày để tôi có thể tập trung vào làm những công việc của mình. Chúng tôi luôn luôn tụ tập trong nhà bếp; tôi thích giúp đỡ mọi người nướng bánh trong khi tôi nói. Nó cho tôi cái cớ để dừng lại trước khi trả lời một câu hỏi khó, và chỗ nào đó để nhìn vào khi tôi không muốn nhìn vào mắt mọi người. Trong đầu tôi, có vẻ như thế là phù hợp; lời nói của tôi đôi khi làm họ buồn, nhưng những hành động của tôi luôn luôn là vì lợi ích của họ.

Tôi không muốn thừa nhận rằng Jamie đã đúng. Rõ ràng là, họ không thích tôi. Họ không thể; tôi không phải là một trong số họ. Jamie thích tôi, nhưng đó chỉ là do một phản ứng hóa học kì lạ nào đó không hợp lý một chút nào cả. Jeb thích tôi, nhưng Jeb rất điên khùng. Phần lớn bọn họ đều không có cả hai cái lý do đó. Không, họ không thích tôi. Nhưng mọi chuyện thay đổi khi tôi bắt đầu nói chuyện.

Lần đầu tiên tôi để ý là buổi sáng ngày hôm sau sau khi tôi trả lời câu hỏi của Doc trong bữa tối; tôi đang ở trong phòng tắm đen thui, giặt quần áo với Trudy, Lily và Jamie.

“Đưa cho tôi cục xà phòng được không, Wanda?” Trudy hỏi từ bên trái tôi.

Một luồng sóng điện chạy qua người tôi trước âm thanh tên tôi được gọi ra bởi một giọng phụ nữ.

Điếng người, tôi đưa cho bà cục xà phòng rồi rửa chỗ dính lên tay tôi.

“Cám ơn,” bà ấy nói.

“Không có chi,” tôi lẩm bẩm. Giọng tôi vỡ ra ở âm cuối cùng.

Một ngày sau tôi đi ngang qua Lily trong hành lang trên đường đi tìm Jamie trước bữa tối.

“Chào Wanda,” cô ấy nói, gật đầu.

“Chào chị Lily,” tôi trả lời, cổ họng tôi khô đắng.

Chẳng bao lâu không chỉ có Doc và Ian hỏi tôi câu hỏi vào bữa tối nữa. Tôi rất ngạc nhiên trước người nói nhiều nhất ở đây: ông Walter ốm yếu, khuôn mặt của ông là một màu xám nhợt đáng lo ngại, ông quan tâm không ngừng nghỉ tới những Dơi trên Thế giới Hát. Heath, vốn thường im lặng, để cho Trudy và Geoffrey nói hộ ông ấy, lại rất ham chuyện trong những buổi tối thế này. Ông thích thú với Thế giới Lửa sao đó, và mặc dù đó là câu chuyện kém yêu thích nhất của tôi, ông vẫn hỏi tôi tới tấp cho đến khi nghe mọi chi tiết mà tôi biết. Lily quan tâm tới những vấn đề kĩ thuật – chị ấy muốn biết về những con tàu mang chúng tôi từ hành tinh này tới hành tinh nọ, những phi công, nguyên liệu. Lily chính là người được nghe tôi giải thích về những bình siêu lạnh – thứ gì đó mà họ đều nhìn thấy nhưng ít người hiểu được mục đích sử dụng của nó. Cậu Wes cả thẹn, người thường ngồi gần Lily, không hỏi về những hành tinh khác mà về chính hành tinh này. Nó vận hành như thế nào? Không có tiền, không tặng thưởng cho công việc – tại sao xã hội của loài linh thể chúng tôi lại không đổ vỡ? Tôi cố gắng giải thích rằng nó không khác lắm với cuộc sống ở trong hang này. Chẳng phải tất cả chúng tôi đều đang làm việc mà không cần tiền và chia sẻ sản phẩm của sức lao động của chúng tôi với tất cả mọi người hay sao?

“Phải,” cậu ta cắt ngang lời tôi, lắc đầu. “Nhưng ở đây khác – Jeb có một khẩu súng dành cho những kẻ lười biếng.”

Mọi người đều nhìn vào Jeb, người đang nháy mắt, và rồi họ đều cười.

Jeb tham dự vào tất cả mọi tối. Ông không tham gia; chỉ ngồi đăm chiêu ở phía cuối phòng, thi thoảng mỉm cười.

