Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 45: Đồng ý




Tư Mộ quẫn bách kéo chặt cổ áo, nhưng không ngờ Vưu Ưu lại nhanh hơn đưa tay qua kéo áo cô, la hét muốn xem vết hôn: “Oh la la——thật tà ác nha! Cho mình xem cho mình xem, vết hôn có cái gì hay.”

“Chú ý hình tượng của cậu. Này! Trước mặt mọi người, cậu tự ý cởi đồ của mình như vậy, còn ra thể thống gì nữa.” Tư Mộ giãy dụa nhỏ giọng la lên.

“Cậu không phản kháng mình cũng sẽ không cởi áo cậu như vậy, cậu ngoan ngoãn phối hợp, mình chỉ nhìn một cái thôi, ngoan~.” Vưu Ưu bắt đầu dụ dỗ, Vưu Ngư nằm trong lòng cô lộ ra cái đầu nhỏ, mặt đỏ đỏ như táo tây, giọng tràn đầy tò mò: “Mẹ nhìn cái gì? Con cũng muốn xem.”

Mặt Tư Mộ đen lại, hai mắt trợn to nhìn mẹ con các cô, các người không nên quá đáng như vậy chứ.

Ngôn Mặc Bạch lên xe, thấy Tư Mộ chưa theo kịp, vẫn còn ở cửa bệnh viện cùng Vưu Ưu lôi lôi kéo kéo.

Nhìn thấy vợ của mình bị người khác kéo áo giữa ban ngày ban mặt liền tức giận đập mạnh xuống cái còi xe, tỏ vẻ bất mãn.

Tư Mộ nghe tiếng còi rung trời, vội vàng ngăn Vưu Ưu: “Đừng làm rộn, cậu muốn nhìn thì tự đi tìm đàn ông vui đùa một chút. Cầm thú nhà mình đang tức giận, mình phải đi về đây.”

"Phốc —— cầm thú? Cậu dám để anh ta nghe thấy không?” Vưu Ưu cười lên, liếc nhìn Tư Mộ nói. Lúc này, nhìn bộ dạng Tư Mộ như một cô vợ nhỏ thì biết ngay cô đã bị Ngôn Mặc Bạch ăn sạch sẽ.

Vưu Ưu liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao màu hồng đang dừng bên đường, rồi quay qua huýt gió với Tư Mộ: “Bé con, anh ta mua xe đúng thật là nhiều, mỗi một chiếc xe như vậy mắc kinh người. Dứt khoát mình không mua xe, cậu nói anh ta cho mình mượn một chiếc để mở mang tầm mắt đi!”

Vẻ mặt Tư Mộ đau khổ: “Cậu muốn mượn thì tự đi nói với anh ta, mình không dám mở miệng. Ngày hôm qua mình đã đụng hư chiếc Maybach màu đen của anh ta, anh ta đang muốn mình bồi thường này.”

“Gì? Hôm qua cậu trở về xảy ra tai nạn sao? Không có bị gì chứ? Mới vừa rồi là tới để kiểm tra? Đã bị thương ở chỗ nào?” Vưu Ưu lo lắng, vội vàng hỏi.

Cô mỉm cười nhìn Vưu Ưu, cho cô ấy một ánh mắt yên tâm: “Không có chuyện gì! Chỉ hơi va vào hàng rào. Xe của anh ấy có tính bảo vệ tốt, tránh va chạm mạnh. Mình không có bị gì hết.”

“Vậy cậu tới bệnh viện làm gì?”

“Ách——” Tư Mộ có chút khó nói, đều là tại tên Ngôn Mặc Bạch kia chuyện bé xé ra to làm trò cười cho người khác. Nhìn người trên xe, Tư Mộ đỏ mặt giải thích: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là dì cả tới sớm hơn lại ra hơi nhiều, tới xem một chút có phải bị gì bất thường không.”

