Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 3: Âm Dương Sư Đệ Nhất (2)




“Ma…Malfoy!” Harry nhìn đứa bé trong ngực Dyers, lập tức nhảy dựng.

Nelson vốn tò mò nhìn Harry, bị Harry gào lên lập tức sợ hãi, chui thẳng vào ngực Dyers.

“Harry, làm sao vậy?” Dyers cau mày, “Em làm Nel sợ rồi.”

“Em em em em… nó nó nó… Malfoy…” Harry nói quanh co cả buổi vẫn không nói được một câu đầy đủ.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này mọi người mới phát hiện không ổn.

“Malfoy” là dòng họ mà Dyers mới quyết định không lâu, theo lý mà nói, ngoài vài người họ thì không ai biết cả, nhưng hiện tại Harry vừa thấy Nelson đã thốt ra dòng họ này.

“Ơ… Ơ…” Harry vẫn nhìn chằm chằm Nelson không nói.

Quá giống!

Màu tóc bạch kim, đôi mắt lam trong suốt…

Quả thực chính là tượng trưng gia tộc y như mái tóc rối bù của cậu ấy!

“Ba ba…” Nelson hơi sợ, kéo kéo áo choàng Dyers.

Sau đó Harry chớp mắt nhìn Dyers.

“Anh… anh… nó…” Harry chỉ vào hai người, nhất thời không nói nên lời.

Không biết khi nào Snape đã tới sau Harry, ôm lấy cậu, anh nhìn thoáng qua Nelson, cũng ngạc nhiên nhướng mày.

“Được rồi Harry.” Rốt cuộc Rowena mở miệng, “Lại đây uống chén trà bình tĩnh nào.”

Harry nghe lời mặc Snape mang theo mình tới cạnh Rowena, nhưng mắt vẫn nhìn theo Nelson. Nelson có hơi sợ hãi.

“Harry?” Godric không hiểu nhìn Harry.

“Ở thời đại của chúng tôi, Malfoy là một quý tộc lớn trong giới phù thủy.” Snape ôm Harry, thay cậu mở miệng, “Nhưng vị Malfoy cùng tuổi Harry tới Hogwarts lại không hòa hợp với Harry, Harry vừa thấy Malfoy sẽ dựng lông.”

“Dựng lông cái gì,” Mới vừa nói xong, Harry liền nhảy dựng lên, “Là Malfoy rất đáng ăn đòn, hơn nữa anh luôn bao che cho nó.”

“Được được được, là lỗi của ta.” Snape kéo cậu ngồi xuống, “Trước mặt trẻ con em trưởng thành một chút, thằng bé cũng không phải Draco.”

“Ơ…” Harry nháy mắt mấy cái, hơi ngượng, lập tức nhìn Nelson, “Nó… Nó thật là Malfoy?”

“Dyers vừa mới quyết định dòng họ, về sau biệt thự sẽ có tên là Malfoy.” Salazar thản nhiên nói.

“Nhưng… nhưng… anh trai không hề giống nó, hơn nữa đứa bé này… anh trai không phải vừa mới tốt nghiệp vài năm thôi sao?” Harry hơi khó hiểu lầu bầu, làm những người ở đây không biết làm thế nào mà cười cười.

“Đây là con nuôi của anh,” Dyers rốt cuộc lên tiếng, “Nelson Malfoy, Harry, xem như cháu của em đó.”

Mặt Harry méo xẹo, nhìn Nelson, cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.

Malfoy… cậu trở thành chú của một Malfoy…

Merlin ơi!

“Chú Harry…” Dưới ám chỉ của Dyers, Nelson thật cẩn thận mở miệng.

“Ôi… không…”

Harry vùi đầu vào ngực Snape.

Chẳng qua cậu mới mang dáng vẻ 15 16 tuổi, lại bị một đứa nhỏ gần mười tuổi gọi chú, thật sự là mất tự nhiên!

“Hahahaha…” Vẻ mặt của Harry làm người ở đây bật cười, ngay cả Nelson cũng vì mọi người cười mà nở nụ cười.

“Oa, đừng đùa con mà.” Harry lầu bầu.

