Vườn Hồng Của Leoches

Chương 57




Trước khi nàng hoàn hồn, Tạ Duẫn Du đã mỉm cười buông nàng ra, đôi mắt sâu đen chứa tia hứng thú và nhiều điểm sáng dừng trên người nàng, nhìn đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn với gương mặt đang dại ra.

Bởi vì uống thuốc nhiều năm liền, môi nàng khi hôn có vị ngọt còn mang theo vị đắng của thuốc, tư vị thật đặc biệt.

"Ngươi....Ngươi...." Rung động quá lớn làm nàng hơn nữa ngày cũng không nói nên lời, chỉ có thể chỉ tay vào hắn lắp bắp.

Khó mà thấy được dáng vẻ luống cuống của nàng, Tạ Duẫn Du nhịn không được lại hôn môi nàng.

"Á! Ngươi còn hôn!" Bị đánh lén lần hai, rốt cuộc lý trí của Trâu Tranh cũng quay về, xấu hổ lui xuống vài bước, lấy tay che miệng mình.

"Chúng ta là phu thê, hôn môi thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?" Hắn vẫn cười đến văn nhã hữu lễ như trước, nhìn dáng vẻ ung dung bình thản của hắn làm như tất cả những hành động vừa rồi đều do nàng tưởng tượng ra.

"Phu....Phu thê...." Lại cà lăm. Trâu Tranh cố gắng ngậm miệng lại, sau đó đằng hắng vài cái, tâm tình bình tĩnh lại, sau đó mới gầm nhẹ: "Thân thể là của thê tử của ngươi, nhưng linh hồn thì không phải. Ngươi đừng quên ta là Trâu Tranh, không phải là "Văn Tinh An" gả cho ngươi.”

"Cho nên là ta hôn thân thể "Văn Tinh An", mà không phải là linh hồn Trâu Tranh. Nói thật, cho dù ta muốn hôn linh hồn cũng không thể hôn được!"

"Ngươi----" Lập tức lại bị hắn che lại không nói ra lời.

Cái gì phong nhã tuấn dật, ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, tiêu sái xuất trần, tất cả đều là gạt người----

"Muốn hôn "Văn Tinh An", mời ngươi chờ mùa xuân năm sau, mà không phải là bây giờ." Nàng tức giận nắm tay lại, không hiểu sao đáy lòng cảm thấy chua xót như uống dấm. "Nói thích ta, không phải "Văn Tinh An", mà là "Trâu Tranh" đúng chứ?" Đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười.

"Ngươi....Ngươi có ý gì?" Đầu óc cô tạm thời ngưng hoạt động, chỉ là một câu ngắn ngủi, nàng nghe không hiểu hàm ý trong đó.

"Nàng hỏi ta muốn thế nào thì câu trả lời của ta là hôn nàng." Không cho nàng đáp án trực tiếp, hắn khẽ cười đem vấn đề ném lại cho nàng.

"Hôn ta là trả lời? Ta không hiểu." Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trí thông minh của Trâu Tranh như biến mất, chỉ còn tay chân luống cuống, ngây ngốc.

Hắn cười không ngừng nhìn nàng chằm chằm, cười đến nỗi làm trái tim Trâu Tranh nhảy lọan lên, đến khi nàng tưởng rằng mình sẽ ngất đi vì tim thiếu dưỡng khí thì hắn mới chậm rãi mở miệng.

"Ta quyết định nhận lời nàng, cùng nàng làm một đôi phu thê chân chính." Hắn cúi người xuống bên tai nàng hạ giọng, âm thanh trầm thấp làm nàng run lên, rặng mây đỏ chưa kịp lui bớt lại càng tăng thêm, ửng đỏ như say rượu.

"Ngươi quên là mùa xuân ta sẽ rời đi sao?" Nàng ôm ngực lui lại mấy bước, kinh hoảng trừng lớn mắt nhìn hắn.

Sai rồi! Sai rồi! Nàng không nên đem tình cảm nơi đáy lòng mình nói cho hắn biết, không nên khi đã biết kết quả là sẽ chia lìa cồn xúc động nói ra.