Ông đã đúng về chuyện giải trí; thật là kì cục, vì tất cả chúng tôi đều có chân, tình huống này nhắc tôi nhớ tới Tảo Thấy. Ở đó có một danh xưng đặc biệt cho những người mua vui, giống như Người khuyên giải hay Người hàn gắn hay Người truy tìm vậy. Tôi là một trong những Người kể chuyện, vì thế sự chuyển đổi thành một giáo viên trên hành tinh Trái Đất này không phải là một sự thay đổi, ít nhất là về phạm vi chuyên môn. Nó rất giống với căn bếp sau khi trời tối, với mùi khói và bánh mỳ nướng quyện trong phòng. Mọi người đều kẹt ở đây, cũng như những cái cây. Những câu chuyện của tôi là cái gì đó mới mẻ, cái gì đó để nghĩ về ngoài những thứ thông thường – cùng những công việc hàng ngày vất vả không ngừng lặp đi lặp lại, cùng ba mươi lăm khuôn mặt đó, cùng những kí ức về những khuôn mặt khác mang đến cho họ cùng cảm xúc đau thương, cùng nỗi sợ hãi và thất vọng đã từ lâu trở thành bạn đồng hành. Và vì thế căn bếp luôn luôn đông chật trong những lớp học thường lệ của tôi. Chỉ có Sharon và Maggie là vắng mặt một cách rõ ràng và kiên định.

Tôi đang ở trong tuần thứ tư với tư cách là một giáo viên không chính thức thì cuộc sống trong hang động lại thay đổi.

Căn bếp đông đúc, đúng như bình thường. Jeb và Doc là những người duy nhất vắng mặt ngoài hai người nói trên. Trên cái kệ cạnh tôi là một cái khay kim loại chứa những ổ bánh mỳ sậm màu, lổn nhổn, phồng lên gấp hai lần kích cỡ lúc họ bắt đầu. Chúng đã sẵn sàng cho vào lò, ngay khi cái khay đang được nướng đã chín. Cứ vài phút Trudy lại kiểm tra để đảm bảo là không cái gì bị cháy.

Thường thường, tôi cố gắng để Jamie nói hộ tôi khi nó biết rõ câu chuyện. Tôi thích nhìn khuôn mặt nó sáng lên với sự nhiệt tình, và cái cách nó sử dụng đôi bàn tay để vẽ những hình ảnh trong không khí. Tối nay, Heidi muốn biết nhiều hơn về loài Cá heo, vì thế tôi yêu cầu Jamie trả lời những câu hỏi của cô ấy khi nó có thể.

Con người luôn luôn nói chuyện với nét buồn bã khi họ hỏi về cuộc sát nhập mới nhất này của chúng tôi. Họ nhìn những Cá heo như là hình phản chiếu của chính họ trong những năm đầu của cuộc chiếm đóng. Đôi mắt sẫm màu của Heidi, bối rối bên dưới mái tóc vàng-trắng, nhíu lại với lòng cảm thông khi cô ấy hỏi.

“Trông họ giống chuồn chuồn khổng lồ hơn là cá, phải không chị Wanda?” Jamie gần như lúc nào cũng hỏi sự xác nhận của tôi, mặc dù nó không bao giờ chờ tôi trả lời. “Mặc dù vậy tất cả bọn họ đều dẻo dai, với ba, bốn hoặc là năm bộ cánh, tùy thuộc vào độ tuổi của họ, phải không? Vì thế họ kiểu như là bay trong nước – nó nhẹ hơn nước ở đây, bớt đậm đặc hơn. Họ có năm, bảy hoặc chín chân, tùy thuộc vào giới tính của họ, đúng không, chị Wanda? Họ có ba giới tính khác nhau. Họ có những bàn tay thật sự dài với những ngón tay thô, khỏe mạnh có thể làm được tất cả mọi thứ. Họ kiến tạo những thành phố dưới nước từ những cái cây cứng mọc ở đó, kiểu như cây nhưng không thực sự là cây. Họ không tiến xa như chúng ta, phải không chị Wanda? Bởi vì họ chưa bao giờ làm tàu vũ trụ hay, kiểu như điện thoại để liên lạc. Con người tiến hóa hơn.”

