Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 6: Lầm mưu mất bạn tốt, gặp nạn cứu giai nhân




Chương 17

Từ buổi tối hôm đó đến nay đã được năm ngày, nhưng Tiểu Khuynh vẫn không chịu nhìn mặt ba đứa bạn. Đám Tiểu Cẩn dỗ ngọt hết sức, còn ngày ngày xuống bếp làm điểm tâm hối lộ nàng, nhưng Tiểu Khuynh một cái liếc cũng không có. Bọn Tiểu Cẩn cố mãi không được, bất lực muốn bỏ cuộc thì Tiểu Tuyết đột nhiên nghĩ ra một kế sách…

Hơn một tuần sau, là đến sinh nhật của Tiểu Khuynh. Nàng không nói cho Đại tướng quân biết chuyện này, nhưng đám Tiểu Cẩn lại làm lộ ra cho Đại tướng quân biết. Vậy là, Đại tướng quân cùng phu nhân quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nàng. Chuyện Tiểu Khuynh đang ở tạm trong phủ Đại tướng quân cả kinh thành đều biết, lần này ông nhất định sẽ tổ chức thật lớn, mời hết quý tộc trong thành đến dự. Tiểu Khuynh đối với chuyện này có chút bất mãn, nàng vốn không thích ồn ào náo nhiệt, nhưng nhìn nét mặt vui vẻ phơi phới của Đại tướng quân và đám Tiểu Cẩn thì nàng đành nhắm mắt mà chịu.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức quả nhiên là vô cùng hoa lệ, quan to quan nhỏ gì đều có thiệp mời, dĩ nhiên mấy vị trong cung cũng được mời. Đại tướng quân đối với nàng tốt như vậy khiến Tiểu Khuynh thực cảm động. Vì mấy ngày nay trong phủ dị thường náo nhiệt nên Tiểu Khuynh cũng muốn tính đến việc tha lỗi cho bọn Tiểu Cẩn, vốn là nàng không phải người giận dai, đám Tiểu Cẩn làm nhiều việc như vậy cũng đã khiến cơn giận của nàng tiêu tán gần hết rồi, nhưng cứ nghĩ đến việc bị mất mặt trước tên vương gia kia thì Tiểu Khuynh liền không thể nhịn được, quyết định giả câm giả điếc với bọn họ vài hôm. Nhưng không hiểu sao, mấy ngày nay ba người họ đều đóng cửa cấm cung không ra ngoài, nàng mấy lần lân la muốn vào đều bị xua đi như thú dữ. Bực mình, Tiểu Khuynh không thèm đến xem bọn họ làm gì nữa, trực tiếp mặc xác ba người kia làm gì thì làm.

Hoa viên trong Đại tướng quân phủ được trang hoàng thành nơi tổ chức tiệc. Một đài cao được dựng lên ở góc nhìn tốt nhất của hoa viên, trên đặt mấy chiếc bàn dài được khắc từ gỗ Cao Lương thượng hạng. Đây là chỗ dành cho mấy vị lớn ở trong cung, Đại tướng quân và Tiểu Khuynh cũng có chỗ ở trên đó. Người đến dự rất đông, sáng sớm ra Đại tướng quân đã lôi ba người Tiểu Cẩn dậy ra ngoài đón khách. Người ra người vào đông vô cùng, đi đi lại lại mấy lượt làm ba người hoa hết cả mắt, xe ngựa quý giá đỗ dài dọc theo đường lớn, không thấy điểm dừng. Từ trên xe bước xuống nào quan lại quý tộc, nào phu nhân tiểu thư, trang phục lộng lẫy trang điểm tinh xảo. Đặc biệt là thiên kim tiểu thư của các quan lớn, người nào người nấy phục sức đều vô cùng sang trọng hoa lệ, tô son điểm phấn tỉ mỉ, trên mặt nhộn nhạo, sóng mắt ướt át ẩn tình. Nhìn là biết mục đích hôm nay của các nàng ấy là gì rồi! Từ sau yến tiệc đêm hôm đó, gần như là mỗi ngày đều có bà mai đến gõ cửa xin hỏi cưới, Âu Dương Tử Yên nói không sai, cánh cửa đại môn phủ Đại tướng quân chẳng trụ được mấy ngày đã long ra, phải thay lại cái mới hơn. Cả bốn người Tiểu Khuynh chẳng được yên tĩnh lấy một giây, ra ngoài cũng không dám, căn bản là vì sợ một đám thiên kim tiểu thư vừa nhìn thấy các nàng đã thẹn thùng ném khăn tay, bốn người vừa phải tránh để không bắt được khăn tay, vừa phải cố gắng trốn thoát vô số ánh nhìn như lửa điện của đại đa số công tử thế gia trong kinh thành. Hôm nay là lễ sinh nhật của Tiểu Khuynh, mấy vị tiểu thư này trang điểm cầu kì tốn công như vậy, chắc chắn là muốn thu hút ánh nhìn của Tiểu Khuynh rồi! Hờ. nhưng có vẻ các nàng sẽ phải thất vọng rồi đây, bởi vì trừ khi Tiểu Khuynh có vấn đề, nàng ấy tuyệt đối sẽ không có hứng thú với người cùng giới với mình.