Nếu chỉ có mình đơn phương, thì nàng còn có dũng khí rời đi một mình, nhưng......Nếu  hắn cũng có tình cảm đối vời mình, làm sao nàng có thể để lại mình hắn mà rời đi?

Rắc rối! Rắc rối quá!

"Thật sự phải đi sao?" Hắn cúi đầu xuống gần nàng, ý cười bên môi lặng lẽ mất đi, giọng điệu bình thản không mang tia cảm tình.

"Ta....Không muốn, nhưng không đi không được." Nằng cắn môi cúi đầu, trực giác cho biết nam nhân này tức giận.

Khó thấy được biểu tình nhát gan của nàng, sự buồn bực của Tạ Duẫn Du bất giác dịu đi. Nụ cười của hắn nhàn nhạt mất đi, khoát tay nói: "Ta hiểu rồi. Nơi này không có gì đáng cho nàng lưu luyến, tất nhiên nàng không muốn ở lại."

"Không phải! Ta chỉ là....Chính là...." Nàng ngẩng đầu muốn phản bác, nhưng vừa thấy ánh mắt của hắn thì nói không ra lời.

"Chính là cái gì? Chính là khinh thường làm thiếu phu nhân trấn Song Long phải không? Vẫn là khinh thường không muốn sống ở nơi tam thê tứ thiếp này? Hay là khinh thường trở thành thế thân của người khác?" Hắn nhìn nàng chằm chằm, cười hữu lễ, nhưng lại nói ra một câu rét lạnh.

"Đúng vậy! Ta chán ghét cái thế giới nam tôn nữ ti này, ta cũng chán ghét làm thế thân của người khác, ta chán ghét khi chiếm cái vị trí làm tâm trí ta luôn lo sợ! Nhưng mà, ta càng sợ tại một khắc mình không biết thì biến mất không thấy, bị ném trở lại cuộc sống thực tại." Trâu Tranh bị hắn bức, chịu không nỗi nói ra nỗi sợ nơi đáy lòng.

Có được tình cảm của hắn, nhưng lại chịu thua bởi số phận, muốn nàng đối mặt thế nào với thế giới của hắn? Làm sao để không vì nỗi nhớ nhung sâu sắc mà làm cho điên loạn?

"Nàng từ chối những người có khả năng làm cho nàng hạnh phúc, đơn giản là vì nàng sợ rằng không biết khi nào sẽ mất đi họ?" Hắn than nhẹ, lấy tay lau nước mắt, ép thân thể Trâu Tranh vào lòng mình. "Đã nghe câu "luyến tiếc người trước mắt" chưa? Về sau xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể đoán trước được, có lẽ không phải nàng biến mất không thấy, mà là ta té ngựa chết...."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Trâu Tranh trước ngực hắn chấn động, ngẩng đầu trừng hắn.

Mắt hồng hồng, mũi đỏ, hai má ửng đỏ, thoạt nhìn mơ hồ không rõ, nhưng hắn lại cảm thấy nàng vừa khóc vừa tức lại tràn đầy sinh lực.

"Sinh mệnh vô thường, tương lai ai có thể đoán được chuyện gì?" Hắn cười nói.

"Chuyện của ta không cần đoán trước, đã quá rõ ràng trước mắt rồi. Huống chi bây giờ hưởng sung sướng, về sau không biết sẽ khổ ra sao? Ta không thể tiêu sái như ngươi vậy được không?" Trâu Tranh cười khổ rời khỏi ngực hắn. Gió lạnh thổi tỉnh lý trí của nàng, làm dịu tình cảm mãnh liệt của nàng.

Tạ Duẫn Du nhìn nàng, thân mình mềm mại nhỏ nhắn của nàng rời khỏi ngực hắn thì trong lòng nháy mắt sinh ra hư không, tim đập mạnh và loạn nhịp, không khỏi nhìn thẳng vào vấn đề của nàng.

Một khi có được sau lại mất đi, hắn có thể thoải mái phất tay áo đưa nàng đi sao?