“Stop. Mình còn tưởng chuyện gì lớn! Không phải cậu luôn bị nhiều như vậy sao? Giống như là nước lũ tràn lan vậy, mỗi lần phải dùng mấy túi mới ngừng.” Nói xong lại nhìn sang chiếc xe thể thao màu hồng bên kia đường, cười như không cười nói với Tư Mộ: “Nói, cậu tới kiểm tra cái này mà còn dẫn anh ta đi cùng. Không phải anh ta chăm sóc cậu quá chu đáo đi?”

Tư Mộ kiềm chế lại khuôn mặt càng ngày càng hồng của mình lại, cô mới không nói cho cô ấy biết thật ra là do Ngôn Mặc Bạch đòi dẫn cô tới đây! Nếu Vưu Ưu mà biết, cô không bị các chị em của mình cười nhạo mới lạ.

Bên kia, Ngôn Mặc Bạch tiếp tục nhấn còi ô tô, tỏ vẻ mình không còn nhiều kiên nhẫn, đã vô cùng thiếu kiên nhẫn chờ đợi.

Thấy vậy, Tư Mộ nhìn Tiểu Ngư Ngư đang nằm trong lòng Vưu Ưu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cảm thấy rất đau lòng: “Vưu Ngư bị sao đây? Cậu mau đưa con bé vào xem một chút đi, ngày mai mình sẽ tranh thủ thời gian đi thăm hai người. Mình đi trước nếu không anh ta muốn đập xe luôn rồi.”

“Được, gặp lại sau nhé!.” Vưu Ưu vẫy vẫy tay, vừa cười vừa đứng lên: “Đập là đúng, để anh ta chở ra ngoài bằng siêu xe như vậy, không phải là làm mọi người ước ao ghen tị sao.”

Tư Mộ không có thời gian cùng cô đôi co, nhanh chóng đi tới chỗ xe đậu.

“Dây dưa lâu như vậy, có rất nhiều chuyện để nói sao?” Tư Mộ mói vừa lên xe đã thấy mặt Ngôn Mặc Bạch đen lại trầm giọng nói.

Thật ra là anh tức giận chuyện hồi nãy cô bị người ta kéo quần áo, giống như bảo bối yêu quý của mình bị người khác coi sạch sẽ vậy, cảm thấy rất thiệt thòi.

Tư Mộ không hiểu sao không mặt anh ta luôn đen lại, rõ ràng đẹp trai anh tuấn như vậy, cười lên quả thật là mê chết người, nhưng anh ta chỉ thích lộ ra bộ mặt nghiêm nghị lãnh khốc.

Biết anh là người thiếu kiên nhẫn, có thể là do không đủ kiên nhẫn đợi cô nên tính tình không được tốt. Tư mộ cũng không cùng anh so đo nữa, chỉ nhẹ giọng giải thích: “Vưu Ưu mang con gái tới xem bệnh nên cùng nhau hàn huyên vài câu.” Cuối cùng còn nói thêm: “Thật xin lỗi, để anh phải chờ lâu.”

Ngôn Mặc Bạch hừ một tiếng, rõ ràng là cô không biết mình sai ở đâu, nhưng khi nghe âm thanh dịu dàng của cô, còn ngoan ngoãn nói xin lỗi, tim của anh liền ấm áp, một dòng nước mát chạy qua người, khuôn mặt cũng không thể nghiệm nghị được nữa.

Khởi động xe, nhanh chóng đi về nhà.

Trên xe, Tư Mộ ngồi yên lặng một lúc lâu, cuối cùng lấy can đảm hỏi: “Ngày mai, em có thể đi xem Vưu Ngư được không? Chính là con của Vưu Ưu, con bé bị ngã bệnh——”

Cuộc sống bậy giờ của cô trôi qua không khác gì bị giam cầm, muốn đi đâu cũng phải thông qua sự đồng ý của anh. Hoàn toàn không có tự do.

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “Không phải lúc nãy đã xem rồi sao? Em cũng không phải là bác sĩ, đi thăm thì có ích lợi gì?”

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy cô bé này chính là một con ngựa hoang, một khi thoát cương, sẽ chạy đi chơi quên cả đường về nhà. Cho nên, anh không hề muốn cho cô đi ra ngoài chút nào, hận không thể đem cô nhốt ở trong nhà, tốt nhất là đem cô trói lại nơi thắt lưng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.

