Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 1




Ép buộc

Cằm Ian trễ xuống. “Em… cái gì cơ?”

“Em sẽ giải thích sau. Việc này không công bằng với anh, nhưng… làm ơn. Chỉ cần hôn em.”

“Thế sẽ không làm em khổ sở à? Melanie sẽ không làm phiền em à?”

“Ian!” tôi phàn nàn. “Làm ơn đi!”

Vẫn còn bối rối, anh đặt tay lên eo tôi và kéo người tôi lại với anh. Khuôn mặt anh quá lo lắng, tôi tự hỏi liệu việc này có thành công được không. Tôi chẳng cần chút lãng mạn nào hết, nhưng có lẽ là anh cần. Anh nhắm mắt lại khi vươn tới tôi, một cử chỉ vô thức. Môi anh khẽ chạm vào môi tôi một lần, rồi anh lùi lại để nhìn vào tôi với cùng biểu hiện lo lắng như cũ.

Chẳng có gì hết.

“Không, Ian. Thực sự hôn em cơ. Giống như… giống như anh đang cố để bị tát ấy. Anh có hiểu không?”

“Không. Có chuyện gì vậy? Kể cho anh trước đã.”

Tôi đặt tay mình quanh cổ anh. Cảm giác rất lạ; tôi không chắc phải làm thế nào cho đúng. Tôi nhón chân lên và cùng lúc kéo đầu anh xuống cho đến khi có thể chạm môi tôi vào môi anh.

Cách này sẽ không thành công với những giống loài khác. Một trí óc khác sẽ không dễ dàng bị cơ thể của nó chiếm ngự thế này. Những giống loài khác đặt ưu tiên của họ theo thứ tự hợp lý hơn. Nhưng Ian là con người, và cơ thể của anh phản ứng.

Tôi ấn miệng tôi vào miệng anh, tóm lấy cổ anh chặt hơn bằng cả hai tay khi phản ứng đầu tiên của anh là đẩy tôi ra. Nhớ lại cách miệng anh đã di chuyển cùng với miệng tôi trước đó, lúc này tôi cố bắt chước hành động ấy. Miệng anh mở ra với miệng tôi, và tôi cảm thấy một cơn sóng đắc thắng kì cục trước thành công của mình. Tôi giữ môi dưới của anh giữa hai hàm răng mình và nghe thấy một âm thanh trầm, hoang dã thoát ra khỏi cổ họng anh trong sự ngạc nhiên.

Và rồi tôi không cần phải cố gắng nữa. Một tay Ian giữ lấy mặt tôi, trong khi bàn tay kia vòng qua hõm thắt lưng của tôi, giữ tôi chặt đến nỗi tôi khó khăn lắm mới hít được một hơi vào buồng phổi thiếu dưỡng khí của mình. Tôi đang hổn hển, nhưng cả anh cũng vậy. Hơi thở của anh hoà lẫn vào của tôi. Tôi cảm nhận bức tường đá chạm vào lưng mình, tôi tựa vào nó. Anh dùng nó để ép tôi thậm chí còn gần hơn. Không còn phần nào trên cơ thể tôi là không ấn vào cơ thể anh.

Chỉ có hai chúng tôi, quá gần gũi đến mức khó mà tính là hai người được.

Chỉ có chúng tôi.

Không ai khác.

Một mình.

Ian cảm nhận được khi tôi bỏ cuộc. Chắc hẳn anh đang chờ đợi chuyện này – chứ không hoàn toàn bị cơ thể điều khiển như tôi đã tưởng. Anh lùi lại ngay khi cánh tay tôi rời ra, nhưng vẫn giữ mặt anh cạnh mặt tôi, chóp mũi anh chạm vào mũi tôi.

Tôi buông thõng hai tay, và anh hít một hơi thở sâu. Từ từ, anh nới lỏng cả hai tay mình rồi khẽ đặt chúng lên vai tôi.

“Giải thích đi,” anh nói. “Cô ấy không có ở đây,” tôi thì thầm, vẫn còn thở gấp gáp. “Em không thể tìm được cô ấy. Thậm chí bây giờ cũng không.”

“Melanie?”