"Ngươi cũng không xác định được không phải sao? Cho nên chúng ta vẫn cứ nên làm bằng hữu tốt như trước là tốt rồi, không cần rút ngắn khoảng cách với nhau...." Nàng ngẩng đầu cười, một lần nữa ép tình cảm đang dâng trào xuống đáy lòng.

Hắn không nói gì.

Đúng vậy, vốn hắn không ao ước người yêu thế này, đối với nàng bây giờ, chỉ là thưởng thức, chỉ cảm thấy thế gian ít có nữ tử nào có tư tưởng như vậy, đó không phải là yêu, cũng không phải tình yêu, cần gì phải làm cho quan hệ hai người phức tạp lên?

Hắn chỉ đối xử tốt với thê tử của mình, dây là hứa hẹn của hắn khi còn trẻ, không phải đối riêng với ai, mà là đối riêng với người có "thân phận" đặc biệt.

"Ta hiểu, chúng ta là bằng hữu là tốt rồi." Hắn khẽ động khóe miệng mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Nhưng mà, một khi nàng rời đi, hắn tin là mình sẽ nhớ vị "bằng hữu" này.

---

Dần dần cố gắng quên đi sầu lo, Tạ Duẫn Du theo như kế hoạch đã định ra từ trước, điều tra vụ án với nàng. Hai người ở chung giống như bằng hữu, hài hòa tự nhiên như nàng chưa từng có chuyện gì, giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Bọn họ âm thầm hẹn gặp những nam nhân mà Tiểu Như đã từng tiếp xúc ra, sau đó lén hẹn nói chuyện riêng. Qua vài ngày, rốt cuộc cũng hẹn gặp mất xong hết tất cả.

Trâu Tranh nhìn chằm chằm danh sách ghi tên, lạ nhìn bản ghi chép cuộc nói chuyện, nhẹ nhíu mày.

"Ta cảm thấy những người này đều không có động cơ, cũng không có chỗ đáng nghi." Nàng buông danh sách quay đầu nhìn Tạ Duẫn Du ngồi bên cạnh.

"Đúng vậy." Hắn đồng ý cách nhìn của nàng.

"Nhưng mà, chứng cứ vắng mặt của mỗi người cũng không rõ ràng, nhưng không có biện pháp, án mạng xảy ra vào nửa đêm, đa số mọi người đang ngủ, ai mà biết ai ngủ ai không?" Trâu Tranh thở dài.

"Cho dù thức, khuya khoắt, trong đêm đưa tay cũng không thấy năm ngón, cho dù có chuyện phát sinh có người thấy cũng nhìn không rõ." Tạ Duẫn Du nhàn nhạt nói. "Như vậy, hiện nay không tìm ra kẻ khả nghi trong trấn, chỉ có thể tạm thời dời mục tiêu sang người bên ngoài." Nàng lại lấy ra danh sách những nam tử hay ra vào trấn do tổng quản liệt kê ra. Tạ Duẫn Du nhìn bóng dáng nàng trước mắt, đưa tay lấy đi tờ danh sách, ánh mắt híp lại nói: "Nàng không ngủ mấy ngày rồi? Nghỉ ngơi trước rồi ngày mai tiếp tục."

"Ta không sao! Ta chỉ muốn nhanh chóng bắt tội phạm quy án, cho Tiểu Như một công đạo."

Nàng rất mệt, nhưng vừa nghĩ đến tới án mạng của Tiểu Như, nàng chưa muốn ngủ, nhưng đêm khuya thì đáy lòng tịch mịch đau đớn quấn lấy nàng, làm nàng không thể ngủ được, tự nhiên sắc mặt không tốt.

"Điều tra không thể vội vàng, nhưng thân thể nàng vừa mới tốt lên, phí sức cả một đêm như vậy thì thân thể ngươi sẽ không tốt, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi là nàng?" Hắn tự tay kéo nàng dậy, đẩy mạnh nàng vào bên trong.

"Ngươi...."

“Nghỉ ngơi trước, nếu không ta sẽ không cho nàng ra khỏi trấn Song Long." Giọng nói ôn hòa mang theo uy hiếp, mỉm cười nhìn nàng chằm chằm.

