Vườn Hồng Của Leoches

Chương 45




Editor: Gà

Sau lần bị Đôn Hoa vô lại hôn trộm, ba hồn bảy vía của Lam Đề giống như đã bay mất, từ sáng đến tối vẻ mặt luôn hốt hoảng, không yên lòng, đương nhiên làm việc liên tiếp phạm sai lầm, không thoát khỏi bị mắng.

Đang bưng thức ăn đến cho Đôn Hoa, tốc độ của Lam Đề có thể so sánh với rùa bò, nàng không muốn trong lúc mấu chốt này lại phải đưa thức ăn cho hắn, nhưng hắn lại lạm dụng quyền lực của mình, ra lệnh bắt nàng tự đưa qua, nàng mới bất chấp khó khăn lên sân.

Theo bản năng vuốt cổ, một ngày ấn ký đỏ thẫm giấu dưới lớp y phục vẫn chưa mất, thì ngày đó lòng nàng không có cách nào bình tĩnh nổi, vì sẽ khiến nàng nhớ tới ngày đó hắn vuốt ve nàng, dây dưa hôn, hại lòng nàng vừa tỉnh táo lại bắt đầu nhảy loạn, hoàn toàn không biết phải nên làm gì.

Nếu như không có bất cứ chuyện gì ngăn cản, rốt cuộc nàng và hắn sẽ tiến triển đến mức nào? Nàng không dám nghĩ tới, chỉ sợ tim nàng sẽ không giữ được, hoàn toàn đảo hướng về phía hắn, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù bị khinh bạc như vậy, nhưng nàng vẫn không ghét hắn, không ghét chút nào, thậm chí còn mong đợi......

“Lam Đề.”

“Cái gì?” Dừng bước, lúc này mới phát hiện ra Kỷ Tuần không biết đã đứng ở trước mặt nàng bao lâu rồi. “Bát a ca có chuyện gì sao?”

Kỷ Tuần như lo lắng nhìn nàng: “Ngươi gần đây làm sao thế, luôn không yên lòng, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có...... Không có chuyện gì.” Nàng chột dạ cười, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này: “Nếu Bát a ca không có chuyện gì khác, cho nô tỳ đi trước một bước, nô tỳ còn phải đưa thức ăn cho Đôn Hoa bối lặc, thật xin lỗi, cáo từ.”

Vốn định vòng qua hắn tiếp tục đi, không ngờ hắn đưa tay cướp khay trong tay nàng không để nàng đi.

“Bát a ca?”

“Đôn Hoa Đôn Hoa, chẳng lẽ trong lòng của ngươi trừ Đôn Hoa ra, người khác sẽ không chen vào được sao?” Kỷ Tuần cố ý oán trách: “Cái người đó âm hiểm như vậy, đáng giá để được các ngươi xoay quanh hắn như thế ư, ngay cả một mình cũng không có?”

“Ách? Chúng ta?” Còn có ai?

“Ngươi đừng bị hắn lừa, hắn chỉ đùa bỡn với ngươi thôi, không thật lòng với ngươi đâu, ngươi không cần ngây ngốc trầm luân như thế, nếu không cuối cùng người bị thương chắc chắn sẽ là ngươi.”

Lời nói này giống như một cái gai, đâm thật sâu vào tim Lam Đề, khiến nàng đau đớn không thôi.

Đương nhiên nàng rất hoang mang rốt cuộc thái độ của Đôn Hoa đối với nàng là như thế nào, nhưng Kỷ Tuần lại trắng trợn nói ra kết quả tàn khốc như vậy, buộc nàng đối mặt, cách làm như thế thật tàn nhẫn với nàng, độ ác liệt không hề kém với Đôn Hoa!

Nàng buồn giận đoạt lại khay, không khách khí đáp lễ: “Bát a ca tốt hơn ở đâu chứ, không phải cũng cố ý trêu nô tỳ sao, hai người các ngươi kẻ tám lạng nửa cân!”

“Lam Đề!”

Nàng đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại, hoàn toàn không phát hiện trên mặt hắn nâng lên nụ cười kỳ quái, nội tâm không hiểu nổi, không hiểu tại sao bản thân nhất định phải khiến người ta khi dễ như vậy mới được.