Người đến nhiều, quà cáp cũng nhiều. Ba người Tiểu Cẩn bê quà đến mỏi cả tay, còng hẳn lưng xuống, mà đứng dọc hai bên đại môn còn có gần chục nha hoàn, gia đinh đứng, nhiệm vụ chỉ có nhận quà và bê quà. Đại tướng quân mặt tươi như hoa đào, cười hớn ha hớn hở đón tiếp khách khứa vào viện. Lúc này, một cỗ kiệu lộng lẫy xuất hiện trước đại môn. Một nha hoàn từ kiệu phía sau nhanh nhẹn nhảy xuống, tiến đến bên cạnh cỗ kiệu kia, đưa tay đỡ người trên xe bước xuống. Mành kiệu màu hồng đào nhẹ nhàng được một bàn tay mềm mại vén lên, trong xe hiện ra một nữ tử. Tử y nhạt màu khẽ bay theo gió, đai lưng to bản bao trọn vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp thanh thoát như tiên nữ giáng trần. Mày liễu cong hình bán nguyệt, hàng mi dài khẽ khàng rủ xuống, run nhẹ như hai cánh bướm đêm, thấp thoáng một đôi thủy mâu trong vắt tinh khiết, thanh tịnh sạch sẽ. Cái mũ nhỏ xinh cân đối, cặp môi anh đào mọng đỏ khiến người ta si mê, hơi vểnh lên mang theo chút nũng nịu, mỉm cười một chút liền khiến hoa cỏ xung quanh lâm vào thất sắc. Ba ngàn tóc đen như mực vấn lên một nửa, cài một cây trâm hoa phỉ thúy có sợi dây châu ngọc rủ xuống và trâm hồ điệp màu tím đậm, tóc mái dày và dài hơi rủ xuống vầng trán cáo nhẵn mịn, chính giữa mi tâm là ấn kí hoa đào mị hoặc, càng nhìn càng khiến người ta trầm mê. Ba người Tiểu Cẩn ngơ ngác nhìn mĩ nhân xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, âm thầm nướt nước miếng. Vị này, thật sự là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành. Mĩ nhân đứng trước cửa đại môn, hơi ngẩng đầu cười nhẹ, người qua đường cũng bị sắc đẹp của nàng làm cho mê hoặc, đứng im si ngốc mà nhìn. Mà Đại tướng quân tựa hồ đối với vị nữ tử này có vài phần cởi mở, chỉ thấy ông bước đến, mỉm cười nghênh đón:

“An Quốc Công quận chúa, thật vinh dự được đón tiếp!”

