Vùng Đất Vô Hình

Chương 15




Hạ Cảnh Dực trở về phòng sau, cũng không bật đèn lên. Hắn đóng cửa, ngồi phịch xuống đất. Vò đầu, hắn lại nhìn lên trần nhà.

Hắn.... vừa mới làm gì?

Hắn... chính là tự mình nóng giận đến thế?

Hắn cười. Hắn tự cười chế giễu hắn, nụ cười không hiểu sao lại trở nên thương tâm. Mỗi lần đứng trước cô, hắn đều không tự chủ được hành động của hắn. Bản thân hắn từ trước tới giờ từng mất kiểm soát qua sao? Đều là trước mặt cô mới như thế.

Hắn.... đến cuối cùng vì sao lại thế?

Hắn thất vọng vì cô là robot. Hắn nhiều lúc lại ước rằng cô là con người, nhưng nghĩ lại thì thật ấu trĩ. Bản thân hắn cũng đã có người mình yêu rồi, níu giữ cái gì cơ chứ?

Hắn tựa lưng vào tường, suy nghĩ.

Lần đầu tiên gặp cô, vì cái gì cô lại quay lại? Nếu không phải cô quay lại, bản thân hắn đã không nhận định cô là Hy Mã Kỳ. Đều bắt đầu ở đó, hắn mới phát hiện thì ra cô đáng yêu như thế. Hắn... Chắc hẳn mọi việc sẽ không như hiện tại.

Lấy trí thông minh của hắn, sớm đã biết hắn theo đuổi cô công khai thì cô sẽ gặp rắc rối. Song hắn lại không nhịn được tự mình tuyên bố cô là của hắn. Định lực của hắn cao đến thế, nhưng chỉ cần liên quan đến cô thì hắn lại nóng giận. Hắn tự mình lại đi làm những việc mà hắn chưa bao giờ làm.

Thông minh như hắn, lại không phát hiện ra rằng cô vốn không phải là người hắn tìm. Hắn thực chất là cố tình phủ nhận. Hắn muốn phủ nhận việc cô không phải Hy Mã Kỳ, tự lừa dối lý trí của bản thân để được theo đuổi cô.

Rồi sự thật lộ ra, cô là robot.

Lòng hắn gần như nguội lạnh.

Bản thân hắn luôn nghĩ tới cô. Cô nhóc tươi cười ngây ngô, mắt bạc to tròn linh động, vẻ mặt khả ái đáng yêu,.... Hắn tự hỏi hắn có phải điên rồi không, nhưng hắn đâu ngờ hắn thích cô rồi. Bản thân hắn đâu biết. Hắn lại cố chấp đi theo lý trí, mặc cho con tim kêu gào đau đớn. Hắn lạnh lùng với cô, độc ác với cô, lại giống như độc ác với bản thân mình. Hắn nào biết, hắn điên lên vì cô, chỉ vì bản thân hắn xuất hiện ham muốn độc chiếm cô. Đó là loại ham muốn hắn chưa bao giờ có. Hắn chưa bao giờ biết đến những cảm xúc đó. Cái hắn cho là yêu, hoặc cho là quan trọng ấy, hắn đâu hiểu được cái nào mới là thật. Hắn cứ vô lý như thế, không thể lý giải được.

Hắn tức giận vì cô không phải người. Hắn tức giận một cách vô lý. Bản thân hắn muốn giữ cô làm của riêng, chỉ là của hắn. Nhưng hắn lại không muốn cô đánh mất đi những thứ chỉ khi tự do mới có thể có. Hắn muốn giữ vẻ mặt ngây thơ trong sáng đó của cô. Nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân tức giận. Lần đầu tiên trong đời hắn lý trí lại là thứ điên cuồng như vậy. Lần đầu tiên trong đời, hắn thất vọng về lý trí của bản thân.

Hắn rất tức giận. Hắn giận vì cô bên cạnh một người khác không phải hắn. Mà lý trí của hắn, đều không còn tỉnh táo. Một người luôn đi theo lý trí như hắn, con tim thật thất bại. Mà khi lý trí không còn đáng tin nữa, hắn như một kẻ điên bơ vơ giữa những lựa chọn mà hắn không thể tự mình chọn. Sự cuồng bạo trong hắn, biến hắn thành quỷ dữ.

Hắn... làm tổn thương cô.

Trong lòng hắn cồn cào khó chịu. Hắn tức giận gào lên một tiếng, rũ rượi ngồi đó. Hắn... không hiểu đây rốt cuộc là loại cảm giác gì...

Lòng hắn khó chịu và cồn cào, đầu óc trống rỗng. Hắn đến điên lên được. Hắn thật muốn đánh chết bản thân. Hắn đã làm gì chứ? Như một kẻ ngu ngốc không biết làm gì ngoài phá hoại!

Hắn biết hắn ân hận không ích gì, nhưng hắn vẫn ân hận.

Hắn cần người nói cho hắn biết...

....rốt cuộc hắn bị cái gì rồi....

....?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.