Một đường đi nhanh đến trước cửa phòng Đôn Hoa, Tam Hỉ cười mở cửa, ngay khi thấy mặt thối của nàng, nụ cười lập tức cứng đờ, lo lắng hỏi: “Lam Đề cô nương, sao thế?”

“Chuyện không liên quan ngươi, tốt nhất ngươi nên ít hỏi đi!”

“Dạ dạ dạ!” Hắn nhanh chóng né ra, không dám trêu chọc nàng: “Mời vào.”

Vừa vào phòng, Lam Đề thở phì phò ném khay lên bàn, điều này khiến Đôn Hoa kinh ngạc nhíu mày, hắn chưa thấy dáng vẻ tức giận của nàng như vậy bao giờ: “Thế nào, ai chọc nàng tức giận?”

“Ngươi là một trong số đó!”

“Ta?” Hắn dừng một chút, đột nhiên nâng lên nụ cười mập mờ: “Vẫn tức giận chuyện hôm đó sao? Ta nói trước, ta sẽ không nhận lỗi với nàng về chuyện đó.”

Lam Đề vốn không nói việc kia, bị hắn nhắc tới lần nữa, nàng không nhịn được ngượng ngùng: “Ngươi...... Thật không mở bình thì ai biết trong bình có gì!”

“Không phải chuyện kia? Vậy rốt cuộc là chuyện nào?”

“Quên đi, xem như cái gì ta cũng chưa nói.” Tiếp tục công việc dang dở, bày món ăn xong, nàng lập tức lui sang một bên, hệt như trước: “Bối lặc gia, xin dùng bữa.”

Đôn Hoa nhìn thức ăn trên bàn, lập tức cười với nàng: “Nàng qua đây.”

“Làm gì?”

“Dù sao ta sẽ không ăn nàng đâu.”

Vậy cũng khó nói! Nhưng nàng vẫn nhận mệnh đến gần, Đôn Hoa đưa tay một cái, đặt nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cự ly của hai người gần quá mức khiến nàng cảm giác sắp có nguy cơ: “Bối lặc gia, ngươi lại muốn làm gì?”

“Đừng khẩn trương, tay ta vốn có chút không thoải mái thôi.” Hắn cố ý vẫy tay, cố ý lên án: “Mặc dù vết thương trên tay ta nhẹ, nhưng bị người ác ý để qua một bên không để ý tới, ngay cả thuốc cũng không bôi, cho nên hiện tại còn hơi đau, nàng nói nên làm gì mới phải?”

“Đây là trách ta?” Nàng vừa tức vừa thẹn phản bác: “Nếu không phải vì ngươi như vậy với ta...... Cái đó, làm sao ta đã không để ý tới, lại nói đây đều do bản thân ngươi tự tìm!”

“Nhưng thật sự nàng làm không tốt công việc Vạn Tuế Gia phân phó, không phải sao?”

Cư nhiên lấy Vạn Tuế Gia ra hù nàng, thật đáng ghét!” Rốt cuộc ngươi muốn thế nào cứ việc nói thẳng đi!”

Tiểu cô nương dễ thương ngoan ngoãn mắc câu, hắn vui sướng nhìn nàng tự chui đầu vào lưới: “Xem nàng biểu hiện thành ý ra sao.”

Tức giận nhìn hắn chằm chằm được một lúc, sau đó tức giận bưng cháo thập cẩm lên. Hắn cố ý nói tay bị thương, thật ra chính là muốn nàng đút chứ gì? Đút thì đút, dù gì cũng không sao!

Lam Đề dùng thìa múc cháo thổi nhẹ một lúc, muốn cháo nguội một chút, không ngờ ngửi được mùi vị kỳ quái không tự giác nhăn lại mày, cảm thấy nghi hoặc.

“Sao vậy?”

“Cháo này...... Hình như có thêm mùi vị kỳ quái.”

“Thật hay giả?” Đôn Hoa không khỏi bật cười: “Như vậy mà nàng cũng ngửi được, ta bắt đầu hoài nghi có phải nàng đầu thai từ cẩu không.”

“Ngươi đừng không tin, ta nói thật!”

Đương nhiên vị giác và khứu giác của người nấu ăn đặc biệt bén nhạy hơn so với người bình thường, nàng vô cùng tin tưởng chính mình.

Đôn Hoa cũng không quá mức để ý: “Vậy nàng trả lời xem, rốt cuộc cháo này có thêm mùi gì kỳ quái?”