Rời Hogwarts hai năm, Harry cực kỳ nhớ Hogwarts, sau khi trở về cậu liền lôi kéo Snape đi loanh quanh, đương nhiên, cũng không loại trừ chuyện Harry muốn né Nelson. Dù sao Harry vẫn chưa quen một Malfoy gọi mình là chú, chỉ cần đối mặt với Malfoy, bản thân Harry sẽ mất tự nhiên.

Gelanne thì dẫn theo Ellis ở lại.

“Ellis, trò khỏe chứ?” Rowena nhìn đứa bé trưởng thành, có chút đau lòng.

Từ nhỏ cuộc sống đứa bé này đã không được như ý nhưng khi đó dù sao cũng có mẹ để dựa vào, chỉ là một số người càng muốn nhổ bỏ chỗ dựa duy nhất của đứa bé này đi, làm thằng bé không còn nơi nương tựa.

Nếu không phải chuyện bốn năm trước, vì mẹ mình, có lẽ Ellis sẽ cam tâm tình nguyện bị gia tộc Black lợi dụng cả đời, nhưng những cam tâm tình nguyện này lại dựa vào việc mẹ cậu còn sống.

“Con không hối hận.” Đứa nhỏ vốn hướng nội vứt bỏ hết tự ti, mỗi lời ăn tiếng nói đều bình tĩnh, “Nếu họ coi trọng danh lợi, con sẽ cướp sạch chúng từ tay họ.”

Nếu không phải vì danh lợi, mẹ cậu cũng không sinh cậu, mà trở thành Squib, sẽ không vì thế mà bị quên đi ở một cái góc nhỏ ở trong gia tộc Black, bị người ta bắt nạt.

“Họ hạ chú trên người mẹ con, con sẽ trả lại họ gấp bội.”

Tuy mẹ cậu nghiêm khắc thậm chí là không hài lòng sẽ đánh mắng, nhưng cậu biết, đều là vì cậu cả.

Trong gia tộc Black, người không có thực lực, không có giá trị lợi dụng, chỉ có thể bị từ bỏ.

“Đây là lựa chọn của trò.” Salazar thản nhiên nói, “Nhưng Ellis, tuy trò đã ở Nhà Slytherin một thời gian nhưng dù sao trò cũng là Slytherin, có một câu, thầy hy vọng trò có thể nhớ.”

“Chủ nhiệm.” Ellis nhìn Salazar, vẻ mặt nghiêm túc, “Xin ngài cứ nói.”

“Đừng quên ước nguyện ban đầu của trò, đừng mê hoặc chính mình.” Salazar thản nhiên nói, cầm lấy chén trà Godric đưa, liền không nói gì nữa.

Ellis ngẩn người, như nghĩ tới điều gì, trịnh trọng gật đầu, “Chủ nhiệm, ngài yên tâm, con hiểu được.”

“Nửa tháng sau là hôn lễ của Dyers, đến lúc đó, gia tộc Black cũng sẽ có người tới. Ellis, trước khi trò chưa chuẩn bị tốt, đừng ngoảnh mặt với gia tộc Black, trừ khi, trò đã đảm bảo được dù làm thế cũng không có chuyện gì.” Helga nói xong nhìn Gelanne một cái. Ellis theo Helga nhìn Gelanne, hai người liếc nhau, mặt Ellis đỏ lên, cúi đầu.

“Ngài yên tâm.” Gelanne từ sau tới gần Ellis, ôm cậu, “Con sẽ bảo vệ Ellis.”

“Haha,” Helga che miệng cười, “Trò nói vậy, cô yên tâm rồi.”

Ellis cúi đầu mặc Gelanne ôm cậu, khóe miệng gợi lên nụ cười ngọt ngào.

Sau nửa tháng, tuy Harry muốn tránh Nelson nhưng cũng không thể thành công.

Dyers cần chuẩn bị hôn lễ của mình, không có thời gian mang theo Nelson.