"Được rồi!" Trâu Tranh trợn trắng mắt, cam chịu thỏa hiệp. Ai bảo nàng nhờ cậy người ta, quan trọng hơn là, nàng không thể đắc tội với chỗ dựa của mình.

Nàng đưa tay cởi y phục, lại phát hiện hắn còn đứng bên giường, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Xin hỏi, không lẽ ngươi định nhìn chằm chằm ta ngủ sao?"

Tạ Duẫn Du phát hiện mình vẫn duy trì động tác đứng yên, không khỏi cười nói: "Đúng rồi, ta quên nàng là một cô nương."

"Cái gì chứ! Ý ngươi ta là người bất nam bất nữ, giọng điệu này giống như em trai ta." Trâu Tranh bất mãn la lên.

"Chưa từng nghe nàng nói có người nhà. Có thể dưỡng ra nữ nhân lạc quan, kiên cường giống nàng, phụ mẫu nàng chắc là một người rất đặc biệt?"  Hiểu rõ lòng nàng, sẽ muốn hiểu rõ hơn con người nàng.

"Cũng không có gì đặc biệt, nhưng bọn họ rất tốt, thật sự rất tốt. Nhưng mà, cha ta không quá mức đắm chìm trong thế giới đồ cổ, mà mẹ cũng không như tình tiết cẩu huyết như phim truyền hình vì rượu mà nước mắt nước mũi." Nhớ tới điểm thú vị đáng yêu của cha mẹ, mắt nàng có chút nóng, nhưng cười rất nhạc.

"Tình tiết cẩu huyết? Phim truyền hình?" Nghe những từ ngữ không quen thuộc, Tạ Duẫn Du nhịn không được hỏi.

"Tình tiết cẩu huyết chính là chỉ tình tiết tình cảm, chấn động lòng người. Phim truyền hình cũng giống như kịch biểu diễn trên đài. Nhưng mà diễn trong nhiều tháng, hay là một năm." Nàng giải thích đơn giản cho hắn.

"Rất thú vị." Hắn cười nói.

"Đúng vậy, cuộc sống của ta ở thế giới kia có rất nhiều chuyện thú vị, nhưng diễn ra quá nhanh, không có thời gian cho ngườ ta có thể lắng đọng lại."

"Có tất sẽ mất."

"Đúng vậy, có tất sẽ mất." Nàng gật đầu đồng ý. "Cảm giác lúc trước ta đến nơi này, cảm thấy yên tĩnh, nhàm chán đến nỗi muốn làm người ta phát điên. Nhưng bây giờ thật sự nhìn nhận lại thế giới này, cũng không phải nơi này nhàm chán mà là lòng người."

"Nếu nàng cảm thấy nhàm chán, có thể đến tìm ta, nhất định ta sẽ có việc cho ngươi hết nhàm chán." Tạ Duẫn Du bật cười.

"Xin miễn cho kẻ bất tài này." Nàng nhăn mặt nhăn mũi, giả làm mặt quỷ, nở nụ cười.

Hắn cười nhìn nàng,khi nàng quay đầu lại cười thì đáy lòng bất chợt xôn xao, không dấu vết dời tầm mắt đi, bình tĩnh nói: "Thời gian không còn sớm, ta đi trước, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."

"Được! Nhưng mà....Trước hết đưa danh sách cho ta không phải sao?" Ánh mắt nàng vừa chuyển, vội hỏi.

"Danh sách này để ở chỗ ta trước rồi mai đưa lại cho nàng." Tạ Duẫn Du nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên. Hắn không nhìn ra trong lòng nàng đang có ý định gì sao? Chỉ sợ đưa danh sách này cho nàng, ngay cả ngủ nàng cũng không, mà bắt đầu điều tra những người có tên trên danh sách

đó chứ!

Trâu Tranh hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt hắn.

"Đừng trách ta, ai kêu nàng không tự chăm sóc cho mình."

"Đây cũng không phải thân thể ta!" Nàng khẽ càu nhàu.

