Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 1




Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Robot và tàu vũ trụ trước nay vốn là con át chủ bài của quân đội, quyết định thực lực quân sự nhất định của một đế quốc. Nhưng hiện nay, hai loại vũ khí có sức mạnh lớn nhất đều bị Nữ Hoàng khống chế, hơn nữa còn dùng để huỷ diệt chính con người.

Quân đội muốn phá huỷ mã nguồn của Nữ Hoàng, nhưng dù đã tìm rất nhiều hacker mà vẫn chưa thể thành công. Họ thậm chí còn không thể đột nhập qua bức tường lửa đầu tiên mà Nữ Hoàng thiết lập. Rơi vào đường cùng, quân đội đành phải ngắt nguồn hệ thống của Nữ Hoàng, hy vọng nó tử vong. Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, cho dù bị ngắt nguồn hệ thống, Nữ Hoàng vẫn hoạt động, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

Cùng lúc đó, các nhà y học phát hiện ra những người rơi vào hôn mê do kết nối với U-internet đều xuất hiện dấu hiệu chết não. Họ có một phỏng đoán tương đối táo bạo rằng nguồn cung cấp năng lượng cho Nữ Hoàng phải chăng chính là tinh thần lực, hay còn gọi là linh hồn của những người này.

Tuy suy đoán này khuyết thiếu căn cứ khoa học, nhưng quân đội lại rất xem trọng điều này, tập trung những bệnh nhân may mắn còn sống sót lại rồi chuyển đến khu cách ly. Sau khi xác nhận thân phận của những người này, quân đội rất kinh ngạc khi phát hiện ra họ đều là những người xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau, tinh thần lực đều vô cùng mạnh mẽ, trong đó có cả hacker đứng đầu vũ trụ, từng xâm nhập vào hệ thống quốc phòng – Chu Doãn Thịnh. Từ năm mười ba tuổi đến nay, hắn vẫn luôn là trọng phạm bị quân đội truy nã, nhưng lùng bắt suốt ba năm mà vẫn không tìm ra hắn, dù chỉ là cái bóng.

Hệ thống quốc phòng của mỗi đế quốc đều do Nữ Hoàng tự mình lập trình và cài đặt, nếu Chu Doãn Thịnh có thể tấn công vào những hệ thống đó dễ như trở bàn tay, vậy thì chắc hẳn cũng có thể phá huỷ thiết bị liên kết của Nữ Hoàng. Vì vậy, họ đưa Chu Doãn Thịnh vào khoang điều trị số một, dốc mọi khả năng để cứu chữa hắn.

Hay tin hắn tỉnh lại, thống soái đế quốc đích thân đến bệnh viện thăm hắn.

Nói là bệnh viện chứ thực ra không đúng cho lắm, chẳng qua chỉ là một tầng hầm trú ẩn bị bỏ hoang đã lâu mà thôi. Hiện nay, để né tránh sự giám sát và tấn công của Nữ Hoàng, rất nhiều người đều bắt đầu di cư xuống lòng đất, hình thức chỉ huy trong quân đội thậm chí quay trở về máy truyền tin thời viễn cổ.

“… Thế nên lúc này, đế quốc, thậm chí toàn thể nhân loại đều cần sự trợ giúp của cậu.” – Thống soái thuật lại toàn bộ tình hình, sau đó nói một cách thành khẩn.

Chu Doãn Thịnh không đưa ra câu trả lời ngay lập tức. Nói thật, đối với hắn, ảo hay thật đều như nhau. Hiện nay khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, trên U-internet, con người cũng có thể có năm giác quan như khứu giác, xúc giác, thính giác…, bị thương sẽ thấy đau, buồn thì sẽ khóc. Nếu không phải người yêu tự tiện đưa hắn về, có lẽ lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào thế giới ảo, dẫn đến chết não.

Hắn trầm ngâm một lát, hỏi – “Lúc chế tạo Nữ Hoàng, tiến sĩ Wilson từng dự đoán trước được tình huống hiện giờ, không thể có chuyện ông ấy không chuẩn bị chút biện pháp an toàn nào. Chắc chắn phải có một lệnh tự huỷ cùng tồn tại với Nữ Hoàng, một khi quét ra Nữ Hoàng có điều bất thường, lệnh tự huỷ sẽ lập tức khởi động. Chuyên gia máy tính của các ông không khởi động lệnh này à?”