Trudy kéo cái khay bánh đã nướng ra, và tôi cúi xuống để cho cái khay bột nở tiếp theo vào trong cái lỗ nóng, đang bốc khói. Cần phải xô đẩy và giữ thăng bằng một lúc mới để nó đúng vị trí được.

Trong lúc đang đổ mồ hôi trước cái lò, tôi nghe thấy vài chuyển động nào đó bên ngoài căn bếp, vang vọng xuống dưới hành lang từ nơi nào đó khác trong hang động. Rất khó để đánh giá khoảng cách từ đó tới đây, với tất cả những âm thanh vang động ngẫu nhiên và âm thanh kì lạ khác.

“Hây!” Jamie la lên sau lưng tôi, và tôi quay lại vừa kịp lúc để thấy phía sau đầu nó khi nó lao ra ngoài cửa.

Tôi đứng thẳng dậy từ chỗ của mình và bước một bước theo nó, bản năng đi theo của tôi.

“Chờ đã,” Ian nói. “Nó sẽ trở lại. Hãy nói cho chúng tôi biết nhiều hơn về Cá heo.”

Ian đang ngồi trên kệ cạnh lò nướng – một vị trí rất nóng mà tôi sẽ không chọn – vị trí đó khiến anh ta ở đủ gần để với tay ra và chạm vào cổ tay tôi. Cánh tay tôi tránh xa khỏi mối tiếp xúc không mong đợi đó, nhưng tôi vẫn ở nguyên một chỗ.

“Có chuyện gì ở ngoài đó thế?” tôi hỏi. Tôi vẫn nghe được những lời nói rời rạc luyến thoắng – tôi nghĩ tôi có thể nghe được giọng nói háo hức của Jamie trong đám tạp âm.

Ian nhún vai. “Ai mà biết được? Có lẽ bác Jeb…” Anh ta nhún vai lần nữa, như thể không quan tâm đến mức tìm hiểu xem nó là gì. Lơ đãng, nhưng có một sự căng thẳng trong mắt anh ta mà tôi không hiểu được.

Tôi chắc chắn sẽ tìm ra sớm thôi, vì thế tôi cũng nhún vai, và bắt đầu giải thích về mối quan hệ gia đình hết sức phức tạp của loài Cá heo trong khi tôi giúp Trudy đặt những chiếc bánh mỳ nóng vào trong hộp nhựa.

“Để mà nói thì sáu trong số chín… ông bà, thường ở cùng với cháu của họ trong giai đoạn phát triển đầu tiên trong khi ba bố mẹ làm việc cùng với sáu ông bà của chính họ trong một chái nhà khác của gia đình để cho các con tới ở khi họ đã di chuyển,” tôi đang giải thích, mắt để trên những ổ bánh mỳ trên tay hơn là khán giả của tôi, như thường lệ, khi tôi nghe thấy tiếng hít vào từ phía cuối phòng. Tôi tự động tiếp tục với câu tiếp theo khi nhìn lướt qua đám đông để xem ai đang buồn. “Cặp ba ông bà còn lại theo thông lệ liên quan tới…”

Không ai buồn vì tôi cả. Mọi cái đầu đều quay về cùng hướng tôi đang nhìn. Mắt tôi trượt qua gáy họ tới lối vào tối đen.

Điều đầu tiên tôi thấy là hình dáng bé nhỏ của Jamie, bám chặt vào cánh tay ai đó. Ai đó rất bẩn thỉu, từ đầu tới chân, đến nỗi anh gần như bị lẫn vào các bức tường hang. Ai đó quá cao để là Jeb, và dù sao thì Jeb cũng ở ngay phía sau vai Jamie. Thậm chí từ khoảng cách này, tôi có thể nhìn thấy rằng đôi mắt Jeb nheo lại và mũi ông nhăn lại, như thể ông đang sốt ruột – một cảm xúc hiếm hoi ở Jeb. Tôi cũng thấy rằng khuôn mặt của Jamie sáng lên với niềm vui thuần khiết.

“Họ đây rồi,” Ian lẩm bẩm bên cạnh tôi, giọng anh ta gần như không nghe được trên tiếng tiếng lách tách của ngọn lửa.

Người đàn ông bẩn thỉu mà Jamie đang bám chặt vào bước một bước lên trước. Một bàn tay anh giơ lên chầm chậm, như một phản ứng tự nhiên, và co lại thành nắm đấm.