“Em không thể nghe thấy cô ấy! Ian, làm sao em trở lại với Jamie được đây? Nó sẽ biết là em đang nói dối! Làm sao em có thể nói với nó rằng bây giờ em đã lạc mất chị nó? Ian ơi, nó đang ốm! Em không thể nói với nó điều đó! Em sẽ làm nó buồn, làm cho nó khó lành bệnh hơn. Em –“

Ngón tay của Ian ấn vào môi tôi. “Suỵt, suỵt. Okay. Hãy nghĩ về việc này. Lần cuối em nghe thấy cô ấy là khi nào?”

“Ôi, Ian! Đó là ngay sau khi em thấy… trong bệnh viện. Và cô ấy cố biện hộ cho họ… và em hét vào mặt cô ấy… và em – em bắt cô ấy phải ra đi! Và em không nghe thấy cô ấy kể từ đó. Em không thể tìm được cô ấy!”

“Suỵt,” anh lại nói. “Bình tĩnh. Okay. Bây giờ, em thực sự muốn điều gì? Anh biết em không muốn làm Jamie buồn, nhưng dù có thế nào thì nó cũng sẽ ổn. Vậy, hãy nghĩ xem – liệu có tốt hơn không, cho bản thân em, nếu như –“

“Không! Em không thể xoá bỏ Melanie! Em không thể. Như thế là sai! Việc đó sẽ khiến em cũng thành một con quái vật!”

“Okay, okay! Okay. Suỵt. Vậy chúng ta sẽ phải tìm cô ấy?”

Tôi gật đầu gấp gáp.

Anh hít một hơi thở sâu nữa. “Vậy thì em cần… thực sự bị choáng ngợp, đúng không?”

“Em không hiểu ý anh là gì.”

Mặc dù vậy tôi sợ là tôi có hiểu.

Hôn Ian là một chuyện – thậm chí là một việc dễ chịu, có lẽ thế, nếu tôi không quá bận tâm lo lắng – nhưng bất kì cái gì… thăng hoa hơn thế… Tôi có thể không? Mel sẽ rất tức giận nếu tôi sử dụng cơ thể của cô ấy như thế. Liệu đó có phải là việc tôi phải làm để tìm được cô ấy? Nhưng còn Ian thì sao? Việc đó quá là không công bằng với anh.

“Anh sẽ trở lại ngay,” Ian hứa. “Ở nguyên đây.”

Anh ấn tôi vào tường để nhấn mạnh rồi chui trở ra hành lang.

Thật khó mà vâng lời. Tôi muốn đi theo anh, để xem xem anh đang làm gì và đang đi đâu. Chúng tôi phải nói chuyện đã; tôi phải nghĩ thông suốt đã. Nhưng tôi không có thời gian. Jamie đang chờ tôi, với những câu hỏi mà tôi không thể trả lời bằng những lời giả dối. Không, nó đang không chờ tôi; nó đang chờ Melanie. Làm sao tôi có thể làm việc này? Lỡ như cô ấy ra đi thật rồi thì sao?

Mel, Mel, Mel, trở lại đi! Melanie, Jamie cần cô. Không phải tôi – nó cần cô. Nó đang ốm, Mel. Mel, cô có nghe thấy không? Jamie đang ốm.

Tôi đang nói với chính mình. Chẳng có ai nghe thấy cả.

Bàn tay tôi run rẩy vì sợ hãi và căng thẳng. Tôi không thể chờ ở đây lâu hơn nữa. Tôi cảm thấy như là lo lắng sẽ làm tôi phồng căng lên cho đến khi nổ tung.

Cuối cùng, tôi nghe thấy những tiếng bước chân. Và những giọng nói. Ian không đi một mình. Sự bối rối tràn qua tôi.

“Chỉ cần nghĩ về nó như là… một cuộc thí nghiệm,” Ian đang nói.

“Cậu điên à?” Jared trả lời. “Đây có phải là một chuyện đùa tệ hại không?”

Dạ dày tôi rớt xuống sàn nhà.

Choáng ngợp. Ý của anh là thế.

Máu làm nóng mặt tôi, nóng như cơn sốt của Jamie vậy. Ian đang làm gì với tôi thế này? Tôi muốn chạy, để trốn ở nơi nào đó tốt hơn nơi trốn gần đây nhất của tôi, nơi nào đó tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ bị tìm thấy, bất kể họ dùng bao nhiêu đèn pin. Nhưng chân tôi đang run, và tôi không thể di chuyển.

Ian và Jared bước vào tầm nhìn trong căn phòng nơi các đường hầm giao nhau. Khuôn mặt Ian không biểu hiện gì; anh đặt một tay lên vai Jared và đang chỉ đường cho anh, gần như đẩy anh tới trước. Jared đang nhìn chằm chằm vào Ian với sự giận dữ và nghi ngờ.