Thống soái có vẻ như rất bất ngờ với câu hỏi ngay đúng trọng tâm của hắn, vội vàng đáp – “Ngoại trừ tiến sĩ Wilson, không ai biết U-internet còn có một lệnh tự huỷ như vậy. Nếu không phải một tháng trước nó đột nhiên tự khởi động, chúng tôi cũng sẽ chẳng hay biết gì.”

Chu Doãn Thịnh gật đầu, biết suy đoán của mình với thân phận của người yêu là chính xác, liền vội vã yêu cầu – “Đưa tôi đến phòng máy của các ông, tôi muốn giải mã cách thức hoạt động của câu lệnh này.” – Sau đó xâm nhập vào để tìm Tông Y.

Nét mặt thống soái ảm đạm, ông xua tay – “Câu lệnh này biến mất rồi.”

Động tác của Chu Doãn Thịnh khựng lại, suýt nữa ngã xuống khỏi giường bệnh. Một lúc sau, hắn gắng gượng kìm nén sự hoảng hốt, hỏi – “Biến mất? Là sao?”

“Sau khi câu lệnh kia tự khởi động, chúng tôi đều rất vui. Thấy thanh tiến độ tăng từ 0% lên 60%, chúng tôi đều cho rằng Nữ Hoàng sắp bị phá huỷ. Nhưng không biết Nữ Hoàng nghe được tin từ đâu, lại lệnh cho đội quân robot tìm ra phòng máy của chúng ta, đập vỡ chiếc máy đang chạy lệnh tự huỷ. Đến khi phòng máy được tu sửa xong xuôi, chúng tôi phát hiện ra nó đã biến mất, tất cả dữ liệu cơ sở đều không tìm được sự tồn tại của nó.”

Chu Doãn Thịnh ngắt nhẹ lòng bàn tay, hỏi với giọng nặng nề – “Vậy Nữ Hoàng thì sao?”

“Nữ Hoàng cũng biến mất, nhưng chúng tôi xác định nó chỉ trốn đi mà thôi, bởi vì hàng loạt robot và tàu vũ trụ hiện vẫn đang bảo vệ phòng máy lắp đặt thiết bị liên kết và mã nguồn của nó.”

Chu Doãn Thịnh xoè tay ra, nhìn bốn dấu móng tay rướm máu giữa lòng bàn tay mình, hắn nói – “Cho tôi chiếc mũ giáp cảm biến, tôi vào U-internet tìm câu lệnh kia cho các ông.”

Thống soái vui mừng quá đỗi, chưa kịp nói lời cảm ơn thì lại nghe thấy thiếu niên nọ nói – “Nhưng tôi có một điều kiện, các ông phải huỷ bỏ lệnh truy nã đối với tôi trước kia, cho tôi một thân phận hợp pháp và một khoản tiền.” – Nếu có thể đưa chồng mình về, hắn đương nhiên phải chuẩn bị cho cuộc sống về sau của hai người.

“Ấy là điều tất nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, cậu có thể xem qua.” – Thống soái đưa hắn một tập tài liệu và một chiếc bút máy. Không có thiết bị liên kết cá nhân, tạm thời họ chỉ có thể sử dụng những thứ xa xưa như vậy.

Chu Doãn Thịnh chỉ mất nửa phút đã đọc hết cả tập tài liệu dày cộp, sau đó ký tên mình lên.

Thống soái lập tức đưa hắn đến căn cứ quân sự bí mật, cho hắn một chiếc mũ giáp cảm biến có kết nối U-internet. Mọi người đều nhìn hắn như nhìn một vị liệt sĩ. Không ai biết liệu lần này, hắn có thể tỉnh lại được không.