Giọng của Jared phát ra từ hình dạng bẩn thỉu – cộc lốc, hoàn toàn không có chút lên xuống nào. “Chuyện này nghĩa là thế nào, Jeb?”

Cổ họng tôi thít lại. Tôi cố nuốt nước bọt và thấy rằng nó đã bị chặn ngang. Tôi cố hít thở và không thành công. Trái tim tôi đập gấp gáp.

Jared! Giọng nói hân hoan của Melanie to rõ, một tiếng kêu vui sướng trong câm lặng. Cô ấy ào ra tỏa sáng đầy sinh động trong đầu tôi. Jared đã về!

“Chị Wanda đang dạy tất cả bọn em về vũ trụ,” Jamie háo hức lắp bắp, vì lý do gì đó nó vẫn không bắt được cơn giận của Jared – có lẽ nó đang quá vui mừng nên không chú ý.

“Wanda?” Jared nhắc lại bằng giọng thấp đến nỗi gần như là một tiếng gầm gừ.

Có thêm nhiều hình dáng bẩn thỉu trong hành lang phía sau anh. Tôi chỉ chú ý đến họ khi họ lặp lại tiếng gừ của anh trong những tiếng lào xào giận dữ.Một cái đầu tóc vàng hoe đứng lên từ đám đông chết lặng. Paige lảo đảo trên hai chân cô ấy. “Andy!” cô ấy kêu, và luống cuống đi qua những người ngồi bên cạnh. Một người đàn ông bẩn thỉu bước vòng qua Jared và tóm được cô gần như trước khi cô ngã vào Wes. “Ôi, Andy!” cô ấy khóc, giọng nói nhắc tôi nhớ tới giọng Melanie.

Cơn khóc lóc của Paige làm thay đổi không khí ngay lập tức. Đám đông im lặng bắt đầu rì rầm, phần lớn mọi người đã đứng lên. Lúc này âm thanh là những lời chào mừng, vì phần lớn mọi người tới để chào đám người vừa trở về. Tôi cố đọc những biểu hiện kì lạ trên mặt họ khi họ buộc nụ cười nở ra trên môi và lén lút liếc trở lại tôi. Tôi nhận ra sau một giây rất dài, rất chậm chạp – thời gian dường như đang đông cứng lại xung quanh tôi, ghim chặt tôi vào một chỗ - rằng biểu hiện tôi đang thắc mắc kia là tội lỗi.

“Sẽ ổn cả thôi, Wanda,” Ian thì thầm khe khẽ.

Tôi điên cuồng liếc về phía anh ta, tìm kiếm biểu hiện tội lỗi ấy trên mặt anh ta. Tôi không thấy nó, chỉ thấy sự phòng thủ hiện lên trong đôi mắt trong sáng của anh khi anh nhìn đăm đăm vào những người mới tới.

“Cái quái gì thế này, mọi người?” một giọng nói mới bùng ra.

Kyle – dễ dàng nhận ra được anh ta nhờ kích thước bất chấp lớp bụi bẩn – đang dẹp đường đi ngang qua Jared và hướng về phía… tôi.

“Các người đang để cho nó kể cho các người nghe những lời nói dối của nó? Các người điên hết cả rồi hả? Hay nó đã dẫn những Tên truy tìm tới rồi? Các người bây giờ đều là kí sinh trùng rồi hả?”

Rất nhiều cái đầu cúi gằm xuống, xấu hổ. Chỉ có vài người giữ cằm của họ thẳng đơ trên không, vai họ bạnh ra: Lily, Trudy, Wes… và Walter ốm yếu, trong số tất cả mọi người.

“Bình tĩnh nào, Kyle,” Walter nói bằng giọng đau yếu của ông.

Kyle lờ ông đi. Anh ta bước những bước vững chắc về phía tôi, đôi mắt anh ta, cùng một màu xanh cô ban mạnh mẽ như em trai mình, lóe lên vì tức giận. Mặc dù vậy tôi không thể giữ mắt mình nhìn anh ta – chúng cứ liên tục trở lại khuôn mặt tối tăm của Jared, cố đọc xuyên qua lớp ngụy trang của anh.

Tình yêu của Melanie tràn qua tôi như một cái hồ tràn khỏi đập, làm tôi sao lãng nhiều hơn nữa khỏi con người độc ác cáu giận đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách kia.