Ồ, ra là quận chúa phủ An Quốc Công, mấy người Tiểu Cẩn trong nháy mắt gật gật đầu có vẻ đã hiểu. Nghe Tiểu Khuynh kể thì phủ An Quốc Công cũng là người trong Hoàng tộc, An Quốc Công là hoàng thúc của Hoàng đế Hách Liên Minh Thiên, cũng là hoàng thúc của mấy vị vương gia còn lại. Trưởng tử của An Quốc Công hiện đã làm đến chức Lễ bộ thượng thư, hai vị thứ tử còn lại đang đến tuổi đi học, được đặc cách vào học trong Hoàng cung, học cùng với các Hoàng tử và Tiểu vương gia. Nếu vậy thì vị mĩ nhân này chính là hoàng biểu muội của Hoàng đế rồi! Mĩ nhân khẽ cười một tiếng, thanh âm dịu dàng thanh thoát vô cùng êm tai:

“Làm phiền Đại tướng quân! Hôm nay gia phụ bận việc đột xuất không thể đến dự, nên ta thay mặt người đến thay. Phủ An Quốc Công cũng có chút gọi là lễ mọn, mong Đại tướng quân và lệnh công tử không chê!”

Nàng nói xong, từ phía sau một vị nam tử trung niên bước lên, trên tay bưng một khay gấm bọc lụa đỏ có phủ khăn thêu bằng tơ tằm. Mĩ nhân nhẹ nhàng vươn tay kéo khăn xuống, động tác nhẹ nhàng lộ ra khí chất xuất trần, theo tấm khăn mở ra, một vật sáng lóng lánh ánh ngọc hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một con chim ưng được điêu khắc từ lam ngọc quý hiếm, sắc xanh tỏa ra dịu mắt vô cùng. Hùng ưng ở trong tư thế dang rộng hai cánh, từng đường vân, nếp gấp đều được khắc mài vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, đủ thấy tay nghề của người đã tạo ra rất cao. Đã vậy, con hùng ưng này lại còn được đẽo khắc từ một khối lam ngọc nguyên chất, nhìn kĩ còn thấy những đường vân màu bạch kim óng ánh trên thân khối ngọc, đây tuyệt đối là một bảo vật hiếm có trên thế gian. Hai mắt Tiểu Vân tỏa sáng long lanh nhìn chằm chằm khối ngọc. Nàng bản tính trời sinh ưa thích cái đẹp, một khối ngọc tinh mĩ cỡ này tất nhiên là có sức hút không hề nhỏ đối với nàng. Theo lời của mĩ nhân, nha hoàn đem khay ngọc trao vào tay ba “cận vệ” thân tín của Tiểu Khuynh, Tiểu Vân giống như hổ đói rình mồi, dùng ánh mắt thèm khát nhìn khối ngọc vô cùng tinh xảo trên tay, hai người Tiểu Cẩn cũng không nén được xuýt xoa khe khẽ. Mĩ nhân dùng ánh mắt có chút khó hiểu nhìn ba người, nhưng theo sự chào mời của Đại tướng quân, nàng thu hồi tầm mắt, đem theo nha hoàn tiến vào trong viện.

Khách khứa đã đến gần đủ, Đại tướng quân sai một nha hoàn đến tiền viện mời Tiểu Khuynh. Tiểu nha hoàn vội vã chạy đi ngay. Lại nói Tiểu Khuynh sau khi sửa soạn xong liền nhanh chóng đi đến hoa viên, lúc đi đến chỗ ngoặt, không để ý liền đâm sầm vào một nha hoàn đang vội vàng đi tới. Cú đâm khá mạnh, tiểu nha hoàn té lăn trên đất, thân mình Tiểu Khuynh cũng có chút lảo đảo nhưng nàng cũng sớm ổn định. Nhìn tiểu nha hoàn nằm lăn trên đất, Tiểu Khuynh mở miệng, khẽ hỏi:

“Ngươi có sao không?”

Tiểu nha hoàn giật mình một cái, vội vã quỳ sụp dưới chân nàng, hốt hoảng van xin:

“Là nô tì có mắt như mù, không cẩn thận đâm vào công tử, mong công tử tha tội!”

Tiểu Khuynh nhàn nhạt liếc mắt, rồi đi lướt qua người nha hoàn kia, thanh âm thanh lãnh vang lên:

“Đứng lên đi, ta không trách ngươi!”