Chu Doãn Thịnh không lập tức đội mũ giáp lên, mà là lấy hộp dụng cụ của mình ra sửa chữa lại mũ giáp. 007 đã bị phá hỏng từ lúc ở thế giới Hạo Thiên, hiện giờ hắn cần một công cụ phụ trợ tương tự như 007. Thứ này sẽ giúp hắn dò quét các câu lệnh muôn hình vạn trạng trên U-internet, nhằm sớm tìm ra người yêu mình. May mà lần này hắn biết nhìn xa trông rộng, lặng lẽ trộn lẫn một sợi hồn phách của mình vào hồn phách của người yêu, chắc hẳn sẽ có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ta.

Bận bịu mấy ngày mới sửa xong mũ giáp, hơn nữa còn cài đặt rất nhiều tường lửa bên trong nhằm tránh bị Nữ Hoàng phát hiện, hắn đội mũ giáp lên, sau đó nằm vào khoang điều trị.

Khi mở mắt ra, hắn thấy mình đang ngồi trước bàn họp, xung quanh là những thành phần trí thức comple cắm thùng chỉn chu, phần tường đối diện có gắn một màn hình led rất to, đang trình chiếu một clip 3D. Theo đánh giá của Chu Doãn Thịnh, những hình ảnh này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “ẩu tả”, nhưng người xung quanh lại nhìn say sưa, gương mặt đều toát vẻ kinh ngạc, tán thưởng.

Clip kết thúc, một cô gái váy xanh có ngoại hình xinh xắn, trong trẻo bước lên bục, giải thích cặn kẽ những hình ảnh trên màn hình. Đó là một số hình người và phong cảnh, phong cách ảo mộng, màu sắc sặc sỡ, có thể nói là đẹp một cách lộng lẫy.

Theo lời giải thích cặn kẽ của cô nàng, tất cả mọi người ở đây đều mỉm cười, có người còn thốt lời tán thưởng.

Ngồi ngay ngắn trên ghế chủ toạ, Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm gương mặt người nọ, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ “What the fuck?”. Ai nói cho hắn biết vì sao hắn lại trở về thế giới đầu tiên hắn vào vai nhân vật phản diện sau khi bị Chủ Thần khống chế với? Ả đàn bà kia chính là nữ chính của thế giới này, “người tình” mà hắn từng “theo đuổi điên cuồng”. Cho dù người nọ hoá thành tro, hắn cũng có thể nhận ra.

Có thể là vì Chủ Thần muốn hắn dung nhập hoàn cảnh nhanh hơn nên ở thế giới này, hắn được sử dụng chính tên thật của mình. Hắn là người thừa kế duy nhất của công ty IT niêm yết Chu thị, thành phố Tế Nam. Công ty này vốn do ông ngoại Chu Đường của hắn sáng lập, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi sở hữu số tài sản tích luỹ trên trăm triệu, tuy không là gì so với toàn bộ Trung Quốc, nhưng vẫn luôn chiếm ngôi đầu bảng ngành IT thành phố Tế Nam.

Nhưng dù sự nghiệp suôn sẻ, cuộc sống của Chu Đường lại không được như ý. Vợ ông mất sớm, chỉ để lại cho ông một cô con gái rượu. Vì không để con gái mình phải chịu uất ức, ông không tái hôn, còn tìm cho con mình một người chồng ở rể, cũng chính là cha Chu Doãn Thịnh – Phương Côn Bằng.

Phương Côn Bằng là giảng viên đại học, diện mạo nho nhã, tính cách ôn hoà, tình cảm với mẹ Chu Doãn Thịnh hết sức mặn nồng. Ông ta vốn không thích nhúng tay vào chuyện của Chu thị, có thời gian rảnh liền viết thơ, vẽ tranh, ra ngoài tản bộ, là một người trí thức chuẩn mực. Chu Đường rất yên lòng với ông ta, trước khi lâm chung còn tặng 5% cổ phần cho ông ta để bồi thường, tất cả cổ phần còn lại đều được trao cho con gái và cháu ngoại.

Là người thừa kế duy nhất của công ty, vừa tốt nghiệp đại học, Chu Doãn Thịnh liền vào Chu thị, nắm giữ chức vụ quan trọng. Hắn được nuông chiều từ nhỏ, gia đình lại khá giả, những điều này tạo nên tính tình ngạo mạn, tự phụ ở hắn, hễ muốn thứ gì là nhất định phải có bằng được.