“Đây là đang thử ta sao?”

“Dĩ nhiên.”

Không cho ngươi đắc ý! Nàng lập tức nhẹ nếm một hớp cháo, muốn từ trong đó phân biệt rốt cuộc là thêm vị gì, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc vẫn không nói ra được mùi kỳ quái này là gì, nhưng vẻ mặt trở nên có chút quái dị.

“Thế nào, nếm không ra được? Cái này do nàng nói mà.”

Lam Đề không đáp lại nhạo báng của hắn, sau một khắc đột nhiên, bất ngờ không kịp đề phòng phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực ngã ra phía sau!

Đôn Hoa kinh ngạc trợn to đôi mắt, vội vàng đưa tay ôm lấy nàng, hai người cùng nhau  té xuống đất. “Lam Đề?”

Nàng ngã vào lòng hắn, khổ sở tiếp tục hộc máu, Đôn Hoa lập tức trừng mắt về phía chén cháo trên bàn.

“Tam Hỉ!”

“Bối lặc gia?” Vừa nghe tiếng hô cấp bách của chủ tử, Tam Hỉ lập tức xuất hiện, sau đó sợ hết hồn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhanh, nhanh đi gọi Đỗ thái y tới đây!”

“Dạ, nô tài lập tức đi ngay!”

Đôn Hoa ôm chặt lấy Lam Đề, không ngừng giúp nàng lau vết máu ở khóe miệng, lần đầu tiên có loại cảm giác bất lực hốt hoảng luống cuống, điều này làm lòng hắn cực kỳ kinh đảm, ảo não, sớm biết thế vừa rồi đã không cố ý đùa nàng, hại nàng phô trương!

Phát hiện nữ nhân trong lòng từ từ mất đi ý thức, hắn bất chấp tất cả uy hiếp bên tai nàng: “Đồng ý với ta, nàng tuyệt đối không thể chạy mất, ta vẫn chưa có ý định bỏ qua cho nàng, biết không!” Hắn không muốn nàng có bất kỳ chuyện gì, hắn muốn nàng sống thật tốt, hắn tuyệt đối không cho phép nàng cứ rời đi như vậy!

Lam Đề dùng hết hơi sức cuối cùng trên người, yếu đuối mở mắt nhìn hắn, hình như nàng thấy lo lắng, nóng nảy, sợ hãi trong mắt hắn, khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, khó chịu vì trúng độc tựa như không còn rồi.

Nở nụ cười nhàn nhạt, nàng nhắm mắt lần nữa, như sắp ngủ một giấc dài không dậy nữa, điều này làm Đôn Hoa sợ hãi đến cùng cực, ôm chặt lấy nàng đang từ từ mất đi phản ứng cơ thể, đau triệt nội tâm rống to.

“Lam Đề? Mau mở mắt, Lam Đề ——”

************

“Kỳ quái, đây là nơi nào?”

Phóng mắt nhìn sang, bốn phía đen nhánh chỉ có phía trước xuất hiện một điểm sáng vô cùng nhỏ, như đang dẫn nàng đi tới, nàng không biết mình nên đi nơi nào, chỉ có thể lựa chọn phương hướng có ánh sáng đó từ từ đi tới, hy vọng có thể tìm được đường ra.

“Lam Đề!”

Trong bóng tối, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng, nàng nghi hoặc xoay người, chẳng biết lúc nào một ánh sáng nhỏ đã xuất hiện ở phía sau, hình như âm thanh kia truyền tới từ điểm sáng đó.

“Bối lặc gia, là ngươi sao?”

“Lam Đề, trở về đi!”

Hình như tiếng gọi vô cùng vội vàng, giống như sợ mất đi thứ gì quan trọng, nàng chần chừ nhìn hai điểm sáng bên trái bên phải, rốt cuộc không biết mình nên đi bên nào mới đúng.

“Lam Đề, nàng có nghe thấy không, ta không cho phép nàng đi, nhanh trở về đi!”

Giọng điệu thật bá đạo, nhưng nàng không tức giận chút nào, rất vui vẻ khi ở nơi không có gì cả nhưng có thể nghe được âm thanh của hắn, điều này làm nàng có cảm giác an tâm, cả người không tự giác đi về phía có âm thanh của hắn.

