Vung Tiền Mua Định Mệnh

Chương 48: Cô rời đi?




Edit: Yết Vạn Dương

Giữa rừng cây tươi tốt, một cô gái cả người đầy máu, mặt không chút thay đổi, đôi mắt tím lộ ra băng hàn lợi hại, cẩn thận từng bước, tiến về phía trước. Rừng cây yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền ra tiếng hót của chim chóc, hoặc tiếng thú rống phẫn nộ.

Mà cô gái cả người đầy máu, chính là Băng Huyết.

Băng Huyết tay phải gắt gáo nắm lấy Huyết sát chủy thủ, tai chú ý động tĩnh tám hướng, cảnh giác bốn phía, hướng về phía trước mà đi, tiếng nước chảy truyền đến, trong gió nhẹ mang theo hơi lạnh, đó là khí lạnh của nước.

Hai tròng mắt hiện lên tia sáng, dưới chân sinh phong, tốc độ nháy mắt tang lên một bậc, đến khi thấy được thác nước chảy xiết phía trước, mới dừng lại cước bộ. Lắc mình một cái, đi tới gốc cây ba người ôm không hết, tránh ở phía sau, bình tĩnh quan sát tình huống dưới hồ nước. Nơi này là rừng rậm linh thú hoành hành, trong nước có hay không thủy hệ linh thú hoặc thủy hệ ma thú nàng vẫn chưa biết được, tùy tiện đi xuống, chỉ có mất mạng.

Từ không gian giới chỉ, lấy ra một tinh hạch vẫn còn đẫm máu, tay nhỏ giơ lên, lóe một cái tinh thật đã bị quăng xuống hồ. Nếu trong nước thật sự có thủy hệ ma thú hoặc linh thú, nhất định nước dưới hồ sẽ dao động. Đợi một hồi không thấy hồ nước có bất kỳ biến hóa gì, Băng Huyết mới cẩn thận hướng hồ nước đi tới.

Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, nước trong hồ trong suốt, kinh ngạc là nàng không thể nhìn tới đáy, phía dưới là một mảnh màu lam đậm gần như màu đen. Đoán chừng hồ nước này sâu không lường được, cho nên Băng Huyết cũng không trực tiếp nhảy vào bên trong, ở bên bờ tẩy sạch máu là được rồi.

Đưa tay sớm đã bị nhớm đầy máu cỏi bỏ, chủy thủ cắm vào vỏ kiếm bên hông. Hai tay chậm rãi đưa vào trong nước, một cỗ thanh mát trực tiếp truyền vào nội tâm, thông thuận mát mẻ. Lấy ra một cái bố cẩm màu đen lau chùi mặt và thân mình. Nhưng mà Băng Huyết lại không chú ý đến, máu chảy vào trong hồ nước không bị hòa tan mà như được dẫn đường đi thẳng xuống phía dưới. Khi Băng Huyết nhìn về phía hồ nước, nhất thời kinh ngạc, trời đã bắt đầu tối, một lực lượng mạnh mẽ, nháy mắt đem nàng kéo xuống hồ nước. Ý thức giãy giụa cũng không làm được gì, chỉ có thể nhìn thân thể của mình cách mặt nước càng ngày càng xa, đến khi hắc ám bao phủ, chậm rãi nhắm lại hia mắt.

Không cam lòng, phẫn nộ, lo lắng tràn ngập. Cảm giác vô lực này, làm cho Băng Huyết rất hận chính mình hiện tại, chưa từng có cảm giác như vậy, vì sao bản thân lại yếu như vậy, cha, mẹ còn chờ nàng đi tìm, Huyền vẫn chưa tìm được.

Làm sao có thể…. Làm sao có thể như vậy…. chết đi a.

Không thể….. Tuyệt đối….. Không thể.

Trước khi ý thức của Băng Huyết biến mất, từ chỗ sâu của hồ nước, một đạo lửa màu tím nháy mắt đem nàng vây vào trong.

Liệt hóa cắn nuốt, vô hình đốt cháy.

Đau, cõi lòng tan nát đau đớn làm cho Băng Huyết sắp hôn mê, thanh tĩnh lại, nhưng mà không có cách nà mở mắt, chỉ cảm thấy bốn phía như bị liệt hỏa vây quanh, không ngừng đốt cháy cơ thể nàng, đến cả linh hồn cũng sôi trào. Loại cảm giác đau đớn linh hồn, giống nhau làm cho nàng nhớ tới kiếp trước, bởi vì phản kháng mà bị nhốt ở thủy lao nghiêm hình tra tấn.

Linh hồn run rẩy, muốn kêu ra tiếng, lại bất đắc dĩ, không thể phát ra âm thanh.