“Đi qua đây,” Ian thúc giục, ép Jared về phía tôi. Tôi dựa sát vào tường đá, Jared nhìn thấy tôi, nhìn thấy biểu hiện nhục nhã của tôi, và dừng phắt lại.

“Wanda, chuyện này là thế nào?”

Tôi ném cho Ian một cái nhìn chỉ trích sắc bén rồi cố nhìn thẳng vào mắt Jared.

Tôi không thể làm được. Thay vào đó tôi nhìn xuống chân anh.

“Tôi lạc mất Melanie,” tôi thì thào.

“Cô lạc mất cô ấy!”

Tôi gật đầu một cách khổ sở.

Giọng của anh cứng rắn và giận dữ. “Như thế nào?”

“Tôi không chắc. Tôi làm cho cô ấy phải im lặng… nhưng cô ấy luôn trở lại… trước đây luôn luôn thế… giờ tôi không thể nghe thấy cô ấy… và Jamie…”

“Cô ấy đi rồi?” Sự đau đớn bị kìm nén trong giọng anh.

“Tôi không biết. Tôi không thể tìm lại cô ấy.”

Hít thật sâu. “Tại sao Ian lại nghĩ là tôi phải hôn cô?”

“Không phải hôn tôi,” tôi nói, giọng nói nhỏ đến nỗi tôi khó mà nghe được chính mình. “Hôn cô ấy. Không có gì làm cô ấy phiền lòng cho bằng khi anh hôn chúng tôi… lúc trước. Không có gì lôi cô ấy lên trên mạnh như thế. Có lẽ… Không. Anh không cần phải làm thế. Tôi sẽ thử tự tìm cô ấy.”

Tôi vẫn dí mắt vào chân anh, vì thế tôi thấy anh bước về phía tôi.

“Cô nghĩ, nếu tôi hôn cô ấy…?”

Thậm chí tôi không thể gật đầu. Tôi cố nuốt nước bọt.

Những bàn tay thân quen chà vào cổ tôi, vuốt dọc xuống hai bên vai tôi. Trái tim tôi đập thình thịch đủ to để tôi phải tự hỏi liệu anh có nghe thấy không.

Tôi quá xấu hổ, khi phải ép anh chạm vào tôi như thế này. Lỡ như anh nghĩ đây là một trò lừa đảo – là ý của tôi chứ không phải của Ian thì sao?

Tôi tự hỏi liệu Ian có còn đứng đó, đang nhìn không. Việc này sẽ làm anh tổn thương đến cỡ nào?

Một bàn tay tiếp tục vuốt xuống cánh tay tới cổ tay tôi, đúng như tôi biết sẽ như thế, để lại một vệt lửa đằng sau nó. Bàn tay kia đỡ lấy cằm tôi, như tôi biết sẽ phải thế, và nâng mặt tôi lên.

Má anh ấn vào má tôi, hai làn da bừng cháy nơi chúng tiếp xúc, và anh thì thầm vào tai tôi.

“Melanie. Anh biết em ở đó. Hãy về với anh.”

Má anh từ từ trượt trở lại, và cằm anh nghiêng sang một bên để miệng anh bao phủ miệng tôi.

Anh đã cố hôn tôi nhẹ nhàng. Tôi có thể nói là anh đã cố. Nhưng những dự định của anh đã tan thành mây khói, giống y như trước kia.

Lửa ở khắp mọi nơi, bởi vì anh ở khắp mọi nơi. Bàn tay anh vuốt ve da tôi, đốt cháy nó. Môi anh nếm từng inch trên mặt tôi. Bức tường đá đập vào lưng tôi, nhưng chẳng có chút đau đớn nào. Tôi không thể cảm thấy được gì ngoại trừ bị đốt cháy.

Hai bàn tay tôi vặn tóc anh, kéo anh lại với tôi như là còn có cách để chúng tôi gần nhau hơn được nữa. Hai chân tôi vòng quanh eo anh, bức tường cho tôi điểm tựa tôi cần. Lưỡi anh xoắn với lưỡi tôi, và không còn phần nào của tâm trí tôi là không bị niềm ham muốn điên rồ xâm chiếm.

Anh kéo miệng mình ra và ấn môi vào tai tôi lần nữa.