Càng đến gần điểm sáng, ánh sáng này càng mãnh liệt, rốt cuộc nàng không nhịn được nhắm hai mắt lại, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng, không biết bay đi đâu, tiếp đó một cỗ lực lượng kỳ quái kéo nàng xuống dưới, tựa như đang nhét thứ gì vào bên trong, lúc này tứ chi bách hải cũng nhức mỏi vô lực, ngay cả hô hấp cũng biến thành có chút khổ cực.

Trong lúc mơ hồ đó, bên tai nàng truyền tới âm thanh hai người nam nhân đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau, như xa như gần, khiến nàng nghe không rõ lắm.

“Đôn Hoa, đối tượng của người nọ là ngươi, hôm đó tất cả quan viên đều ăn cháo như nhau, chỉ có chén của ngươi bị hạ độc.”

“Cho nên rất có thể là người của Ngự Thiện Phòng đang giở trò quỷ? Bọn họ dám trắng trợn táy máy tay chân như vậy sao? Bản thân ta không nghĩ thế.”

“Ta cũng nghĩ vậy, nói đi cũng phải nói lại, ngươi nhanh chóng suy nghĩ một chút gần đây kết thù kết oán với người nào đi, có lẽ từ danh sách những người không cam lòng có thể tra ra được gì đó, a......”

“...... Ngươi cười hả hê như vây, đang vui sướng khi người gặp họa.”

Lam Đề thử một lúc lâu, thật vất vả rốt cuộc mở được hai mắt ra, chỉ thấy bên giường có một bóng lưng bảo bọc nàng, tấm lưng kia rất quen thuộc, quen thuộc đến nàng không thể nào nhận lầm.

“Bối...... Bối lặc gia......”

Bóng lưng bên giường đầu tiên là kinh ngạc dừng một chút, tiếp đó lập tức quay người lại, không dám tin nhìn nàng, đưa tay lau gương mặt tái nhợt của nàng: “Lam Đề, nàng thật sự đã tỉnh rồi sao?”

“Rốt cuộc người đã tỉnh rồi hả?” Nghi Khâm ở sau lưng Đôn Hoa dò xét một cái, lập tức phân phó Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài: “Tam Hỉ, đi tìm Đỗ thái y, nói Lam Đề cô nương đã tỉnh.”

“Dạ!”

Ý thức của Lam Đề vẫn vô cùng chưa rõ ràng, hai mắt lúc mở lúc nhắm, hô hấp vô cùng yếu ớt, khiến Đôn Hoa hoàn toàn không có cách nào yên tâm, chỉ sợ đây là hồi quang phản chiếu, nàng vẫn sẽ bỏ hắn mà đi lần nữa.

Hắn thận trọng giúp nàng lau mồ hôi trên trán, một tay nắm chặt tay nàng, như muốn nàng gắt gao bắt lấy, không để nàng rời đi.

Lam Đề cảm thấy hắn đang sợ hãi, cố gắng nở nụ cười, yếu đuối hỏi: “Bối lặc gia...... Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Suốt ba ngày rồi.”

Ba ngày này, hầu như hắn không ngủ không nghỉ canh giữ ở cạnh giường nhỏ, biểu tình nặng nề khiến mọi người hoàn toàn không dám nói nhiều, chỉ sợ không cẩn thận nói sai một câu khiến hắn phát điên, hại mình chết không có chỗ chôn, ngay cả Đỗ thái y cũng thận trọng cân nhắc dùng từ, tận lực tìm cách nói rõ bệnh trạng của Lam Đề không để hắn phát hỏa.

“Ba ngày? Sao ta không cảm thấy gì...... Thì ra ta ngủ lâu như vậy......”

“Nàng vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói quá nhiều.” Mới nói vài câu thôi, hắn lập tức phát hiện rõ ràng nàng không thở nổi, điều này khiến hắn vội vàng ngăn lại: “Có gì chờ nàng nghỉ ngơi đủ rồi lại nói, được không?”

Đỗ thái y vội vàng chạy tới, Đôn Hoa lập tức nhường vị trí bên giường ra để ông xem bệnh, kiểm tra Lam Đề xong, rốt cuộc ông thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói với Đôn Hoa: “Bối lặc gia, xem như Lam Đề cô nương đã thoát khỏi hiểm cảnh rồi, kế tiếp chỉ cần để nàng điều dưỡng thật tốt, không bao lâu, nàng có thể khôi phục khỏe mạnh.”

