Vùng Đất Vô Hình

Chương 13




/Thành Phố Khởi Nguyên/, khu số 30, trụ sở của KM, phòng chủ tịch.

Hạ chủ tịch, Hạ Cảnh Lâm, tức giận vứt về phía trước một đống hồ sơ. Phía trước mặt ông là thằng con trai quý hóa, vẻ mặt thờ ơ không chút biểu cảm.

- Mày liền nhìn xem việc tốt của mày đi!

Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn qua. Đây là hồ sơ kiện vi phạm điều luật hợp đồng, yêu cầu bồi thường.

Hạ Cảnh Dực tất nhiên tính là người của KM. Việc hắn làm tự sẽ tính là do phía KM làm. Thiệt hại sản phẩm cũng được xác minh rồi, hơn nữa luật sư phía bên kia đưa ra những điều kiện hoàn toàn dựa vào luật, không có kẻ hở. Nếu đi theo phán xét của tòa án Công Hội, KM sẽ phải chịu thiệt hại lớn. Trong lúc này hội đồng quản trị của tập đoàn xuất hiện các cổ đông vô cùng bất mãn về việc này, ghế chủ tịch của Hạ Cảnh Lâm bắt đầu lung lay. Cổ phiếu công ty giảm mạnh, nguy cơ không thể tăng lên. Việc này gây ra thiệt hại rất lớn.

Nhất là chỉ còn một tháng nữa AL-003 sẽ được ra mắt, trở thành một nguồn lợi lớn cho tập đoàn.

Hạ Cảnh Dực một lời cũng không nói qua, mắt sâu sắc nhìn chằm chằm tờ giấy dưới đất. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một tia thắc mắc. Tập đoàn lớn như KM mặc dù bị dồn ép vẫn hoàn toàn có khả năng cắn trả. Chỉ vì một robot mà đắc tội với KM, có chút không thỏa đáng. Nhóm người này, không biết là đang nghĩ gì...

Hạ Cảnh Lâm liếc mắt nhìn thằng con trai mình. Ông gõ tay lên bàn, tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Cảnh Dực.

- Biết Dạ Sở Hiên không?

Hạ Cảnh Dực nghi hoặc gật đầu. Năm năm trước danh tiếng của Dạ Sở Hiên rất lớn, không ai không biết. Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng anh đã có những phát minh mới mà đặc biệt là dòng sản phẩm Robot Android. Sau đó cùng nhóm nghiên cứu, anh chế tạo ra hai robot NR-001 và DP-002, càng nổi tiếng hơn nữa. Dòng sản phẩm Robot Android của anh, cũng như là thành phẩm của cả nhóm trên danh nghĩa, đã được bán ra thị trường cho tới hiện tại vẫn là loại robot rất được ưa chuộng. Có điều dù nổi tiếng như vậy, rất ít ai nhìn thấy hay biết rõ nhóm người này, hầu hết thông tin của họ đều được giữ kín theo yêu cầu của họ đối với Công Hội. Vì thế, có nhiều người thậm chí còn chưa biết mặt họ.

Hạ Cảnh Lâm thở dài, ông gõ tay trên bàn, theo từng nhịp.

- Có một thông tin mà ít ai biết, đó là cậu ta có một đứa em gái.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày.

- Chẳng qua theo điều tra thì cô bé đó đã chết hơn một năm trước vì bệnh tật. Trước đây Dạ Sở Hiên đều tận lực giấu mọi sự tồn tại của người em gái này, gần đây có chút lơ là nên chúng ta mới điều tra ra được chừng đó thông tin.

Hạ Cảnh Lâm dừng lại, hơi nhấc mắt nhìn qua con trai. Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ vẫn không hiểu việc này có liên quan gì. Hạ Cảnh Lâm dời mắt đi.

- AL-003 có vẻ là do cậu ta tạo ra dựa trên hình tượng em gái mình. Như vậy cũng không khó để giải thích vì sao cậu ta lại xem trọng con robot đó như thế.

Hạ Cảnh Dực suy nghĩ. Tính ra cũng đúng, tên giả của AL-003 không phải cùng cái tên Dạ Sở Hiên rất tương tự sao?

Hóa ra là thế à...

- Vậy giờ mày nhìn xem mày vừa làm ra việc gì? - Hạ Cảnh Lâm tức giận. - Một năm trước khuyên tao đầu tư vào con robot này là mày, bây giờ phá hỏng cũng là mày, mày giải thích sao đây?

Hạ Cảnh Lâm tất nhiên biết ngay từ đầu việc Dạ Sở Hiên tìm tới KM nhất định là bất đắc dĩ, chắc chắn có mang suy nghĩ lợi dụng. Ông biết sớm muộn gì phía bên đó cũng sẽ tìm cớ hủy hợp đồng. Chẳng qua ông tự tin bản thân là một con cáo già, sẽ không chịu thua thiệt với đám người trẻ tuổi. Thế nhưng là, ông lại quên đề phòng thằng con của mình. Vốn một năm trước, khi Dạ Sở Hiên tìm tới nó vẫn còn ở cạnh con bé mồ côi kia. Đề xuất chấp nhận cũng đều là nó. Thế mà sau khi con bé kia mất tích, nó liền trở thành như vậy. Ông thật sự không ngờ tới thằng con ngu ngốc của mình lại ngốc đến triệt để như vậy.

Nói đến vậy nhưng Hạ Cảnh Dực cũng chỉ đứng đó không nói, vẻ mặt cũng không đổi. Hạ Cảnh Lâm gầm lên:

- Mày liền biến đi!

Hạ Cảnh Dực cũng không nói lời nào, ung dung đi ra ngoài. Hạ Cảnh Lâm suýt chút muốn nổi điên với thằng con mặt liệt nhà mình. Sắp sửa đem ra giáo huấn thì ai ngờ lời nói của ông nó lại tưởng thật đi mất. Ông lực bất tòng tâm, đành phải tự mình kiềm chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.