Tiểu nha hoàn ngồi trên đất ngơ ngác mất một lúc, mới vội vàng bật dậy chạy đuổi theo. Lúc Tiểu Khuynh đi đến hoa viên, khách khứa đều đã đến đủ, cả mấy vị trong cung kia cũng đã đến. Chỗ ngồi cao nhất có hai người, Thái hậu và Hoàng đế Hách Liên Minh Thiên, phía dưới là Đại tướng quân và mấy vị vương gia, Hách Liên Phách Thiên cũng có mặt. Đám Tiểu Cẩn đứng một bên tán gẫu cùng mấy cái thị vệ thân cận của Đại tướng quân, xung quanh khách nhân đang rôm rả trò chuyện tán gẫu. Tiểu Khuynh liếc mắt một vòng, sau mới đi đến phía trước, cung kính hành lễ:

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Hách Liêm Minh Thiên gật đầu, mỉm cười đáp:

“Nhan tướng quân bình thân, hôm nay là ngày vui của ngươi, không cần quá câu nệ tiểu tiết! Ban ngồi!”

Tiểu Khuynh dập đầu tạ ơn, đi đến ngồi xuống bên dưới Đại tướng quân, mà chỗ ngồi này của nàng, thật trùng hợp là lại đối diện trực tiếp với Hách Liên Phách Thiên. Tiểu Khuynh thấy hắn nhìn mình, nàng trực tiếp ngó lơ, quay sang trò chuyện với Đại tướng quân. Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, quà cáp cũng từng món từng món được bưng lên. Có đủ các loại báu vật quý hiếm, kì trân dị bảo gì cũng có, nhưng nổi bật nhất có lẽ là thanh bảo kiếm có vỏ ngoài bằng vàng nạm ngọc san hô Nam Hải mà Hoàng đế ban cho nàng. Nghe nói đây là một trong hai thanh kiếm cổ nhất trên đại lục này, vốn là của vị Hoàng đế đầu tiên sáng lập nên Hạo Thiên quốc, chém sắt như chém bùn, có thể coi thanh kiếm này là quốc bảo Hoàng gia, vậy mà giờ lại trở thành kiếm của nàng. Tiểu Khuynh có chút thụ sủng nhược kinh nhìn thanh kiếm bọc vàng nằm trên khay ngọc có phủ khăn nhung đỏ, thầm nghĩ có phải Hoàng đế đã quá ưu ái nàng rồi hay không, đến quốc bảo như vậy cũng đem tặng nàng. Nhưng nàng cũng nhanh cảm thấy ngán ngẩm, thanh kiếm kia nặng vô cùng vì vỏ ngoài bằng vàng có gắn mười lăm viên ngọc san hô, trọng lượng không hề nhỏ, Tiểu Khuynh thầm suy tính sau hôm nay sẽ đi làm lại một cái vỏ kiếm bình thường hơn cho dễ sử dụng. Món quà cuối cùng được mang lên là của Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên. Hộp gấm dài chừng hai tấc được mang lên, nắp hộp mở ra, thứ nằm bên trong lớp nhung mềm khiến hai mắt Tiểu Khuynh phút chốc sáng lên. Nổi bật giữa màu đỏ của vải nhung thượng hạng, một cây sáo màu đen nằm ngay ngắn. Chất ngọc óng ánh trong suốt màu đen tuyền tỏa sáng dưới con mắt của mọi người. Sáo ngọc dài chừng vài gang tay, được đẽo gọt tỉ mỉ từ một khối hắc ngọc nguyên chất, trên thân sáo còn có những đốm nhỏ li ti màu bạc. Đuôi sáo treo lủng lẳng một chùm dây kết màu bạc có mắc một viên noãn ngọc tròn nhỏ như viên bi. Tiểu Khuynh vui vẻ ra mặt, nàng nâng niu sáo ngọc cẩn thận, yêu thích không muốn buông tay. Hách Liên Phách Thiên nhìn thấy ý cười trên mặt nàng, đáy mắt thoáng qua một tia thỏa mãn. Không ngờ hắn vậy mà đoán đúng sở thích nhạc cụ của tiểu tử Tiểu Khuynh này, nên mới đem vật hắn trân quý nhất tặng cho nàng. Phải biết cây sáo này là báu vật hiếm có trên thế gian, hắc ngọc là loại tinh khiết nhất, do hai mươi thợ thủ công tài giỏi nhất Hạo Thiên quốc tạo nên, vốn là thứ mà tiền triều Hoàng hậu, cũng là Thái hậu hiện tại mong muốn có được nhất, nhưng tiên đế lại đem báu vật này tặng cho người nhi tử thứ ba của mình, là Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên. Và bây giờ đây, hắn lại đem bảo vật đó tặng cho nàng. Ý cười trên mặt Tiểu Khuynh chưa dứt, nàng cẩn thận đem sáo ngọc cất vào trong ngực, nâng niu vô cùng. Hách Liên Phách Thiên khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để ý sắc mặt không tốt của Thái hậu trên kia. Tiểu Khuynh cất sáo ngọc cẩn thận, ánh mắt hơi dời về phía Hách Liên Phách Thiên, lần đầu tiên từ khi quen biết nàng đối hắn lộ ra nụ cười. Mà nụ cười này của nàng, khiến Hách Liên Phách Thiên trong tâm khẽ động, trên mặt không tự chủ lộ ra nhu hòa hiếm thấy. Bá quan văn võ nhìn một màn này, trong đầu âm thầm chấn động mạnh. Từ khi nào vị gia hỏa băng lãnh bức người này lại có mặt nhu hòa như vậy?