Ian trượt vào trong tầm nhìn của tôi, di chuyển để đứng ngay trước mặt tôi. Tôi nghiêng đầu sang một bên để tiếp tục nhìn được Jared.

“Nhiều chuyện đã thay đổi trong khi anh đi, anh trai.”

Kyle dừng lại, khuôn mặt trùng lại vì không thể tin được. “Vậy là những Tên truy tìm đã đến, phải không Ian?”

“Cô ấy không phải là một mối nguy với chúng ta,”

Kyle nghiến răng lại với nhau, và từ khóe mắt mình, tôi nhìn thấy anh ta thò tay lấy cái gì đó trong túi.

Cuối cùng việc đó cũng thu hút được sự chú ý của tôi. Tôi nhăn mặt, chờ đợi một vũ khí. Lời lẽ tuôn ra khỏi lưỡi tôi trong một tiếng thì thào tắc nghẹn. “Đừng cản trở anh ta, Ian.”

Ian không phản ứng với lời cầu xin của tôi. Tôi ngạc nhiên trước sự lo lắng do việc này gây ra, trước việc tôi không muốn anh bị đau nhiều thế nào. Đó không phải là một sự bảo vệ theo bản năng, nhu cầu bảo vệ sâu trong xương tủy, giống như tôi đã cảm thấy cho Jamie hay thậm chí là Jared. Tôi chỉ biết rằng Ian không nên bị đau khi cố bảo vệ tôi. Bàn tay Kyle giơ lên, và một ánh sáng chiếu ra từ đó. Anh ta chiếu nó vào mặt Ian, giữ nó ở đó trong một giây. Ian không hề chớp mắt vì ánh sáng.

“Vậy thì, là cái gì?” Kyle hỏi, nhét cái đèn pin trở lại túi áo. “Cậu không phải là một kí sinh trùng. Vậy làm sao nó cảm hóa cậu được?”

“Bình tĩnh đi, và bọn em sẽ kể cho anh nghe tất cả.”

“Không.”

Lời phản đối không thốt ra từ Kyle mà là từ đằng sau anh ta. Tôi nhìn Jared chậm rãi tiến về phía chúng tôi qua đám khán giả lặng im. Khi anh tới gần hơn, Jamie vẫn bám vào tay anh với biểu hiện choáng váng, tôi có thể đọc được khuôn mặt anh tốt hơn bên dưới lớp mặt nạ bụi bẩn. Thậm chí cả Melanie, đang mê man vì hạnh phúc trước sự trở về toàn vẹn của anh, cũng không thể nhầm lẫn biểu hiện ghê tởm ở đó.

Jeb đã phí phạm nỗ lực của ông với nhầm người. Bất kể việc Trudy hay Lily đã nói chuyện với tôi, bất kể việc Ian đã đặt mình giữa anh trai anh và tôi, bất kể Sharon và Maggie đã không hề làm việc gì ác ý với tôi. Người duy nhất ở đây cần phải được thuyết phục, cuối cùng, bây giờ, đã quyết định.

“Tôi không nghĩ bất kì ai cần phải bình tĩnh,” Jared nói qua hai hàm răng. “Jeb,” anh nói tiếp, không nhìn xem người đàn ông lớn tuổi có đi theo anh hay không, “đưa khẩu súng cho tôi.” Sự im lặng theo sau những lời nói của anh căng thẳng đến nỗi tôi có thể cảm nhận được áp lực đằng trong tai tôi.

Từ khoảnh khắc tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt anh, tôi đã biết rằng thế là hết. Tôi biết điều tôi phải làm bây giờ; Melanie cũng cùng quan điểm. Khẽ khàng hết sức có thể, tôi bước một bước sang bên và lùi lại, để cho có thể tránh xa khỏi Ian. Rồi nhắm mắt lại.

“Vô tình không mang theo người,” Jeb lè nhè nói.

Tôi nhìn lén qua khe mắt khi Jared quay lại để đánh giá sự thật trong lời tuyên bố của Jeb.

Hơi thở của Jared rít lên giận dữ qua hai lỗ mũi. “Tốt thôi,” anh lẩm bẩm. Anh bước thêm một bước về phía tôi. “Mặc dù thế này sẽ chậm hơn. Sẽ nhân đạo hơn nếu bác nhanh chóng tìm được khẩu súng đó.”

“Làm ơn đi, Jared, xin anh hãy nói chuyện,” Ian nói, giữ nguyên vị trí trong khi nói, đã biết trước câu trả lời.