Đương nhiên, đây là hình mẫu mà Chủ Thần đặt ra cho nhân vật này, cho dù tính cách thật của Chu Doãn Thịnh là như thế nào, hắn đều phải phỏng theo hình mẫu này.

Dưới sự khống chế của Chủ Thần, hắn “yêu” đàn em khoá dưới của mình – Mạnh Uyển “một cách điên cuồng”, sử dụng đủ mọi thủ đoạn để theo đuổi cô ta. Mạnh Uyển học chuyên ngành thiết kế, tài năng hội hoạ vô cùng lợi hại. Nghe nói Mạnh Uyển vừa tốt nghiệp, đang tìm việc làm, hắn lập tức mời Mạnh Uyển đến xí nghiệp Chu thị.

Dựa vào năng lực của bản thân, Mạnh Uyển đặt được gót chân vào phòng R&D (*), phụ trách thiết kế đồ hoạ trong một game online mà Chu thị chuẩn bị tập trung đưa ra thị trường vào cuối năm nay. Trong quá trình làm việc, cô ta liên tiếp bật ra nhiều cảm hứng sáng tạo, giúp trò chơi đi dần từ một wireframe (**) đơn giản đến bước hoàn thiện.

(*) R&D là từ viết tắt của research & development – nghiên cứu và phát triển.

(**) Wireframe: Khung sơ lược ban đầu trong quá trình thiết kế phần mềm.

Trước mắt, vì lý do kinh phí chế tác không đủ, cô ta đang trình bày bài thuyết trình lần cuối, hy vọng ban lãnh đạo Chu thị có thể trông thấy tiềm lực của trò chơi này.

Chu Doãn Thịnh xuyên đến vào đúng khoảng thời gian này. Không cần nghe Mạnh Uyển phân tích, hắn đã thật sự trải qua một lần, đương nhiên biết trò chơi này sẽ ăn khách đến mức nào. Mỗi năm lời hơn tỷ, đủ để mua mấy cái Chu thị.

Thuyết trình xong, Mạnh Uyển cúi người, đi xuống trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Cô ta nhìn về phía thanh niên ngồi trên ghế chủ tọa với ánh mắt mong đợi. Thanh niên mặc một bộ comple đen, khuôn mặt đẹp đến khiến người ta ngạt thở, toàn thân đều toát lên khí chất cao quý, nhã nhặn. Mấy thư ký điều hành liên tục nhìn trộm hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ tán tỉnh.

Nhưng chỉ có Mạnh Uyển mới biết, đằng sau vẻ ngoài ngay ngắn, bóng bẩy của người này là một bản tính ích kỷ, độc đoán đến nhường nào. Cô ta không thích hắn một chút nào, thậm chí có thể nói là căm ghét.

Chu Doãn Thịnh đương nhiên biết Mạnh Uyển ghét mình. Nay không có 007 kiểm soát, hắn chịu để ý đến Mạnh Uyển mới là lạ. Không những không để ý, hắn còn sẽ khiến nam nữ chính của thế giới này phải trả giá thật đắt. Phản diện thì không có kết cục tốt, vậy nên ở thế giới này, hắn chết rất thảm, có thể hình dung bằng ba thành ngữ – bạn bè xa lánh, thân bại danh liệt, chết không toàn thây.

Vốn tưởng quá khứ uất ức đã đi vào dĩ vãng, ngờ đâu còn có cơ hội làm lại từ đầu. Chu Doãn Thịnh suy nghĩ một lát, cảm thấy hiện tượng này nhất định có liên quan đến chồng mình. Anh ta muốn phá huỷ Nữ Hoàng, Nữ Hoàng phản kháng kịch liệt, cuối cùng đôi bên cùng tổn thất, bên thì biến mất, bên thì lặng lẽ trốn đi phục hồi dữ liệu.

Vì tất cả thiết bị liên kết cá nhân trên toàn vũ trụ đều bị tiêu huỷ, Nữ Hoàng không được bổ sung nguồn năng lượng mới, dữ liệu không thể phục hồi hoàn toàn, cho nên mới nảy sinh hiện tượng dữ liệu thoái lui như vậy.