Thật may lượng độc Lam Đề ăn vào không nhiều lắm, mới có biện pháp miễn cưỡng nhặt về một cái mạng, nếu nàng ăn nhiều hơn một hớp cháo, dù tiên trên trời hạ phàm cũng không cứu được nàng.

Vừa nghe Đỗ thái y bảo đảm, nội tâm Đôn Hoa treo cao đã lâu cuối cùng có thể tạm thời để xuống, mỗi ngày mỗi đêm không cần phải run sợ trong lòng nữa: “Đỗ thái y, điều dưỡng thân thể nàng vẫn phải làm phiền ngươi.”

“Nên làm, cần phải vậy.”

Đỗ thái y tránh ra một bên, Đôn Hoa lại ngồi cạnh giường nhỏ, vuốt gương mặt hơi gầy gò của tiểu nhân nhi trên giường, trước đây nàng giả vờ bệnh, nhưng bây giờ bị bệnh thật, điều này khiến hắn không thể không tội nghiệp, hơn nữa rất...... Đau lòng.

Vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi giờ phút này Lam Đề mở mắt ra, nhìn thấy tuy hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không cách nào yên tâm được, cười nhạt nói: “Ta hù dọa ngươi, phải không?”

“Nghĩ hay quá nhỉ, ta chỉ không hi vọng có người chết vì ta mà không rõ nguyên do, ta còn lâu mới muốn có gánh nặng này.” Hắn vẫn mạnh miệng.

“Thì ra ngươi cũng sẽ sợ áy náy?” Nàng cười nhắm mắt lại lần nữa, từ từ chìm vào mộng đẹp: “Không làm ngươi áy náy...... Hình như hơi đáng tiếc......”

Đáng tiếc ở đâu? Rốt cuộc đầu nàng đang suy nghĩ gì, thật sự hi vọng mình thay người khác chết vô ích, oan uổng như vậy sao?

Nhìn hô hấp của nàng dần dần nhẹ đi, yên tĩnh nghỉ ngơi, Đôn Hoa vui mừng nở nụ cười, tạm thời quyết định không so đo lời nói lung tung vừa rồi của nàng.

“Cũng vì là nàng nên mới áy náy, nếu là người khác, ta không biết hai chữ này viết như thế nào đâu.”

Rốt cuộc nàng có hiểu lòng hắn hay không? Cho dù không hiểu cũng không gấp, hắn sẽ để nàng từ từ hiểu, đợi sau khi cơ thể nàng từ từ phục hồi......

Editor: Gà

“Lam Đề cô nương, ngươi do chúng ta cứu đó, thật may ngươi sống lại, bằng không...... Sẽ có nhiều mạng nhỏ chết thảm lắm.”

“Tam Hỉ ca, huynh quá khoa trương rồi, làm sao có thể?”

Nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tinh thần Lam Đề từ từ khá hơn, nếu Đôn Hoa không thể xuất hiện, Tam Hỉ cũng sẽ ở cạnh nàng, trừ chăm sóc nàng, còn giúp nàng giải buồn.

“Làm sao không thể? Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh trước quỷ môn quan, ngươi không nhìn thấy thôi, mỗi lần Đỗ thái y đến chẩn bệnh cũng run run rẩy rẩy, trong nháy mắt tóc trắng trên đầu mọc ra rất nhiều, mới vài ngày liền già đi vài tuổi.”

“Thật hay giả vậy?” Lam Đề vừa uống thuốc, vừa nhớ lại mấy lần gần đây nhìn thấy Đỗ thái y, ông đều cười, tựa như thăng lên làm đại quan, không thấy nơm nớp lo sợ ở đâu mà?

“Đương nhiên là thật, ngươi đừng không tin, thân thể ngươi mau tốt lên đi, mỗi ngày chúng ta trôi qua mới tốt, nếu để Bối lặc gia điên lên như thế nữa, ai trong chúng ta cũng không chịu nổi.”

“Hắn phát điên không phải vì ta đâu.” Nàng cố ý phủi sạch quan hệ: “Hắn chỉ không muốn chịu phải tội không giải thích được thôi, còn lâu mới liên quan tới ta.”

“Thật không liên quan đến Lam Đề cô nương?” Tam Hỉ tặc tặc cười: “Ta chưa từng nhìn thấy Bối lặc gia không ngủ không nghỉ canh giữ bên giường của ai đâu, hầu như một tấc không rời, quan tâm thật sự mà.”