Hoàng biểu muội của Hách Liên Minh Thiên, cũng là kinh thành đệ nhất mĩ nhân- Trầm Hương Uyển, cũng hơi sửng sốt với vẻ mặt này của vị biểu ca mà nàng cho là lúc nào cũng khí khái bức người lãnh đạm lạnh lùng, nhưng chỉ trong chốc lát vẻ sửng sốt trong mắt nàng biến mất, thay vào đó là ánh mắt nóng bỏng tràn đầy tình ý, trên mặt cũng là nét dịu dàng e lệ. Tiểu Khuynh tinh ý nhận ra điều này, kì thực từ lúc bước vào hoa viên thì người nàng để ý đầu tiên chính là vị mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành này, một phần là vì dung mạo của nàng, một phần vì tò mò thân phận của nàng là gì mà lại ngồi tại nơi dành cho nam nhân, vốn dĩ chỗ của nàng nên là hậu viên phía sau dành cho các thiên kim tiểu thư kia. Một lát sau thì thân phận của nữ tử này liền sáng tỏ. Ái nữ của phủ An Quốc Công có quyền hành gần như ngang ngửa với Hoàng gia, biểu muội của Hoàng đế, đệ nhất mĩ nhân của Nhâm thành, là nữ tử trong mộng của đại đa số công tử thế gia khắp thành này, nổi tiếng là nữ tử hiền thục đoan trang, từ dung mạo đến phẩm hạnh đều không thể chê được, là đệ nhất mĩ nhân, nhưng tài năng của nàng cũng không kém đệ nhất tài nữ, bây giờ là Lan Quý phi là bao. Một nữ tử như thế, quả thật là trời sinh vưu vật. Nhưng xem ra, nam tử mà nàng ta ngưỡng mộ chính là một trong các biểu ca của nàng, Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên.

Ánh mắt Tiểu Khuynh đảo hết một vòng quanh đám thị vệ, lại đảo hết một vòng quanh hoa viên, mới phát hiện ra đám Tiểu Cẩn đã không thấy đâu. Trời đã mau tối, trong hoa viên sáng lên bởi ánh nến, càng khiến khung cảnh thêm lung linh. Tiệc rượu đã tàn, khách nhân cũng lần lượt cáo từ ra về, đám thiên kim tiểu thư ra tới đại môn còn cố ngoái vào trong nhìn tình lang trong mộng lần cuối mới không cam tâm bước lên kiệu rời đi. Thái hậu cùng Hoàng đế cũng đã sớm hồi cung, các vị vương gia cũng về hơn nửa, chỉ còn lại Tam vương gia và Ngũ vương gia là ở lại. Trầm Hương Uyển cũng cố nán lại cốt để có thêm thời gian bên cạnh người nàng thầm thương trộm nhớ, Đại tướng quân mời tất cả bọn họ đến đại sảnh. Lúc ông quay sang Tiểu Khuynh, mới phát hiện nàng đã không thấy đâu, cuối cùng qua lời của một nha hoàn mới biết, Tiểu Tuyết đã gọi nàng ấy về hậu viện rồi. Lúc này thì mấy người mới đành rời đi.