Nghe thấy nàng lầm bầm oán giận, Tạ Duẫn Du lắc đầu cười. "Nàng cũng biết không phải thân thể mình? Chẳng lẽ muốn khi nguyên chủ trở về lại nằm trên giường bệnh?"

Trâu Tranh nghe vậy tim có chút đau đớn, nhịn không được giương mắt hỏi: "Ngươi là đang lo lắng cho thân thể này? Hay lo lắng cho ta?"

Tạ Duẫn Du nhìn nàng, nửa ngày mới nói: "Cả hai. Nàng là bằng hữu của ta, mà thân thể này là thê tử của ta, tự nhiên đều phải quan tâm."

"Nói cũng phải." Nàng chịu đựng tim đau đớn,, ra vẻ không sao nhếch miệng cười. "Tốt lắm! ta sẽ ngoan ngoãn bảo trọng thân thể thê tử ngươi, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi---."

Nói chưa xong, tiếng đập cửa truyền đến, cùng với đó là thanh âm sốt ruột cất cao của tổng quản.

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!"

Hai người nhìn nhau, Trâu Tranh bước khỏi nội thất trước ra mở cửa.

"Tổng quản, sao vậy?"

"Thiếu phu nhân, người có biết thiếu gia ở....Thiếu gia?" Tổng quản chưa nói xong, đã thấy Tạ Duẫn Du ông tìm đã nửa ngày xuất hiện phía sau Trâu Tranh.

Thế náo? Thiếu gia và thiếu phu nhân không phải phân phòng sao? Tổng quản kinh ngạc nhìn hai người.

"Tìm ta có chuyện gì?" Tạ Duẫn Du biết tổng quản kionh ngạc, ánh mắt biểu lộ hàm ý vui sướng, cũng không giải thích nhiều.

Tổng quản lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Bảo chủ đã trở lại!"

Trong lúc mọi người chưa chuẩn bị tâm lý thì lại về, Phụ thân Tạ Duẫn Du Tạ Tu mang theo một cô nương e thẹn, trong đêm trở về trấn Song Long.

Ngọn nến trong đại sảnh được đốt lên lần nữa, treo đèn lồng lên, sáng rực cả phòng. Vì nghênh đón bảo chủ trở về, những người đã ngủ phải rời giường, nhập vào hàng ngũ nghênh đón.

Đương nhiên Trâu Tranh đi theo Tạ Duẫn Du, thân phận là tức phụ (Con dâu) ra mắt công công (ba chồng). Nhưng mà nàng nhìn thoáng qua nữ tử mềm mại, xinh đẹp bên cạnh thì mày bất giác nhíu lại, thầm hừ một tiếng.

"Phụ thân, nàng là Văn Tinh An, người con mới thành thân mấy ngày trước."

"Con dâu ra mắt công công." Trâu Tranh chuyển ánh mắt từ người nữ tử sang khuôn mặt Tạ Tu với đôi mắt lợi hại.

Trên cơ bản, phụ tử bọn họ có dáng vẻ rất giống nhau, nhưng mà khí chất lại khác nhau. Nếu Tạ Duẫn Du có khí chất lạnh lùng cứng rắn giống công công, nàng tuyệt đối sẽ không nhất kiến chung tình, theo đó mà rơi vào tình yêu.

"Hừ! Thừa dịp vi phụ không ở nhà, vôi vàng thành thân thì tính cái gì? Ngươi vốn không đặt vi phụ vào mắt!" Tạ Tu cười lạnh nói, ánh mắt sắc bén đảo qua Trâu Tranh, lập tức bị vẻ ngoài nhỏ bé và yếu ớt của nàng mà nhăn mày lại.

"Phụ thân, chuyện hôn sự này là vì thân thể Tinh An không khỏe, nên mới kéo dài nhiều năm, vừa đúng thời gian trước thân thể nàng chuyển tốt, con tự chủ trương thành hôn trước, không phải cố ý thành hôn khi phụ thân không ở đây." Tạ Duẫn Du nhàn nhạt trả lời, đối với việc phụ thân tức giận làm như không thấy.

"Ngụy biện, chuyện thành thân này ta không thừa nhận!"