Rốt cuộc chồng mình đang ở đâu, có bị thương hay không? Chu Doãn Thịnh nghĩ mà canh cánh trong lòng.

“Tổng giám đốc Chu, anh có muốn nói điều gì không ạ?” – Thấy tất cả mọi người đều chờ boss bày tỏ thái độ, trợ lí bèn lên tiếng nhắc nhở.

Chu Doãn Thịnh lập tức hoàn hồn. Hắn khép bản kế hoạch lại, nói – “Phòng R&D làm một bảng dự toán rồi đưa đến văn phòng tôi, tan họp.” – Kiếp trước, hắn phê duyệt mười triệu kinh phí cho dự án, sau đó lại phê duyệt thêm mười triệu nữa. Tuy rằng vì nó mà cuối cùng Chu thị phá sản, nhưng kiếp này, hắn vẫn muốn tiếp tục thực hiện dự án này.

Thành viên phòng R&D ồ lên hoan hô, Mạnh Uyển thậm chí còn bước lên phía trước cảm ơn Chu Doãn Thịnh, nhưng thái độ thì vô cùng kiêu căng, tự phụ, như thể chủ động nói chuyện với Chu Doãn Thịnh đã là ban ơn cho hắn vậy.

Chu Doãn Thịnh không thèm nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Mạnh Uyển, mấy thư ký điều hành châu đầu rỉ tai, cười khúc kha khúc khích, làm cho sắc mặt xanh mét của Mạnh Uyển chuyển thành tím rịm.

Chu Doãn Thịnh trở về văn phòng, vuốt ve bộ cảm biến – hiện đang trong hình dạng một chiếc khuyên tai đen. Hắn gọi bộ cảm biến này là 008, hy vọng nó dùng được tốt hơn 007.

Dùng tinh thần lực khởi động 008, hắn xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của Nữ Hoàng, bắt đầu tìm kiếm dấu tích của người yêu. Đây là một công trình đồ sộ, cũng không biết đến khi nào mới có thể kết thúc. Nhưng hắn tin chắc anh chồng nhà mình sẽ không ở cách mình quá xa. Chỉ cần người nọ xuất hiện trong phạm vi cách mình năm trăm mét, hắn sẽ lập tức xác định được người nọ.

Anh ấy sẽ ở thế giới này chứ? Có lẽ.

Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải lật tung thế giới này rồi mới đi. Vậy nên hắn phải nhanh chóng dọn sạch mấy thứ chướng mắt này, sau đó kiếm một khoản tiền đủ để chu du thế giới. Tuy rằng đây là thế giới ảo, nhưng nó không khác gì thế giới thực cả. Ở nơi này, hắn chỉ là một người có tinh thần lực tương đối mạnh, chứ không phải là thần tiên mà không gì không làm được, làm gì cũng không thể thiếu thứ thiết yếu như tiền bạc.

Lúc xuyên qua dòng xoáy số liệu loạn lưu, năng lượng mà hắn có được đã sớm hao kiệt, hầu hết trong số đó đều đến từ Tông Y. Có phải chính vì thiếu số năng lượng này nên Tông Y mới không thắng được Nữ Hoàng, biến mất một cách khó hiểu hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Doãn Thịnh vô cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức đến bên chồng mình. Đương lúc hắn đang phiền muộn thì có tiếng gõ cửa, trợ lí mang bảng dự toán của phòng R&D vào.

Cũng như lần trước, bọn họ xin mười triệu. Chu Doãn Thịnh đọc sơ qua một lượt, sau đó thêm mười triệu bên dưới. Hai mươi triệu này đủ cho họ hoàn tất trò chơi trước nửa năm.

Trước khi trợ lí ra ngoài, hắn dặn – “Bảo phòng R&D đưa toàn bộ tài liệu trò chơi đến chỗ tôi, bao gồm cả dữ liệu số.”

Trợ lí gật đầu ghi nhớ.