“Tôi nghĩ đã nói chuyện quá nhiều rồi,” Jared gầm lên. “Jeb đã để chuyện này cho tôi, và tôi đã quyết định.”

Jeb hắng giọng ầm ĩ. Jared quay nửa người để nhìn vào ông lần nữa.

“Cái gì?” anh hỏi. “Bác đã tạo ra luật lệ, Jeb.”

“Chà, ừ, đúng là thế.”

Jared quay trở lại với tôi. “Ian, tránh ra đi.”

“Chà, chà, từ từ đã,” Jeb nói tiếp. “Nếu cậu nhớ lại, luật lệ là cơ thể thuộc về ai người đó ra quyết định.”

Một mạch máu trên trán Jared co bóp rõ ràng. “Và?”

“Với ta có vẻ như là có ai đó ở đây cũng có quyền ngang với cậu. Có lẽ là còn nhiều hơn.”

Jared nhìn thẳng phía trước, suy nghĩ chuyện đó. Sau một khoảng thời gian chậm chạp, sự hiểu ra làm lông mày anh nhíu lại. Anh nhìn xuống cậu bé vẫn đang bám trên tay anh.

Tất cả niềm vui đã bị vắt kiệt khỏi khuôn mặt Jamie, để lại sự xanh xao và kinh hoàng.

“Anh không thể, Jared,” nó uất nghẹn. “Anh sẽ không. Wanda tốt mà. Chị ấy là bạn của em! Và Mel! Còn Mel thì sao? Anh không thể giết Mel! Làm ơn! Anh phải –“ Nó ngừng lời, khuôn mặt khổ sở.

Tôi nhắm mắt lại lần nữa, cố đẩy hình ảnh cậu bé đang đau đớn ra khỏi tâm trí. Không đến bên nó đã gần như không thể chịu đựng được rồi. Tôi khóa chặt những thớ thịt của mình, hứa hẹn với bản thân rằng nếu lúc này tôi di chuyển thì sẽ chẳng giúp ích gì cho nó.

“Vậy đó,” Jeb nói, giọng ông quá xã giao trong tình huống này, “cậu có thể thấy Jamie không đồng tình rồi. Ta cho là nó cũng có quyền được nói nhiều như cậu.”

Trong một lúc lâu không có câu trả lời nào nên tôi phải mở mắt ra lần nữa.

Jared đang nhìn đăm đăm vào khuôn mặt thống khổ, sợ hãi của Jamie với vẻ kinh hoàng của chính anh.

“Làm sao bác lại để chuyện này xảy ra, hở Jeb?” anh thì thào.

“Cần phải có vài cuộc nói chuyện,” Jeb trả lời. “Tại sao các cậu không nghỉ ngơi một lát trước nhỉ? Có lẽ các cậu sẽ cảm thấy muốn chuyện trò hơn sau khi đi tắm.”

Jare lườm độc địa vào người đàn ông lớn tuổi, đôi mắt của anh chứa đầy sự kinh ngạc và đau đớn vì bị phản bội. Tôi chỉ có duy nhất một so sánh kiểu con người dành cho cái nhìn như thế. Caesar và Brutus, Jesus và Judas.

Sự căng thẳng không chịu đựng nổi kéo dài thêm một phút rất dài nữa, rồi Jared gạt những ngón tay Jamie ra khỏi cánh tay anh.

“Kyle,” Jared gọi, quay người và bước ra khỏi phòng.

Kyle bắn cho em trai mình cái nhăn mặt cuối cùng rồi đi theo.

Những thành viên khác trong đoàn người bẩn thỉu lặng lẽ đi theo họ, Paige núp mình an toàn dưới cánh tay Andy.

Phần lớn những con người khác, tất cả những người đã cúi đầu hổ thẹn vì chấp nhận tôi vào trong cộng đồng của họ, lê chân ra ngoài phía sau họ. Chỉ có Jamie, Jeb và Ian bên cạnh tôi, và Trudy, Geoffrey, Heath, Lily, Wes và Walter ở lại.

Không ai nói gì cho đến khi tiếng bước chân vọng lại đã lùi xa trong sự yên tĩnh.

“Phù!” Ian thở ra. “Suýt nữa thì. Nhanh trí đấy, bác Jeb.”