Một chút ửng hồng khả nghi lập tức hiện trên hai gò má Lam Đề, hại nàng không thốt nên lời. Nàng biết những chuyện này, cũng vô cùng cảm động, nhưng lại không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể yên lặng giả ngốc, giả vờ không hiểu, ngày qua ngày, vì hắn cũng chưa tỏ rõ điều gì, chỉ sợ mình hiểu sai ý, tự mình đa tình hậu quả sẽ bị hắn giễu cợt.

Rốt cuộc bản thân đối với hắn là cảm giác gì, nàng cũng rất hoang mang, bây giờ nội tâm nàng loạn thất bát tao, hoàn toàn không cách nào lý giải rõ ràng, xác định được quan hệ của hai người bọn họ.

Nàng đang lâm vào trầm tư, lúc này một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới phòng trong: “Tam Hỉ, nếu ngươi lại nói nhảm, cẩn thận ta vá miệng ngươi lại.”

“Bối lặc gia, ngài đã tới rồi.” Tam Hỉ cười cười vội vàng lui sang một bên, tránh vị trí giường ra: “Nô tài đang giúp Bối lặc gia nói tốt, như vậy cũng bị phạt sao?”

“Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi câm đâu.”

Đi đến mép giường ngồi xuống, Đôn Hoa theo thường lệ xem xét khí sắc của tiểu nhân nhi trên giường, có chút kinh ngạc nhíu mày: “Mặt của nàng đỏ rồi? Tại sao vậy?”

“Cái gì?” Lam Đề chột dạ che hai gò má: “Ta...ta không có!”

“Có hơi sức tranh luận với ta?” Điều này khiến Đôn Hoa bật cười: “Không tệ, xem ra tình trạng của nàng khôi phục rất ổn định, Đỗ thái y thật có bản lĩnh.”

Hai gò má vốn gầy từ từ trở nên mượt mà, hai mắt trong suốt tinh thần cũng trở lại rồi, chỉ tiếc thân thể còn gầy yếu chút, tựa hồ gió mạnh vừa thổi qua cũng sẽ thổi bay, xem ra hắn phải phân phó Đỗ thái y, trừ dùng thuốc bên ngoài, còn phải giúp nàng thêm thức ăn tẩm bổ một chút, tốt nhất có thể nuôi thêm một chút thịt trên người nàng.

Lam Đề nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu nụ cười kỳ quái trên mặt hắn rốt cuộc biểu thị điều gì, chỉ cảm thấy có chút chíp bông, tựa như mình là khối thịt béo trên tấm thớt, chờ hắn đến ăn.

“Ngươi...... Vẫn nhìn ta làm gì?”

Hắn cố ý đùa nàng: “Đang suy nghĩ chờ sau khi nàng dưỡng tốt thân thể, nên xử trí nàng như thế nào.”

“Xử trí?” Nàng lập tức bất bình kháng nghị: “Rõ ràng là ta thay ngươi chịu tội, ngươi lấy mặt mũi gì xử trí ta? Ngươi nên báo đáp ta mới đúng!”

“Đó, bây giờ nàng muốn ta bù đắp nhân tình sao?”

“Đó là đương nhiên, nếu không ta vô duyên vô cớ ăn bữa tiệc đắng này sao?”

Có hơi sức gây gổ, có sức sống, rất tốt! “Vậy nàng cảm thấy ta nên báo đáp nàng như thế nào...nàng mới có thể hài lòng đây?”

“Gì?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói thật à?”

“Dĩ nhiên.”

Dễ nói chuyện vậy sao? Ngược lại nàng có chút do dự: “Chuyện này...... Cái này...... Để ta suy nghĩ một chút......”

“Ta đề nghị lấy thân báo đáp.” Gần đây Nghi Khâm ưa thích tham gia náo nhiệt không mời mà đến bước vào phòng trong, cố ý xem kịch vui: “Dù sao thiếu chút nữa người ta đã bỏ mạng, lấy thân báo đáp không quá đáng chứ?”

“Nghi Khâm?” Đôn Hoa tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Gần đây ngươi rất rỗi rãnh à, cứ chạy qua đây.”