Tiểu Khuynh khẽ đẩy cánh cửa hậu viện, nhẹ nhàng bước vào. Hai hàng nến xếp dọc lối đi nhất loạt sáng lên, soi rõ một con đường rải đầy hoa lan trắng thuần. Tiểu Khuynh đạp lên con đường nhỏ ấy dẫn thẳng vào trong viện. Bất ngờ, một tiếng vỗ tay vang lên, trước mặt nàng hiện ra một thân ảnh màu trắng. Dưới ánh trăng sáng, bóng lưng nữ tử xinh đẹp mà thanh thoát như tiên tử hạ phàm. Khóe môi Tiểu Khuynh hơi nhếch lên một nụ cười mỉm, nàng im lặng đứng tại nơi đó. Nữ tử đứng yên một lúc lâu, đột nhiên tay áo nàng phất lên nhẹ nhàng, một cỗ mùi hương nhanh chóng lan tỏa, cùng với đó, tiếng đàn thánh thót cũng vang lên. Tiểu Khuynh rốt cuộc bật cười. Nàng nhìn người mặc tử y ngồi bên cây đàn nhẹ nhàng gẩy những nốt nhạc, lại nhìn nữ tử lam y bên cạnh, trên mặt toàn là vui vẻ. Tiểu Tuyết ngồi trước cây đàn, những ngón tay nhanh nhẹn nhảy múa trên những sợi dây đàn, tấu một khúc nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng, tiếng nhạc lúc cao lúc thấp, khi thì như tiếng suối chảy róc rách, khi lại như tiếng thủ thỉ của đôi tình nhân. Tiểu Vân một thân y phục múa màu trắng tuyết, tay áo rộng tung bay phấp phới, theo từng động tác của nàng mà bay múa trong không gian tràn ngập màu bạc của ánh trăng. Đầu mũi chân điểm khẽ, Tiểu Vân tung mình bay lên cao, hai dải lụa trắng bay phất phơ, thân ảnh nhỏ nhắn của nàng nổi bật như một con hồ điệp đang tung cánh giữa bầu trời đêm. Tiểu Khuynh hơi dựa người vào thân cây phía sau, từ trong ngực rút ra sáo ngọc. Nàng hơi mỉm cười, miết nhẹ thân sáo ngọc, xong nhẹ nhàng đặt sáo lên miệng. Tiếng sáo trong trẻo phát ra, hòa cùng với tiếng đàn thanh thoát thành một thể hoàn mĩ. Cầm tiêu hợp tấu, không gian lúc này như lắng đọng, trong hậu viên chỉ còn lại một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng động vũ, in lên giữa ánh trăng một hình ảnh tuyệt đẹp, nam tử phiêu dật xuất trần, bên môi sáo ngọc thổi ra âm điệu du dương, nữ tử xinh đẹp phiêu diêu, tay ngọc trên dây đàn như chơi đùa, khi lại vỗ về dịu dàng, tấu thành nhạc điệu lay động lòng người, khung cảnh như vậy hoàn mĩ, như vậy xinh đẹp, dường như tất cả những gì đẹp nhất, tinh túy nhất đều tụ lại thời điểm này đây. Mà lúc này, trên nóc tiểu viện không xa, có một thân ảnh tử y nam tử ngạo nghễ đứng. Gió thổi làm tung bay góc trường bào, một đầu tóc đen tán loạn bay múa trong gió. Một đôi hắc mâu tĩnh lặng quỷ dị nhìn đăm đăm nơi ánh đèn tỏa sáng, chỉ chăm chú vào thân ảnh màu trắng tuyết đang bay lượn giữa trời đêm. Môi mỏng vốn mím chặt giờ thoáng thả lỏng, nơi khóe môi chợt gợn lên một nụ cười đầy ý vị.