Mà Nelson lại rất ngạc nhiên với người chú thoạt nhìn chẳng lớn hơn mình bao nhiêu, thường xuyên bám Harry muốn Harry mang theo cậu bé đi chơi. Tuy Harry rất không được tự nhiên với chuyện “mang Malfoy đi chơi”, nhưng cậu vẫn luôn luôn nhắc nhở mình, Nelson không phải Malfoy khiến người ta chán ghét kia, không phải Malfoy luôn làm phiền cậu, Nelson ngoan hơn Malfoy nhiều, đáng yêu hơn Malfoy nhiều…

Nhưng Malfoy đáng yêu như vậy mới dọa người mà!

Harry cắn răng oán hận nghĩ.

Trong ấn tượng của cậu, cậu đã thấy Malfoy lớn nhỏ, không phải cao ngạo nâng cằm nhìn người khác sao?

Không cao ngạo kia giống hệt những con công hoa lệ kia chứ?

Không phải cái giọng điệu ngân nga vừa mở miệng ra đã làm người ta buồn ngủ đó?

Nhưng hiện tại thì sao?

Đây quả thực chính là một Hufflepuff hiền lành nhất!

Cậu bé có dáng vẻ quý tộc lớn giới phù thủy chỗ nào chứ!

Quả thực đáng yêu hơn Draco Malfoy nhiều!

Đáng yêu đến mức Harry nhịn không được mà muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của đứa bé này! Đến gần hôn lễ, Harry căn bản mang Nelson bên cạnh mình, mấy ngày này, cậu đã học được làm sao mới bỏ qua được vẻ ngoài tiêu chuẩn Malfoy kia, coi cậu bé thành trẻ con mà cưng chiều.

Mà Nelson, cảm tình với Harry cũng tăng lên.

Quả nhiên ba ba không lừa cậu bé, chú rất thích cậu bé nha!

Trước hôn lễ, Nelson vốn bất an vì rời khỏi Dyers lại trở nên thích tìm Harry.

Hôn lễ cùng ngày, Harry ôm Nelson tham dự, sau cậu là Snape và Ellis.

Hôn lễ mời rất nhiều người.

Mấy năm nay thế lực của Dyers dần mạnh lên, không nói anh là con trai Salazar, chỉ riêng thực lực bản thân cũng đủ để rất nhiều gia tộc nể mặt anh tới tham gia hôn lễ.

Ở thời đại hỗn loạn này, một gia tộc muốn quật khởi quả thật không phải khó, vì Giáo Hội hãm hại và cạnh tranh giữa phù thủy, gia tộc lớn thay đổi kỳ thật rất nhanh.

Chỉ có Slytherin và Gryffindor là gia tộc mạnh mẽ tồn tại nhiều năm trong thời loạn này, mới có thể khiến người ta kính sợ.

Thế lực Dyers vừa mới quật khởi mấy năm nay, tuy hiện giờ đã chiếm được vị trí quan trọng trong giới phù thủy nhưng ai cũng không biết, ngày mai vận mệnh của nó sẽ thế nào.

Sở dĩ có rất nhiều gia tộc lớn đến, chỉ là vì mặt mũi của Salazar.

Dù sao, tuy Dyers rời  khỏi gia tộc, nhưng Salazar lại nói ra Dyers vẫn là con trai của anh.

Không nể mặt “Malfoy” vừa mới quật khởi, nhưng không thể không nể mặt Slytherin.

Dưới sự sắp xếp của Godric Madtyna đã thay đổi dung mạo, không phải hoàn toàn nhưng màu mắt và màu tóc có ít thay đổi, dù là ai cũng không thể nhận ra đây là con gái Godric đã mất vài năm trước.

Dù sao hôm nay cũng có người Gryffindor đến, phải phòng sự cố không phải sao?

“Hôm nay Nelson phải ngoan nha, biết không?” Harry hoàn toàn đã có thể coi Nelson trở thành trẻ con mà dỗ dành.

“Dạ.” Nelson ngoan ngoãn gật đầu.

Harry định nói gì, bỗng nhiên thấy Ellis bên cạnh trở nên cứng ngắc.

“Sao vậy?” Harry nghi hoặc hỏi.

“Họ đến.” Ellis nói khẽ.

Harry quay đầu theo ánh mắt Ellis, chỉ thấy cách đó không xa, người gia tộc Black không biết khi nào đã tới đây, hơn nữa đối phương hiển nhiên cũng thấy Ellis, đang lạnh mặt đi tới nơi này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.