“Nếu so rỗi rãnh, ta không sánh bằng ngươi.” Hắn không sợ bạn tốt xem thường, tiếp tục giễu cợt: “Nói thật, thật sự ta cảm thấy lấy thân báo đáp không tệ, ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút.”

“Ngươi tùy tiện nói một chút, đương nhiên ta tùy tiện nghe một chút, đừng cho rằng ta sẽ ngốc đến mức thật sự tin.”

“Ta phải nhấn mạnh lần nữa, ta cực kỳ nghiêm túc đưa ra đề nghị này.” Nghi Khâm cố ý nhắc nhở: “Vậy ngươi nghĩ không ai dám động tới con mồi của ngươi, nên có thể chậm rãi chơi đùa? Đừng quên, còn có một con rồng nhỏ như hổ rình mồi, có lẽ một khi tìm được cơ hội sẽ ngậm con mồi của ngươi trong miệng tha đi mất, không phải sao?”

Những lời này trong nháy mắt đánh thức Đôn Hoa, khiến hắn nảy sinh cảm giác nguy cơ lần nữa. Kỷ Tuần liên tiếp tìm cơ hội đến gần Lam Đề, điều này làm hắn đặc biệt để ý, nhưng không có cách nào ngăn cản, hắn biết mình đã không thể buông nữ nhân trước mắt ra, có lẽ nên nói là không muốn buông ra, vậy không bằng theo lời Nghi Khâm trực tiếp thú nàng, chặt đứt cơ hội của Kỷ Tuần, như vậy không phải tốt hơn sao?

Huống chi vừa nghĩ tới việc Lam Đề trở thành thê tử của hắn, chẳng những hắn không cảm thấy bài xích, ngược lại còn vô cùng mong đợi, không giống mỗi lần trưởng bối hữu ý vô ý ám hiệu cho hắn cân nhắc thú Hoàn Dung khiến hắn sinh ra chán ghét.

Hắn không nghĩ rằng thành thân có gì tốt, cố ý để trống vị trí thê tử này, nhưng nếu đối tượng là Lam Đề, ngược lại nội tâm của hắn phát lên một cỗ vui sướng, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử.

“Lấy thân báo đáp liền lấy thân báo đáp đi, ngươi nghĩ ta không dám sao?” Nói là làm, Đôn Hoa lập tức từ cạnh giường đứng dậy: “Ngay bây giờ ta sẽ đi xin Vạn Tuế Gia chỉ hôn, xin Lam Đề trở thành phúc tấn của ta.”

“Cái gì?” Lam Đề kinh ngạc vội vàng bắt hắn lại, quả thực bị dọa sợ: “Đợi chút Bối lặc gia, ngươi...... Không phải ngươi đang nghiêm túc chứ?”

Nào có ai lấy hạnh phúc cả đời của chính mình ra vui đùa? Điều này không đáng, hơn nữa cái giá quá đắt, hắn không thể không rõ ràng!

“Ta rất nghiêm túc, hơn nữa bắt buộc phải làm.” Đôn Hoa quay đầu dịu dàng cười với nàng: “Vậy nàng nghĩ ta không xứng với nàng?”

“Sao có thể? Là ta không xứng với ngươi!”

“Ta không cảm thấy nàng không xứng, ta sẽ như vậy với một người đơn thuần như nàng, ai cũng không ngăn cản được.” Hắn dịu dàng dụ dỗ: “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể, chờ làm tân nương, những thứ khác toàn bộ để ta xử lý.”

“Không phải vậy, Bối lặc gia, Bối......”

Đôn Hoa chỉ nghĩ nàng thẹn thùng, hoàn toàn không nhìn thấy thần sắc bàng hoàng trong mắt nàng, phân phó Tam Hỉ chăm sóc nàng thật tốt lập tức rời khỏi phòng, trực tiếp đi tìm Hoàng đế, nhất định phải xin Hoàng đế tự mình chỉ hôn để Lam Đề gả cho hắn.

Vừa nghe đến thỉnh cầu của hắn, thật sự Hoàng đế có chút kinh ngạc, không ngờ hắn sẽ làm ra điều này khiến người ta thật ngoài ý muốn: “Đôn Hoa, ngươi nói thật? Xuất thân của cô nương kia không cao, theo lý thuyết trèo không nổi ngươi.”