“Melanie Stryder!” Nó quá to trong tai tôi, một tiếng gầm gừ gần như là quát. “Em không được rời bỏ anh. Em không yêu anh sao? Chứng minh đi! Chứng minh đi! Chết tiệt, Mel! Trở lại đây!”

Môi anh lại tấn công tôi lần nữa.

Aaaa, cô ấy rên lên yếu ớt trong đầu tôi.

Tôi không thể nghĩ được lời chào mừng cô ấy. Tôi đang bốc cháy.

Ngọn lửa lan tới chỗ cô ấy, vào tận cái góc nhỏ xíu nơi cô ấy đang gục xuống, gần như không còn sức sống.Bàn tay tôi nắm chặt vải áo sơ mi của Jared, giật nó lên. Tự chúng làm như vậy, tôi không hề ra lệnh. Bàn tay anh đốt cháy da trên lưng tôi.

Jared? Cô ấy thì thào. Cô ấy cố định hướng cho mình, nhưng trí óc mà chúng tôi đang chia sẻ quá mất phương hướng.

Tôi cảm thấy những cơ bắp nơi bụng anh dưới lòng bàn tay tôi, bàn tay tôi cọ sát giữa chúng tôi.

Cái gì? Đâu… Melanie đang đấu tranh.

Tôi thoát khỏi miệng anh để hít thở, và môi anh đốt cháy một đường xuống cổ họng tôi. Tôi vùi mặt mình trong tóc anh, hít hà hương thơm.

Jared! Jared! KHÔNG.

Tôi để cô ấy trôi qua cánh tay mình, biết rằng đây là điều tôi muốn, mặc dù bây giờ tôi gần như không chú ý được nữa. Hai bàn tay trên bụng anh trở nên cứng rắn, giận dữ. Những ngón tay cào vào da anh và rồi đẩy anh ra mạnh hết sức có thể.

“KHÔNG!” cô ấy gào lên qua môi tôi.

Jared tóm được tay cô ấy, rồi đẩy tôi vào tường trước khi tôi bị ngã. Tôi sụm xuống, cơ thể bối rối vì những mệnh lệnh đối lập mà nó đang nhận được.

“Mel à? Mel!”

“Anh đang làm cái gì thế hả?”

Anh rên lên vui mừng. “Anh biết là em có thể làm được mà! **, Mel!”

Anh lại hôn cô ấy lần nữa, hôn đôi môi mà giờ đây cô ấy đang kiểm soát, và cả hai chúng tôi đều có thể nếm được những giọt nước mắt chảy xuống mặt anh.

Cô ấy cắn anh. Jared nhảy lùi lại, và tôi trượt xuống sàn, ngồi rũ thành một đống.

Anh bắt đầu cười. “Đúng là cô gái của anh. Cô vẫn có cô ấy chứ hả, Wanda?”

“Vâng,” tôi hổn hển.

Cái quái gì thế này, Wanda? Cô ấy rít lên với tôi.

Cô đã ở đâu? Cô có chút xíu ý tưởng nào về những việc tôi phải làm để cố tìm cô không hả?

Có, tôi có thể thấy là cô đang phải khổ sở cực kì.

Ồ, tôi sẽ phải khổ sở, tôi hứa với cô ấy. Tôi đã có thể cảm nhận được nó đang tới. Giống hệt như trước đây…

Cô ấy lướt qua những ý nghĩ của tôi nhanh hết sức có thể. Jamie?

Đó là việc mà tôi đang cố nói với cô. Nó cần cô.

Vậy tại sao chúng ta không ở chỗ nó?

Bởi vì nó vẫn còn hơi trẻ để nhìn thấy những việc như thế này.

Cô ấy tìm kiếm thêm vài ý nghĩ nữa. Oa, cả Ian nữa à. Tôi mừng là tôi đã lỡ vụ đó.

Tôi đã quá lo lắng. Tôi không biết phải làm gì…

Chà, thôi nào. Đi thôi.

“Mel à?” Jared hỏi.

“Cô ấy ở đây. Cô ấy tức giận. Cô ấy muốn gặp Jamie.”

Jared vòng tay quanh người tôi để giúp tôi đứng lên. “Em muốn điên tiết thế nào cũng được, Mel à. Chỉ cần ở lại đây.”

Tôi đã đi bao lâu?

Tất cả là ba ngày.

Giọng cô ấy đột ngột nhỏ đi. Tôi đã ở đâu?

Cô không biết ư?

Tôi không nhớ được… gì hết.