Sau khi Tư Mộ nghe xong lời này của anh, thiếu chút nữa là hộc máu.

Như vậy cũng gọi là thăm?

Thăm bệnh mà còn phải như vậy không lẽ đi lại bình thường thì sẽ bị cấm cửa luôn sao?

Tư Mộ vô cùng ai oán rưng rưng nhìn Ngôn Mặc Bạch: “Em chỉ đi một lát sẽ trở về sớm. Thật, em đảm bảo.”

Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, vô cùng khinh thường, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Sự thật chứng minh, lời cam đoan của em không thể nào tin được.”

Tư Mộ tức giận tay nắm chặt lại, không phục la hét: “Ngày hôm qua là ngoài ý muốn! Không phải em không có bị gì sao——”

Cô mạnh mẽ nói lại, anh chỉ đang lấy cớ.

Ngôn Mặc Bạch cười khẽ không tiếng động, đã lâu rồi cô bé này mới lớn tiếng khiêu chiến cùng anh như vậy. Không tệ.Tính tình của con mèo hoang nhỏ đã trở lại.

Thật ra thì anh đã cài đặt một thiết bị đặc biệt trên xe, vừa xảy ra sự cố, anh sẽ nhận được tin tức ngay. Anh lo cô gặp phải chuyện gì không may, vì vậy kêu Tiểu Trang đi qua giúp đỡ.

“Đó là do em vội vàng trở về, chạy xe nhanh nên mới để xảy ra tai nạn.” Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói, “Còn nữa, từ nay về sau em không được lái xe ra ngoài nữa. Chỉ cần có một chút bão là có thể để xảy ra tai nạn xe rồi, có phải em chê mạng mình quá dài hay không, em ném mặt mũi anh đi đâu!”

Tư Mộ tức tới mức nói không ra lời. Không lẽ cô muốn việc đó xảy ra sao? Cô cũng rất xui xẻo đó có được hay không? Tay cô cũng bị thương, còn phải bồi thường xe cho anh nữa…

“Còn nữa, chiếc xe kia của anh, em nói xem có phải là không thể bồi thường, anh không ngại em bồi thường bằng chính mình. Một tuần ba ngày là thời gian riêng của mỗi người, việc kia nhiều hơn, cũng coi như là em đã bồi thường.”

Tư Mộ tức giận mím chặt môi, nhìn chằm chằm anh.

Nghe đi, đây là lời mà một người trưởng thành nên nói sao, nói anh ta cầm thú cũng không hề oan uổng.

Dường như cảm nhận được sự kháng nghị mạnh mẽ và bất mãn của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch không còn nhìn đường sá nữa mà quay sang nhìn cô, cho cô một ánh mắt trấn an: “Yên tâm, phí phục vụ của em rất cao. Ba năm hoặc năm năm là có thể trả hết rồi.”

Tư Mộ không có cách nào nhìn vào gương mặt này nữa rồi…cô sợ nhìn thêm nữa thì cô sẽ không nhịn được mà đem cái túi xách để phía dưới ném vào mặt anh ta.

Tên xấu xa!

Tư Mộ nhanh chóng quay mặt ra ngoài cửa xe, trong lòng đem cả người Ngôn Mặc Bạch hỏi thăm từ đầu tới chân.

Ba năm hoặc năm năm?

Cô làm gì có nhiều thời gian dư thừa với anh ta như vậy?

Nói không chừng một năm là có thể trả hết rồi!

Nói xong, trong lòng Tư Mộ không khỏi dâng lên vẻ đau thương. Dường như vừa nghĩ tới việc một năm sau sẽ rời đi, cô cảm thấy như có tảng đá đè ở trong lòng.

Lắc đầu, hạ cửa xe xuống, tốc độ xe rất nhanh, gió đông đầu mùa lùa vào, phả thẳng vô mặt Tư Mộ, thậm chí có chút đau nhói.

Ngôn Mặc Bạch nhìn cô đang bị gió lạnh thổi vào còn làm cho cô hơi rùng mình, vì vậy nói: “Đem cửa sổ xe đóng lại.”