Nhạc dừng, tiếng tiêu cũng dần tan đi, thân ảnh màu trắng như trích tiên nhẹ nhàng xoay một vòng kết thúc, chỉ còn lại bóng áo trắng bay bay trong gió. Tiểu Khuynh hạ sáo ngọc xuống ngắm nghía, cười cười hài lòng. Sáo tốt! Bốn phía xung quanh bỗng sáng rực lên, vô số ánh nến chập chờn nhảy múa tạo thành những cái bóng dài hắt trên mặt đất. Vọng từ xa tới là chất giọng trong trẻo của một nữ tử:

“Happy birthday to you,

Happy birthday to you,

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you…”

Tiểu Khuynh nhoẻn miệng cười với người đang đi đến. Tiểu Cẩn vẫn mặc trang phục màu xanh ngọc ưa thích, trên đầu vấn một kiểu tóc đơn giản để buông hai bên mái, gài một cây hoa trâm màu xanh biếc phỉ thúy, tai đeo khuyên màu lục nhạt hình giọt lệ, theo mỗi bước nàng ấy đi, lắc tay bằng bạc lại kêu leng keng. Tiểu Khuynh không biết mấy cái thứ kêu leng keng leng keng ấy có gì hay, nhưng Tiểu Cẩn lại vô cùng khoái những đồ trang sức hình quả chuông nhỏ. Tiểu Cẩn vừa đi vừa cất tiếng hát, Tiểu Tuyết, Tiểu Vân hai bên cũng vỗ tay hát theo. Mà cái vô cùng đặc biệt, trên tay Tiểu Cẩn đang bê, chính là một chiếc bánh sinh nhật. Chiếc bánh phết kem màu trắng trang trí bằng hoa quả và một vài viên kẹo đường, chính giữa chỉ cắm một ngọn nến nhỏ. Tiểu Cẩn đi đến trước mặt Tiểu Khuynh, để chiếc bánh ngay trước mắt nàng, mỉm cười:

“Khuynh Khuynh, chúc mừng sinh nhật!”

Tiểu Khuynh cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh, im lặng không nói một lời. Tiểu Tuyết nhìn chiếc bánh, lại nhìn Tiểu Khuynh, hơi xấu hổ nói:

“Tiểu Khuynh, ngươi thông cảm nhé, điều kiện ở nơi này không được như hiện đại, làm ra một chiếc bánh ngon là rất khó khăn, trang trí cũng không được đẹp nữa, nhưng ngươi hãy nhận nhé, đây là tất cả tấm lòng của ba người bọn ta dành cho Tiểu Khuynh đấy!”

Hốc mắt Tiểu Khuynh có chút ê ẩm, đầu mũi cũng hơi đau, nàng ngẩng đầu nhìn ba người bạn, rốt cuộc không kìm được, nước mắt như vỡ đê ào ạt rơi xuống, Tiểu Khuynh hít hít mũi mấy cái mà không được, cuối cùng nức nở khóc luôn. Tiểu Vân hoảng hốt hỏi:

“Khuynh Khuynh, sao vậy?”

Hai người Tiểu Cẩn cũng luống cuống không kém. Tiểu Khuynh mà các nàng biết là một người chưa bao giờ biết khóc là gì, nàng luôn luôn là một bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, từ lúc quen biết đến giờ còn chưa từng một lần nhìn thấy nàng ấy khóc, vậy sao bây giờ Tiểu Khuynh lại khóc nức nở như vậy. Tiểu Khuynh đưa tay lên lau mắt, càng lau nước mắt càng ra nhiều hơn, nàng nhắm chặt mắt lại, nhỏ giọng:

“Cảm… cảm ơn… cảm ơn…”

Tiểu Vân nhẹ cười, vươn tay ôm nàng vào lòng, Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn cũng vòng tay ôm nàng, Tiểu Khuynh vẫn khóc, nàng siết chặt tay ôm ba người bạn, trong lòng vang lên ngàn vạn lần lời cảm ơn.

Xin cảm ơn, vì đã cho nàng, lần đầu tiên có sự ấm áp…

Cảm ơn, vì đã cho nàng, lần đầu tiên trong đời sự hạnh phúc…

Cảm ơn, vì đã cho nàng, một lần thử cảm giác có người yêu thương, lo lắng…

Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.