Vài phút sau, Mạnh Uyển mang USB đến, miệng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Chu Doãn Thịnh cầm lấy USB, cắm vào máy tính rồi chỉnh sửa mã nguồn trò chơi, sau đó ẩn mã nguồn mà mình chỉnh sửa đi, lấy mã nguồn ban đầu che giấu. Kỹ thuật của hắn tiên tiến hơn nhân viên bộ phận kỹ thuật tận mấy nghìn năm, cho dù hacker hàng đầu kỉ nguyên Vũ Trụ đến cũng chưa chắc có thể phát hiện.

Tốn một phút đồng hồ để giải quyết hết thảy, hắn ngửa đầu nhìn về phía Mạnh Uyển, cô ta vẫn đứng đó chưa đi. Hắn biết Mạnh Uyển định vay tiền mình, còn vay một phát ba triệu, lý do là để chữa chạy cho cô em gái bị bệnh bạch cầu của mình. Họ là trẻ mồi côi, cha mẹ qua đời từ sớm, những năm này vẫn sống nương tựa vào nhau.

Mạnh Uyển căm ghét Chu Doãn Thịnh, nhưng lại không từ chối hắn một cách rõ ràng, bởi vì cô ta nhìn trúng sự rộng rãi, hào phóng của hắn.

Quả nhiên, nhận thấy ánh mắt nhuốm vẻ quan tâm của hắn, Mạnh Uyển chần chờ nói – “Giám đốc, em có thể xin ứng trước tiền lương năm nay được không ạ?”

Chu Doãn Thịnh rất tận tình với Mạnh Uyển, cho cô ta mức lương ba trăm nghìn một năm. Đây đã xem như là đãi ngộ tốt nhất đối với một sinh viên mới ra trường. Chưa gì đã xin ứng ba trăm nghìn, dẫu là ai cũng sẽ tò mò hỏi một câu.

Mạnh Uyển chỉ chờ Chu Doãn Thịnh hỏi.

Chu Doãn Thịnh thuận ý cô ta, ngạc nhiên hỏi – “Em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Có phải trong nhà có chuyện gì không?”

Vành mắt Mạnh Uyển đỏ lên, kể lại chuyện em gái mình bị bệnh với vẻ nhu mì, đáng thương.

Chu Doãn Thịnh nghe mà vành mắt cũng đỏ theo, lập tức ký cho cô ta một tấm séc ba triệu, còn hứa sẽ liên hệ với bác sĩ hàng đầu Trung Quốc cho em gái cô ta, ngôn từ liên tục ám chỉ ý định muốn bao nuôi cô ta.

Mặt mũi Mạnh Uyển trắng bệch, ánh mắt nhìn Chu Doãn Thịnh tràn đầy căm hận. Nhưng cô ta không thể không có khoản tiền cứu mạng này. Cô ta do dự hồi lâu, rồi cuối cùng cũng gật gầu, giật lấy tấm séc rồi đóng sập cửa đi ra ngoài.

Sắc mặt Chu Doãn Thịnh lập tức sầm xuống, suy xét xem nên làm thế nào để nam nữ chính kiếp này sống không bằng chết.

Thực ra Mạnh Uyển có bạn trai, người nọ tên là Phương Tri Phi, nam chính của thế giới này, đồng thời là con riêng, là bảo bối mà người yêu đích thực sinh cho Phương Côn Bằng – người cha trí thức không nhuốm mùi tiền, tình cảm mặn nồng với mẹ Chu Doãn Thịnh.

Phương Tri Phi vẫn luôn muốn tự gây dựng sự nghiệp, tiếc rằng tài sản của Phương Côn Bằng bị bà Chu quản lý chặt chẽ, tiết kiệm mấy chục năm cũng mới được hai triệu, tất cả đều cho Phương Tri Phi làm vốn khởi động. Phương Tri Phi học chuyên ngành IT, kỹ thuật cao siêu hơn cả hacker. Y và mấy người bạn cùng hùn vốn mở một công ty IT nho nhỏ, chỉ có mười mấy nhân viên.