"Công công, chuyện hôn sự giữa con và Duẫn Du là bà bà (Mẹ chồng) tự mình đáp ứng, Duẫn Du chỉ tuân theo lời phụ mẫu thành thân, có trời đất làm chứng, khách mời làm chứng, một câu không thừa nhận của công công, sẽ chối bỏ chuyện hôn sự này, không khỏi nàng ngược. Nếu công công vì tiếc nuối khi không tham dự được hôn lễ, chúng con có thể vì công công làm lại hôn lễ."

Từ trước đến nay khi đối mặt với nam nhân ngang ngược Trâu Tranh luôn khịt mũi xem thường, cho dù người này có là công công của nàng đi nữa. Nhưng mà vì để ý đến cảm nhận của Tạ Duẫn Du, nàng vẫn giữ vẻ ôn hòa khi đối mặt với vẻ tức giận của Tạ Tu.

"Khá cho nha đầu lanh mồm lanh miệng." Tạ Tu không ngờ tân nương tử có dũng khí phản bác hắn, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.

"Đa tạ công công khích lệ." Trâu Tranh cố ý cúi người, cười đến cực kỳ càn rỡ.

Tạ Duẫn Du buồn cười, nhìn nàng và phụ thân đối chọi gay gắt.

"Ai khen ngươi! Thôi! Ốm đau nhiều năm, làm sao có thể có thời gian đọc sách viết chữ? Ngay cả câu châm chọc cũng nghe không ra, còn vọng tưởng làm nữ chủ nhân trấn Song Long?" Tạ Tu nén giận trong mắt, lạnh lùng nói.

"Thật xin lỗi, con dâu tuyệt không như thân phận công công, nói chuyện không quanh co lòng vòng, không kiêng kị nói thẳng, đương nhiên không biết là công công đang châm chọc cho vui." Trong nháy mắt dáng vẻ Trâu Tran vô tội nói, nói với vẻ đáng thương, tội nghiệp, nhưng mỗi câu lại mỉa mai thân phận của Tạ Tu.

Tạ Tu bị nàng mỉa mai, tức giận đến nổi gân xanh.

"Hừ!" Hắn quyết định bỏ qua nữ tử không để bề trên vào mắt này. Tầm mắt chuyển qua nữ tử đang yên lặng đứng một bên, đẩy nàng ta đến trước mặt Tạ Duẫn Du nói: "Nàng là chất nữ của bằng hữu tốt của ta, Cung Hiểu Tuyết. Nàng mười tám tuổi, ta muốn con cưới nàng, chăm sóc nàng cả đời."

Vẻ mặt Tạ Duẫn Du không sợ hãi nói: "Phụ thân, ta đã nói là không cưới thiếp."

"Ai muốn con cưới thiếp, nàng là thê tử của con."

"Thê tử? Công công, còn ta thì sao? Chẳng lẽ muốn con một người có mai mối thỏa đáng làm thiếp?" Trâu Tranh buồn cười nhìn Tạ Tu.

"Bất kính với bề trên, bất hiếu! Trong thất xuất, ta chỉ dùng một cái này, có thể đuổi ngươi khỏi trấn Song Long rồi." Tạ Tu lạnh lùng cười như không cười trừng mắt Trâu Tranh.

"Thất xuất? Có cái này sao?" Làm ơn, nàng đến từ xã hội văn minh, nào biết bảy tội này là gì?

"Ghen tị, không con, nhiều lời, bất hiếu, dâm ưu trộm cướp, bện nan y." Cung Hiểu Tuyết nhỏ giọng nói.

Trâu Tranh trố mắt nhìn nàng ta: "Ngươi nhớ rõ thật?"

"Nữ tử tất nhiên phải nhớ những điều này."

Trâu Tranh khẽ thở dài, nhịn không được lắc đầu nói: "Nữ nhân chính là bị những luật lệ này làm hại mấy ngàn năm, cho tới bây giờ vẫn có người bị ảnh hưởng bởi những luật lệ tệ hại này."

Cung Hiểu Tuyết khó hiểu nhìn nàng, trực giác cho biết nữ nhân này quái dị, khó đối phó.