“Túng thế phải tùng quyền mà. Nhưng chúng ta vẫn chưa thoát hiểm được đâu,” Jeb trả lời.

“Làm như cháu không biết ấy! Bác không để khẩu súng ở chỗ nào đó dễ tìm chứ hả?”

“Không. Ta đã lường trước chuyện này sẽ sớm tới mà.”

“Ít nhất, thế còn đỡ.”Jamie đang run, đứng một mình trong khoảng trống do đoàn người bỏ lại. Ở giữa những người mà tôi phải tính là bạn mình, tôi cảm thấy có thể bước đến bên nó. Nó quăng cánh tay quanh eo tôi, và tôi vỗ vỗ vào lưng nó bằng bàn tay run rẩy. “Được mà,” tôi nói dối trong tiếng thì thào. “Ổn rồi mà.” Tôi biết ngay cả một kẻ ngốc cũng nghe thấy sự giả dối trong giọng tôi, và Jamie không phải là đồ ngốc.

“Anh ấy sẽ không làm đau chị,” Jamie nói chắc nịch, đấu tranh với những giọt nước mắt tôi có thể nhìn thấy trong mắt nó. “Em sẽ không cho anh ấy làm thế.”

“Xuỵt,” tôi thì thầm.

Tôi đang sợ hãi – tôi có thể nhận thấy những nét kinh hoàng đọng trên mặt mình. Jared nói đúng – làm sao mà Jeb có thể để chuyện này xảy ra được chứ? Nếu họ đã giết tôi ngay từ ngày đầu tiên ở đây, trước khi Jamie từng nhìn thấy tôi… Hay ngay trong tuần đầu tiên, trong khi Jared giữ tôi biệt lập với mọi người, trước khi Jamie và tôi trở thành bạn bè… Hay nếu tôi chỉ việc ngầm mồm lại về chuyện Melanie… Đã quá muộn cho tất cả những điều đó.

Cánh tay tôi thiết chặt quanh đứa trẻ.

Melanie cũng kinh hoàng như thế. Đứa em tội nghiệp của tôi.

Tôi đã bảo cô kể cho nó nghe tất cả mọi chuyện là một ý tưởng tồi tệ rồi mà, tôi nhắc nhở cô ấy.

Giờ nó sẽ ra sao đây, khi chúng ta chết?

Nó sẽ rất khủng khiếp. Nó sẽ bị tổn thương và sợ hãi và bị hủy hoại –

Melanie cắt ngang lời tôi. Đủ rồi. Tôi biết, tôi biết rồi. Nhưng chúng ta có thể làm gì đây?

Đừng chết, tôi cho là thế.

Melanie và tôi nghĩ về khả năng sống sót của chúng tôi và cảm thấy tuyệt vọng.

Ian đấm vào lưng Jamie – tôi có thể cảm nhận được dư chấn rung rung qua cả hai cơ thể chúng tôi.

“Không phải khổ sở như thế, nhóc,” anh nói. “Em không đơn độc trong chuyện này đâu.”

“Họ chỉ quá sốc, thế thôi.” Tôi nhận ra giọng nữ trầm của Trudy phía sau tôi. “Một khi chúng ta có cơ hội để giải thích, họ sẽ thấy lý do.”

“Thấy lý do ư? Kyle ư?” Ai đó rít lên gần như không nghe thành tiếng.

“Chúng ta biết chuyện này rồi sẽ tới,” Jeb lẩm bẩm. “Chỉ cần chịu đựng. Bão tố sẽ qua.”

“Có lẽ bác nên đi tìm khẩu súng đó,” Lily bình tĩnh gợi ý. “Đêm nay có thể là một đêm rất dài. Wanda có thể ở cùng với Heidi và cháu –“

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên giữ cô ấy ở nơi nào đó khác,” Ian không đồng ý. “Có lẽ là trong những đường hầm phía nam? Tôi sẽ để mắt đến cô ấy. Jeb, muốn giúp cháu một tay không?”

“Họ sẽ không đi tìm cô ấy ở chỗ tôi đâu.” Đề nghị của Walter chỉ nghe như một tiếng thì thào.

Wes nói chen vào câu của Walter. “Tôi sẽ gác cùng anh, Ian. Bọn họ có sáu người.”