Chúng tôi rùng mình.

“Cô ổn không?” Jared hỏi.

“Hơi hơi.”

“Lúc nãy là cô ấy đó hả, nói chuyện với tôi – nói ra mồm?”

“Vâng.”

“Liệu cô ấy… liệu cô có thể để cô ấy làm thế bây giờ được không?”

Tôi thở dài. Tôi đã kiệt sức rồi. “Tôi có thể thử.” Tôi nhắm mắt lại.

Cô có vượt qua tôi được không? Tôi hỏi cô ấy. Có thể nói chuyện với anh ấy được không?

Tôi… Làm thế nào? Ở đâu?

Tôi cố dàn mỏng mình ra bên trong đầu mình. “Cố lên,” tôi lầm rầm. “Ở đây.”

Melanie chiến đấu, nhưng không có đường nào thoát.

Môi Jared ấn vào môi tôi, mạnh mẽ. Mắt tôi mở to vì sốc. Đôi mắt đốm vàng của anh cũng mở to, chỉ cách tôi nửa inch.

Cô ấy giật đầu chúng tôi ra sau. “Thôi ngay đi! Đừng có chạm vào cô ta!”

Anh mỉm cười, những nếp nhăn nhỏ hằn lên quanh mắt anh. “Hey, cưng.”

Không buồn cười chút nào.

Tôi cố để hít thở lần nữa. “Cô ấy đang không cười.”

Anh bỏ cánh tay quanh người tôi ra. Quanh người chúng tôi. Chúng tôi đi bộ vào chỗ đường hầm giao nhau, không có ai ở đó. Không có Ian.

“Anh cảnh cáo em, Mel,” Jared nói, vẫn còn đang cười toe. Đang đùa. “Tốt nhất em nên ở ngay đó. Anh không đảm bảo bất kì chuyện gì anh sẽ làm hay không làm để mang em trở lại đâu đấy.”

Dạ dày tôi nhộn nhạo.

Bảo anh ấy tôi sẽ bóp chết anh ấy nếu anh ấy chạm vào cô như thế lần nữa. Nhưng cả câu đe doạ của cô ấy cũng là nói đùa.

“Cô ấy đang đe doạ lấy mạng anh ngay lúc này,” tôi bảo anh. “Nhưng tôi nghĩ cô ấy chỉ đang bông đùa.”

Anh cười lớn, choáng váng vì vui mừng. “Lúc nào cô cũng nghiêm túc quá, Wanda à.” “Chuyện đùa của hai người chẳng vui gì cả,” tôi lẩm bẩm. Không phải với tôi.

Jared lại cười lớn.

**, Melanie nói. Cô đang khổ sở.

Tôi sẽ cố không để Jaime trông thấy.

Cám ơn vì đã mang tôi trở lại.

Tôi sẽ không xoá bỏ cô, Melanie. Tôi xin lỗi vì không thể cho cô hơn thế.

Cám ơn cô.

“Cô ấy đang nói gì?”

“Chúng tôi chỉ đang… làm lành.”

“Tại sao lúc nãy cô ấy lại không thể nói chuyện được, khi cô cố để thả cô ấy ra?”

“Tôi không biết, Jared à. Thực sự là không có đủ chỗ cho cả hai chúng tôi. Dường như tôi không thể hoàn toàn tránh ra. Giống như… không giống như khi anh nín thở. Giống như cố dừng nhịp tim của mình vậy. Tôi không thể làm chính mình không tồn tại. Tôi không biết làm sao.”

Anh không trả lời, và ngực tôi nhói đau. Anh sẽ vui mừng biết bao nếu tôi có thể tìm ra cách tẩy xoá chính mình!

Melanie muốn… không phải cãi lại tôi, mà làm tôi thấy khá hơn; cô ấy vật lộn tìm những lời lẽ xoa dịu nỗi đau của tôi. Cô ấy không thể nào tìm được những lời đúng đắn.

Nhưng Ian sẽ chết mất. Và Jamie. Jeb sẽ nhớ cô. Cô có quá nhiều bạn bè ở đây.

Cám ơn.

Tôi mừng vì bây giờ chúng tôi đã về lại phòng mình. Tôi cần phải nghĩ về vài việc khác trước khi bắt đầu khóc lóc. Giờ không phải là lúc để than thân trách phận. Có nhiều việc quan trọng trước mắt hơn là trái tim tôi, trái tim lại một lần nữa bị tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.