Nhưng y vừa đổ tiền vào công ty, ngay sau đó em gái Mạnh Uyển lại bị bệnh. Rơi vào đường cùng, y đành để Mạnh Uyển đi tìm Chu Doãn Thịnh. Đừng hiểu lầm, y cũng không có ý xui bạn gái mình bán thân, mà là gài một cái bẫy cho Chu Doãn Thịnh.

Quả nhiên, sau khi tan tầm, Chu Doãn Thịnh vừa bước ra khỏi công ty đã bị một nữ diễn viên chuyên đóng phim khiêu dâm bám lấy, làm rất nhiều động tác ám muội. Hình ảnh hai người dây dưa bị phóng viên báo lá cải chụp được rồi tung lên mạng, nói đời sống cá nhân của cậu chủ Chu thị thối nát bla bla.

Mẹ Chu Doãn Thịnh rất nghiêm khắc trong việc dạy con, lập tức gọi con trai về mắng một trận té tát, còn không cho hắn tiếp tục ở tại căn hộ bên ngoài, đi làm hay tan tầm đều bị hai vệ sĩ theo dõi sát sao.

Chu Doãn Thịnh không còn cách nào khác, đành tạm gác lại dự định chiếm đoạt Mạnh Uyển. Hơn nữa hắn “yêu” Mạnh Uyển “thật lòng”, muốn chiếm lấy trái tim cô ta chứ không phải thân thể, trong khoảng thời gian ngắn cũng coi như trời yên biển lặng.

Nhưng chính khoản tiền cứu mạng này khiến Phương Tri Phi ý thức được mình cần mạnh lên với tốc độ nhanh nhất, nếu không sẽ không bảo vệ được bất cứ thứ gì. Y sở hữu một ý chí vượt trội, tài năng sắc bén, hơn nữa còn là đứa con số mệnh của thế giới này, không khó để đoán ra kết cục của Chu thị khi bị y ghim.

Chu Doãn Thịnh hất diễn viên nọ ra, quả nhiên bị mẹ triệu hồi về nhà mắng một trận. Kiếp trước, hắn căn bản không muốn cho Mạnh Uyển vay tiền, càng không muốn bao nuôi cô ta. Hắn là gay, bao nuôi đàn bà con gái làm gì? Trưng đấy cho ngứa mắt à? Nếu không phải hệ thống liên tiếp tuyên bố nhiệm vụ cho vay tiền và bao nuôi, những chuyện hãm cành cạch về sau cũng sẽ không diễn ra.

Nói trắng ra, nhân vật phản diện chỉ là công cụ thúc đẩy nội dung câu chuyện, tác thành cho nam nữ chính, lúc cần thì bị nam nữ chính rũ bỏ mà thôi.

Cùng với việc theo đuổi Mạnh Uyển, hệ thống còn ép hắn lên giường với những người khác, nếu hắn không cứng được thì sẽ khống chế cơ thể hắn, tự mình hành động. Những hình ảnh nhục nhã ấy đến nay vẫn còn khắc sâu trong đầu Chu Doãn Thịnh.

Giờ đây, thân thể này là của hắn, khuôn mặt này là khuôn mặt từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đã theo hắn suốt mười sáu năm, sao hắn có thể không nhận ra? Ngoại hình của nguyên chủ vốn giống bà Chu, chỉ có thể xem như bình thường, nào có nho nhã, điển trai được bằng Phương Tri Phi – người được di truyền từ Phương Côn Bằng. Nhưng hiện giờ, gương mặt đẹp hết chỗ chê, nhìn một cái là có thể mất hồn này là thuộc về một mình Chu Doãn Thịnh.

Đây là dung mạo và thân thể hắn, cho nên nhất định phải giữ cho thật sạch. Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy di động ra, chia tay với đám bạn chịch của nguyên chủ, xong xuôi rồi mới yên tâm đi ngủ.

Hôm sau, hắn không đến công ty, mà là đến bệnh viện. Vệ sĩ xếp hàng lấy số cho hắn liên tục liếc nhìn đũng quần hắn bằng ánh mắt quái dị. Đang yên đang lành đi khám nam khoa làm gì? Chẳng lẽ cậu chủ bị bệnh gì lây truyền qua đường tình dục, hay là vấn đề ấy ấy có vấn đề?