Bây giờ, thân thể cô không thể chịu lạnh, nếu mà hóng gió một chút, cũng đã làm cho thân thể yếu đi.

Nghĩ đến tối qua cô bị mình giày vò mấy lần rồi hôn mê bất tỉnh, thể lực quá kém. Mà khi đó trên người mình còn đang bị thương, nếu như bình thường, nhất định là cô không thể nào thỏa mãn được mình.

Nếu cô không chăm sóc tốt thân thể, vậy vĩnh viễn mình không thể ăn nhiều hơn rồi?

Âm thanh của anh nghiêm nghị lạnh lẽo giống như gió, Tư Mộ không tự chủ được phát run. Ngoan ngoãn đóng cửa xe lại. Thật ra cô cũng thấy rất lạnh a.

Cuối cùng cũng về tới nhà, Tư Mộ liền đi thẳng tới thang máy bên kia, Ngôn Mặc Bạch đi đỗ xe, chỉ có mình Tư Mộ đi lên trước.

Thang máy lập tức dừng ở lầu một, không đợi Ngôn Mặc Bạch ra, cô liền đi vào trong một mình.

Bình thường cô cũng không thấy thang máy chạy chậm như vậy, hiện tại mới thấy sao lâu vậy mà còn chưa tới lầu tám a.

Tư Mộ khép chặt hai chân, không dám có động tác gì quá mạnh.

Thật là khóc không ra nước mắt, mỗi lần dì cả đến đều ra nhiều đến nỗi dùng mấy miếng cũng không đủ.

Thật vất vả mới tới cửa nhà mình, cô theo trình tự bình thường đưa vân tay vào, nhưng lại thấy báo: “Vui lòng thử lại.”

Chuyện gì xảy ra?

Tư Mộ chưa từ bỏ ý định đưa tay ra thử tiếp, hai lần ba lần, đều là vui lòng thử lại.

Không phải trong nhà có trộm chứ? Hơn nữa còn là người vô cùng giỏi, đệ nhất thần trộm?

Khoa học kĩ thuật tiên tiến như vậy cũng có thể sửa đổi, người bình thường chắc chắn không thể làm được.

Tư Mộ quay đầu nhìn về phía thang máy bên kia, đã lâu như vậy mà còn chưa thấy Ngôn Mặc Bạch đi lên. Tư Mộ lấy di động ra gọi điện cho anh.

Trong nhà hình như là không có thứ gì có thể trộm được, dù sao cô cũng không có coi trọng đồ lắm. Chủ yếu là bây giờ dì cả của cô đang muốn chảy ra ngoài rồi, người này mà còn chưa lên, không chừng một tí nữa sẽ có máu chảy khắp hành lang a.

“Alo?” Một lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối, giọng nói lành lạnh của Ngôn Mặc Bạch vang lên, Tư Mộ nghe thấy không có gì khác ngày thường, nhưng lại cảm thấy có loại quái dị không nói ra được.

“Anh mau lên đây, có chuyện xảy ra rồi! Em mở cửa bằng dấu vân tay nhưng máy lại báo vui lòng thử lại!” Tư Mộ vội vàng nói cho Ngôn Mặc Bạch biết tình hình.

Ngôn Mặc Bạch nhếch miệng, rất ít khi anh cười lên nhìn lay động như vậy “Chờ tý, anh đi xem một chút.”

Cúp điện thoại xong, anh thản nhiên tựa lưng vào cửa thang máy loay hoay bấm điện thoại.

Ai bảo cô không đợi anh, mà một mình đi lên trước.

Anh chính là cố ý không cho cô vào cửa! Anh là muốn hai người cùng nhau trở về!

Hừ!

Ở trên điện thoại di động bấm một dãy chữ số, ở khóe mắt đều là vẻ mặt đắc ý thực hiện được âm mưu của mình.

Tư Mộ ở trên sốt ruột chờ đợi, chính là trông chờ mỏi mòn, nhìn chằm chằm cửa thang máy, nhưng mà đèn phía trên vẫn luôn hiển thị con số cho biết thang máy đang dừng ở lầu một, không có đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.