"Công công, muốn hưu thê hẳn là quyền lợi của trượng phu nhỉ?"

"Duẫn Du là nhi tử của ta, tất nhiên nó phải nghe lời ta." Mặc dù Tạ Tu nói vậy, nhưng không biết nhi tử không thân thiết với ông có nghe theo lời ông ta không.

"Tinh An rất tốt, con sẽ không bỏ nàng cưới người khác." Quả nhiên, Tạ Duẫn Du thản nhiên bác bỏ lời phụ thân nói.

"Hiểu Tuyết có gì không tốt? Nàng xinh đẹp, thiện lương, dịu dàng, thông minh hiểu lễ nghĩa...."

"Xin hỏi công công, nữ nhân thông minh hiểu lễ nghĩa sẽ đoạt trượng phu của người khác sao?" Trâu Tranh nhịn không được mỉa mai.

"Câm mồm! Ta nói chuyện ai cho ngươi xen vào?!"

"Lời nói của công công đã xúc phạm đến hôn nhân của ta và Duẫn Du, đương nhiên ta có thể xen vào." Trâu Tranh cười nói, không sợ Tạ Tu trừng mắt nhìn nàng.

"Hiểu Tuyết so với ngươi tốt hơn trăm ngàn lần, nàng mới là con dâu ta thừa nhận."

"Người sẽ trải qua cả đời với Duẫn Du không phải ông, ông không thể lựa chọn thay hắn." Trâu Tranh cười nói.

"Duẫn Du, tự ngươi nói đi! Thật sự ngươi muốn bỏ Hiểu Tuyết mà chọn nàng ta?" Tạ Tu bị lời nói đúng ý hợp tình của nàng giận đến giơ chân.

"Ba ngàn con sông, chỉ có thể lấy một gáo nước." Tạ Duẫn Du cười khẽ, đôi mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn Trâu Tranh thì hiện lên sự dịu dàng, dịu dàng đến nỗi làm người ta đắm chìm.

Hai gò má nàng không chịu thua kém lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt theo bản năng không nhìn hắn, không dám nhìn thẳng vào nhu tình trong mắt hắn.

Trừng mắt nhìn cử chỉ say sưa của nhi tử với người đối diện, Tạ Tu chỉ có thể tức giận nuốt vào lời mắng chửi đã đến bên miệng, liếc nhìn biểu tình của Cung Hiểu Tuyết.

Người thiếu nữ này giống với nữ nhân ông yêu như vậy, làm sao ông có thể không làm chỗ dựa cho nàng ta đây? Đây là món nợ ông nợ tiểu cô nàng ta, cũng là tư tâm của ông, se duyên cho nhi tử của mình và chất nữ của nàng, có thể bù lại tiếc nuối lúc trước bọn họ yêu nhau nhưng không thẻ bên nhau.

Vì thế, cho dù không từ thủ đoạn trái với luân thường, ông cũng muốn đuổi nữ nhân đáng ghét này đi, vì để chọn được bạn đời tốt nhất cho nhi tử ông.

"Được! Ta có thể cho nữ nhân này vào cửa, nhưng con phải cưới Hiểu Tuyết." Vì đạt được mục đích, thỉnh thoảng có thể giở một ít thủ đoạn nhỏ.

"Không làm được." Tạ Duẫn Du phiền chán người phụ thân một mực theo ý mình, nụ cười nhạt nhẽo trên mặt.

"Công công, Cung cô nương xinh đẹp, thiện lương, ôn lương hiền thục như thế, chắc chắn hấp dẫn vô số công tử danh môn đến cửa cầu thân, đón vào phủ làm thê tử. Sao người nhẫn tâm cho nàng làm thiếp?

"Ngươi----" Tạ Tu chưa đáp lời, chỉ thấy nàng chuyển sang Cung Hiểu Tuyết.

"Cung cô nương, ngươi nguyện cùng chung một phu quân với người khác sao? Chia trái tim trượng phu làm hai? Chỉ cần có được một nửa thì thỏa mãn sao?"