Chu Doãn Thịnh biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng hắn không xấu hổ một chút nào. Mãi hơn nửa tiếng sau, hắn mới được bác sĩ tự mình đưa ra với ánh mắt đầy thông cảm.

“Anh Chu, bị bệnh này nhất định đừng để mình có gánh nặng tâm lý, hãy cố gắng thả lỏng bản thân. Có lẽ là do áp lực quá lớn, một thời gian nữa là có thể khỏi.”

“Vâng, tôi sẽ đến tái khám lại đều đặn. Chuyện này mong anh giữ bí mật giúp tôi.”

“Chắc chắn, chắc chắn.” – Bác sĩ biết thân phận của Chu Doãn Thịnh, vội vàng gật đầu lia lịa, trong lòng càng tiếc cho hắn. Vừa giàu vừa đẹp trai thế mà sao lại bị bệnh này cơ chứ, quả thực là mất đi thú vui lớn nhất trần đời.

Vệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, đã sớm dẹp sạch bệnh nhân đợi bên ngoài, tránh để lộ bí mật riêng tư của chủ thuê. Nghe bác sĩ nói vậy, anh ta lập tức xác minh suy đoán của mình, lại giả đò như không biết gì cả.

“Không được nói cho mẹ tôi biết.” – Chu Doãn Thịnh đeo kính râm, che đi dung mạo bắt mắt của mình.

Hai vệ sĩ đồng loạt gật đầu.

——————–

Ban lãnh đạo công ty đánh giá cao trò chơi mới này, giám đốc Chu thậm chí dứt khoát phê duyệt hai mươi triệu kinh phí, khiến nhân viên phòng R&D phấn chấn vô cùng. Họ làm việc quên ăn quên ngủ, dần dần dựng ra một wireframe sơ giản.

Nhìn những hình ảnh đẹp như mơ, những thiết lập mới mẻ, độc đáo cho người chơi, Mạnh Uyển biết trò chơi nhất định sẽ nổi tiếng. Ngay cả một người học thiết kế mỹ thuật như cô ta còn biết, huống hồ một dân IT chuyên nghiệp như Phương Tri Phi.

Y tiếc rẻ tại sao trò chơi này không phải do chính công ty mình chế tác. Y suy ngẫm mấy ngày, cuối cùng đặt ra một cái bẫy nhằm vào Chu Doãn Thịnh và Chu thị, hòng nuốt trọn miếng bánh chắc chắn có thể hái ra tiền này.

Trong nửa năm này, Chu Doãn Thịnh thoát khỏi sự quản lý của mẹ mình, sống một cuộc sống thối nát thực thụ. Hắn vừa bức bách Mạnh Uyển sít sao hơn, đồng thời gián tiếp bức bách Phương Tri Phi, vừa dây dưa với rất nhiều nữ minh tinh, còn để báo chí chụp được rất nhiều ảnh lộ liễu.

Hôm nay, hắn mang một minh tinh hạng ba vào phòng suite (*) khách sạn năm sao. Hai người ngồi nhìn nhau một giờ, sau đó hắn ký một tấm séc ngạch mức lên đến trăm nghìn cho nữ minh tinh nọ.

(*) Loại phòng cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo. Thông thường mỗi phòng suite gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất.

Ngồi một tiếng kiếm trăm nghìn, đây đã là giá trên trời đối với một minh tinh hạng ba. Cô nàng cười hì hì, nhận lấy tấm séc, còn bồi thêm rất nhiều lời nịnh hót, cuối cùng nhìn liếc qua đũng quần hắn với ánh mắt đầy ẩn ý rồi mới rời đi. Vừa ra khỏi khách sạn, cô nàng lại bị tờ báo lá cải nào đó chụp được như thường lệ.

Hai vệ sĩ bày đồ ăn mà phục vụ đưa tới lên bàn trà, âm thầm thở dài thay chủ thuê của mình: Chỉ vì muốn che giấu chuyện mình bất lực mà tự tạo ra tiếng xấu lăng nhăng đồi bại, cậu chủ đúng là bất chấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.