“Không,” cuối cùng tôi cũng thốt được ra lời. “Không. Thế không đúng. Mọi người không nên đánh lẫn nhau. Tất cả các bạn đều thuộc về nơi này. Thuộc về nhau. Không đánh nhau, không phải vì tôi.”

Tôi kéo cánh tay Jamie ra khỏi bụng mình, giữ hai cổ tay nó khi nó cố ngăn tôi.

“Chị chỉ cần ở yên một phút,” tôi bảo nó, lờ đi những cái nhìn tôi có thể cảm nhận trên mặt mình. “Chị cần ở một mình.” Tôi quay đầu để tìm Jeb. “Và mọi người cũng cần có cơ hội bàn bạc về chuyện này mà không có cháu. Thật không công bằng – khi phải bàn bạc những chuyện chiến lược trước mặt kẻ thù.”

“Không, đừng như thế,” Jeb nói.

“Hãy để cháu có chút thời gian suy nghĩ, bác Jeb.”

Tôi bước đi khỏi Jamie, buông hai tay nó ra. Một bàn tay đặt trên vai tôi, và tôi rúm người lại.

Chỉ là Ian. “Không phải là ý hay khi để cho cô đi loanh quanh một mình.”

Tôi chúi về phía trước và cố giữ giọng thật thấp để Jamie không nghe rõ tôi. “Tại sao phải cố kéo dài điều không tránh khỏi? Thế sẽ dễ dàng hơn hay khó khăn hơn cho thằng bé?”

Tôi nghĩ tôi biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng của mình. Tôi chuồi khỏi tay Ian và tháo chạy, lao về phía cửa ra vào.

“Wanda!” Jamie gọi đằng sau tôi.

Ai đó nhanh chóng suỵt nó. Không có tiếng bước chân nào sau tôi. Chắc hẳn họ đã hiểu ra để cho tôi đi là khôn ngoan.

Hành lang tối và vắng vẻ. Nếu tôi may mắn, tôi có thể đi vòng qua rìa hầm vườn lớn trong bóng tối mà không ai biết.

Trong tất cả khoảng thời gian tôi ở đây, điều duy nhất tôi không bao giờ biết là đường ra. Dường như là tôi đã rất nhiều lần đi hết mọi đường hầm ở đây, và tôi không bao giờ nhìn thấy một lối đi nào mà tôi không dần dần khám phá được trong quá trình đi kiếm cái này cái kia. Giờ tôi nghĩ về nó khi tôi rón rén đi qua góc tối nhất của cái hang lớn. Lối ra có thể ở đâu nhỉ? Và tôi nghĩ về điều này: nếu tôi có thể khám phá ra chuyện đó, liệu tôi có đi được không?

Tôi không thể nghĩ được bất kì cái gì đáng để tôi ra đi – chắc chắn không phải là hoang mạc đang chờ ngoài kia rồi, nhưng cũng không phải là Người truy tìm, không phải Người hàn gắn, hay Người khuyên giải của tôi, không phải cuộc sống của tôi trước kia, vốn chẳng để lại mấy ấn tượng nơi tôi. Mọi thứ thực sự có ý nghĩa với tôi đều ở đây. Jamie. Jared, mặc dù anh sẽ giết tôi. Tôi không thể tưởng tượng được tôi rời xa hai người đó.

Và Jeb. Ian. Giờ tôi đã có bạn bè. Doc, Trudy, Lily, Wes, Walter, Heath. Những con người kì lạ đã bỏ qua việc tôi là gì và nhìn thấy cái gì đó mà họ không cần phải giết. Có lẽ đó chỉ là sự tò mò, nhưng bất chấp điều đó, họ đã sẵn sàng đứng về phía tôi chống lại những thành viên khác trong cái gia đình khăng khít của họ. Tôi lắc đầu băn khoăn khi dò theo bức tường đá lổn nhổn bằng bàn tay mình.

Tôi có thể nghe thấy tiếng những người khác trong hang, ở cách xa tôi. Tôi không dừng lại; họ không thể nhìn thấy tôi ở đây, và tôi vừa mới tìm thấy cái khe nứt mà tôi đang tìm.

Sau cùng thì, thực sự chỉ có một chỗ cho tôi tới. Thậm chí cả khi tôi có thể đoán được đường ra bằng cách nào đó, tôi cũng vẫn sẽ đi con đường này. Tôi trườn vào trong bóng tối đen tối nhất có thể tưởng tượng ra được và nhanh chóng đi hết con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.