“Chính vì vậy, nên vi thần mới hi vọng Vạn Tuế Gia tự mình chỉ hôn, như vậy thì không ai dám nói gì.”

“Lý do gì?”

“Đã nói nàng có công cứu thần, vi thần nên lấy thân báo đáp.”

“Lấy thân báo đáp? Ha ha ha! Hay cho một cái lấy thân báo đáp nha!” Hoàng đế cười ha ha, rồi trêu ghẹo trừng mắt nhìn: “Nhưng nếu trẫm chỉ phiến diện đồng ý hôn sự của ngươi, chỉ sợ sẽ có người sinh lòng bất mãn.”

“Vạn Tuế Gia là nói......” Đôn Hoa âm thầm cau mày, biết Hoàng đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng để hắn như nguyện.

Hoàng đế lập tức phân phó thái giám bên cạnh: “Đi kêu Kỷ Tuần đến đây.”

“Dạ, Vạn Tuế Gia.”

Không bao lâu sau, Kỷ Tuần xuất hiện tại Thiên Điện, lễ độ khom người với Hoàng đế: “Hoàng a mã, gọi nhi thần tới đây có không biết có chuyện gì?”

“Trẫm cảm thấy nên để ngươi biết chuyện này.” Hoàng đế lấy tâm tình xem kịch vui chờ bọn hắn sẽ đối chọi gay gắt như thế nào: “Đôn Hoa muốn trẫm chỉ hôn Lam Đề cho hắn, con cảm thấy thế nào?”

Quả nhiên, Kỷ Tuần có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chỉ hôn?”

“Không sai, đúng là chỉ hôn.”

“Nhưng thân phận của Lam Đề......”

“Mặc kệ nàng là thân phận gì ta đều không để ý, ta để ý chính con người nàng mà thôi.” Mặc dù Đôn Hoa còn mang theo nét cười, thế nhưng nụ cười đã có chút lạnh nhạt: “Bát a ca nếu chỉ chấp nhất thân phận của nàng, có nghĩa là không phát hiện được chỗ tốt của nàng, nên để lại cho người chân chính để ý nàng thôi.”

Kỷ Tuần khịt mũi cười lạnh: “Ngươi thật sự rất hiểu rõ nàng, thật tâm đối với nàng hay sao? Ta nghĩ cũng chưa chắc.”

“Ít nhất mấy ngày nay nàng dưỡng bệnh, ta đều tự mình xử lý tất cả mọi chuyện của nàng, Bát a ca có đi thăm nàng lần nào không?”

“Gì?” Kỷ Tuần rõ ràng có chút chột dạ: “Chuyện này......”

Thật ra Đôn Hoa sớm đã cảm thấy kỳ quái, nếu Kỷ Tuần thật có ý tứ với Lam Đề, như thế nào trong lúc nàng dưỡng bệnh  hoàn toàn không xuất hiện nửa lần? Cái này không hợp lý, hơn nữa nếu hắn thật sự yêu Lam Đề, vậy sẽ không để ý thân phận của nàng mới đúng, không phải sao?

Ánh mắt xem xét kia khiến Kỷ Tuần vô cùng không được tự nhiên, lập tức hắn quay đầu nói: “Hoàng a mã, quân tử thành nhân chi mỹ*, nếu Đôn Hoa bối lặc để ý Lam Đề, muốn thú nàng làm phúc tấn như thế, thần cũng không thể nói gì hơn.”

(*) Nguyên văn “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ố” nghĩa là Người quân tử làm thành cái tốt cho người ta, không làm thành cái xấu cho người ta.

“Hả?” Thật ra Hoàng đế không ngờ nhi tử của mình sẽ dễ dàng buông tha như vậy. “Con xác định?”

“Nhi thần xác định.”

Không chỉ Hoàng đế kinh ngạc, ngay cả Đôn Hoa cũng có chút kinh ngạc, càng thêm hoài nghi động cơ hắn tiếp cận Lam Đề.

Tuy rằng cảm thấy buồn bực, Hoàng đế chỉ có thể đồng ý thỉnh cầu của Đôn Hoa: “Vậy cũng tốt, trẫm chỉ hôn Lam Đề cho ngươi, chọn ngày thật tốt thành hôn đi.”

Đôn Hoa lập tức quỳ xuống tạ ơn, tạm thời đặt nghi ngờ sang một bên: “Đa tạ Vạn Tuế Gia thành toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.