Chết sao… Cứ như vậy, chết sao…. Không…. Không thể nào, làm sao có thể chết đi dễ dàng như vậy, còn rất nhiều chuyện nàng vẫn chưa làm xong. Nàng muốn đi tìm cha mẹ, Huyền cũng đang chờ nàng, không phải nàng đã hứa với nghĩa phụ, ba năm sau sẽ gặp người sao. Không thể… nàng không thể chết, nàng phải kiên trì.

Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, linh mạch trong cơ thể không ngừng được chữa trị, lại mãnh liệt thiêu đốt, so với trước càng thêm mạnh bạo. Tiếp theo lại chữa trị, lại thiêu đốt, cứ như vậy, lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, một âm thanh tràn đầy bá khí, lặng đến xương tủy vang lên bên tai.

“ Trong thiên hạ, vạn vật nhỏ bé như kiến, chỉ có đồng tâm hợp lực. Nay lấy máu từ cốt, lấy hồn phách, vĩnh viễn coi đây là lời thề, không xa không rời, sinh cùng sinh, tử cùng tử, ngươi có bằng lòng hay không.”

“Ngô… ta nguyện ý.” Không một chút hoài nghi, không do dự, đó là sự tín nhiệm phát ra từ sâu trong linh hồn, đó là đời đời kiếp kiếp tán thành, không xa không rời, sinh tử cùng nhau.

Lời nói vừa dứt, ngọn lửa màu tím bao vây Băng Huyết chậm rãi tiến vào cơ thể nàng, một dòng nước âm bao vây tất cả kinh mạch nàng, rất ôn nhu, giống như được sự ấm áp của mẹ, thoải mái nhu hòa. Vừa được chửa trị kinh mạch đã cứng cỏi tráng kiện, sau khi hỏa diễm màu tím đi vào lại thêm hùng hậu vài lần.

Kinh hỉ nhìn biến hóa của cơ thể, Băng Huyết không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để biểu đạt nội tâm kích động của nàng lúc này. Đây là trong họa có phúc đi, cả người tràn ngập năng lượng, giống như hỗn độn, đủ loại màu sắc đan xen, có phải đã chứng minh, thân thể của nàng đã không còn là phế vật.

Cảm giác được thân thể đã không còn trói buộc, thân thể tiếp xúc với cơ thể khỏe mạnh lạnh băng, chậm rãi mở mắt, chống lại dĩ nhiên là một đôi mắt màu tím yêu diễm.

Mắt tím…. Đôi mắt đó so với mắt của nàng còn đậm hơn.

Ý tưởng này, làm cho Băng Huyết nháy mắt ngồi dậy, lộ ra ánh sáng ảm đạm, rốt cục thấy rỏ chủ nhân của đôi mắt tím đó.

Kinh diễm…. Tuyệt đối kinh diễm.

Rõ rang là một tiểu oa nhi tám tuổi, lại làm cho người ta không thể nào khinh thị. Một đôi mắt tím yêu dị tà mị, một đầu nồng đậm sóng vai tử phát, cao ngạo, hơi thở vương giả tràn ngập toàn thân hắn, một thân áo giáp tím sậm đen gắt gao bao vây lấy cơ thể cưng cỏi kia.

Nhưng… khuôn mặt đó. Băng Huyết không thể nói gì, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tiểu oa nhi tinh xảo. Vì sao…. Nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua.

Dường như… có điểm giống với nàng, nhưng lại không giống vẻ đẹp ôn hòa kiều diễm của nữ hài tử, mà là anh khí tuấn tú.

“ Tên của ngươi, khế ước giả.” Thanh âm ôn nhu như rượu ngon dụ hoặc lòng người. Khí thế ngạo thị thiên hạ, mắt tím lạnh băng vô tình khi nhìn Băng Huyết, lại ôn nhu như nước, sũng nịch triều mến.

“ Ta là Tử Viêm Cự Long (Dương: Con rồng lớn màu tím :v :v), là bản mạng khế ước thú của ngươi, Tử Minh.” Một cỗ khí thế cuồng ngạo, quân lâm thiên hạ nháy mắt bao vây Tử Minh, làm cho vạn vật nhịn không được cúng bái, thần phục.

“ Ta thật vui, khi thấy ngươi Tử Minh. Ta là Băng Huyết, Ma Băng Huyết. Đồng đội của ngươi, đồng đội không xa không rời.”

“ Tốt, không xa không rời, cùng sinh cùng tử.”

Từ giờ khắc này, tâm của hai người bất đồng chủng loại, lại giao nhau ở cùng một chỗ, cùng nhau đi qua hoạn nạn, cùng nhau đi đến đỉnh cao của thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.