"Ta...." Đột nhiên Cung Hiểu Tuyết bị bắt trả lời, ngại ngùng liếc nhanh qua Tạ Duẫn Du một cái, lại lo lắng nìn Tạ Tu, nói nhỏ: "Tất cả tùy Tạ bá bá quyết định."

Khóe miệng Trâu Tranh hơi rung rẩy. Tùy Tạ Tu quyết định? Mới lạ, rõ ràng là thích Tạ Duẫn Du mới nói vậy.

Nàng quá rõ ràng cái nhìn của Cung Hiểu Tuyết kia là có ý gì, ngực không khỏi thấy khó chịu. Có trượng phu mê người, xác thực làm thê tử sẽ suốt ngày không được yên.

"Có lẽ ngươi không để ý, nhưng mà, ta không muốn dùng chung trượng phu với người khác." Trâu Tranh cười xin lỗi, nhưng ánh mắt lại bốc lửa.

"Nữ nhân khác cũng cho phép trượng phu ba vợ bốn nàng hầu, ngươi hẹp hòi như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm chức chủ mẫu của trấn Song Long đây? Duẫn Du, ta lệnh cho con bỏ đố phụ này." Tạ Tu nổi giận, phẫn hận trừng mắt Trâu Tranh.

"Phụ thân, thể tử của con chỉ có thể là nàng, sẽ không có người thứ hai." Tạ Duẫn Du bình tĩnh nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng phụ thân.

"Con nói cái gì?!"

"Tạ bá bá, người đừng tức giận, nếu Tạ thiếu gia và thiếu phu nhân ghét bỏ Hiểu Tuyết, Hiểu Tuyết sẽ không tự tìm mất mặt." Cung Hiểu Tuyết sốt ruột trấn an Tạ Tu, đôi mắt nổi lên sương mù.

"Đứa nhỏ này, con yên tâm, ta nhất định bắt Duẫn Du cưới con."

"Con đã thề với nương, cuộc đời này ngoài thê tử ra, con sẽ không có nữ nhân thứ hai, lời thề này đến chết cũng không đổi." Tạ Duẫn Du nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng phụ thân.

Tâm Trâu Tranh run lên, ngạc nhiên nhìn Tạ Duẫn Du.

"Cung cô nương, hẳn ngươi là người thông minh, ta và thê tử có cùng suy nghĩ, nàng không thích hủ tục nhiều thê tử, ta cũng không thích thê tử thành đàn. Cho nên ngươi hãy gạt đi ý niệm trong đầu, hãy tìm mối duyên tốt khác." Một lời nhẹ nhàng nhưng không cho người ta đường sống.

Cung Hiểu Tuyết nghe vậy hoa dung thất sắc, hoa lê đái vũ*, Tạ Tu tức giận đến giận giữ rít gào, Trâu Tranh bị lờ của hắn cả kinh khoonghieeur sao nội tâm thấy chua xót.

( *Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Hiện nay thê tử của hắn là mình, nhưng cuối cùng, chân chính cùng hắn lại là Văn Tinh An....

Sắc mặt Tạ Tu trầm xuống, lạnh giọng nói: "Tốt! Rất tốt! Nhi tử của ta lại cưới con dâu ngỗ nghich với bề trên, thật làm cho vi phụ quá thất vọng rồi!"

Trâu Tranh nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tạ Duẫn Du, trực giác cho biết hắn bị lời nói của phụ thân gây thương tổn, không khỏi đau lòng vì hắn, nhịn không được nắm lấy tay hắn đang buông xuống bên người, nắm lại thành quyền thật chặt.

Thân mình Tạ Duẫn Du hơi chấn động, nghiêng đầu nhìn đôi mắt lo lắng của nàng, trở tay nắm chặt tay nàng, gạt bỏ lạnh nhạt gần như là cười trào phúng nói: "Từ trước đến nay con luôn tôn trọng phụ thân, nhưng chỉ có chuyện này, xin thứ cho con không thể nghe theo. Sắc trời không còn sớm, phụ thân và Cung cô nương dọc đường vất vả, mời về phòng nghỉ ngơi, thứ cho con cáo lui trước."

Nói xong, hắn dắt Trâu Tranh rời khỏi đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.