Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 67: Ngoại truyện: Uyển Uyển (Cuối)




Đoàn người trở lại Dung Hi, Phương Trì Hạ lúc sau đi tới cạnh Thi Cận Dương.

Lạc Dịch Bắc lãnh ngạo ngồi cách đó hai ghế, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm hai người họ.

Phương Trì Hạ và Thi Cận Dương kỳ thật cũng không có làm gì, nói chuyện cơ hồ đều là về công việc, ngẫu nhiên hai người cũng cười cười nói nói, trông cũng không thân thiết lắm.

Lại nhớ đến lời cô nói ở sân bay, Lạc Dịch Bắc cảm thấy bản thân mình có lẽ thật muốn nhiều hơn.

Hơn nữa, lấy nhân cách của Thi Cận Dương, nếu biết đó là người phụ nữ anh em mình, anh ấy sẽ không làm ra chuyện gì.

Lạc Dịch Bắc vẫn rất tin tưởng Thi Cận Dương.

Chỉ là, hai người họ rõ ràng không có quan hệ gì lại còn cứ giữ người không chịu nhường cho anh là thế nào?

Cuộc họp báo chính thức sẽ bắt đầu vào buổi chiều.

Lần này người tham dự rất nhiều, không ít giới chuyên gia trang sức có uy tín trong ngoài nước đều tham dự, thậm chí còn có rất nhiều thành viên vương thất ở châu Âu.

Cuộc họp báo về trang sức của Dung Hi thường là quảng cáo trước, sau đó mới trưng bày trang sức, tiếp theo là giới thiệu từng sản phẩm.

Hai phút trước khi cuộc họp báo bắt đầu, một nhân viên công tác vội chạy tới, hoảng sợ báo cáo với Thi Cận Dương, “Thi thiếu gia, không tốt, nhân viên giới thiệu trong nhà gặp tai nạn, không tới được.”

“Vì sao bây giờ mới nói?” Thi Cận Dương nhăn mày, sắc mặt trầm trầm.

“Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được tin đó.” Người nọ cúi đầu, vô tội giải thích.

Thi Cận Dương liếc mắt nhìn cô một cái, xoa xoa huyệt Thái Dương, đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt trầm tư nên giải quyết vấn đề này như thế nào.

Lạc Dịch Bắc thong thả ung dung đến gần anh, ngồi xuống vị trí bên cạnh, cánh tay kéo Phương Trì Hạ dậy, “Để cô ấy đi đi!”

“Trì Hạ?” Thi Cận Dương ngẩn ra, có chút kinh ngạc đối với lời nói của anh.

Phương Trì Hạ cũng rất ngoài ý muốn.

Trường hợp này, anh để cô tới ứng phó?

“Lời giới thiệu đều đã viết xong hết, chỉ cần phiên dịch là được, lúc trước không phải tiếng Pháp hay tiếng Ý đều nói khá tốt sao?” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn cô một cái, đẩy cô cho nhân viên công tác, “Đưa cô ấy lên sân khấu, để cô ấy giải thích ngắn gọn các yêu cầu.”

“Vâng, Lạc thiếu.” Người nọ liền dẫn Phương Trì Hạ đi.

Thi Cận Dương nhìn thân ảnh hai người rời đi, rõ ràng có chút lo lắng.

Lạc Dịch Bắc giống như không có việc gì, thừa dịp Phương Trì Hạ rời đi, ánh mắt chuyển đến người Thi Cận Dương, nói điều kiện với anh, “Làm thế nào cậu mới bằng lòng nhường cô ấy cho tớ?”

“Để cô ấy đi chính là vì việc này?” Thi Cận Dương có chút lo lắng Phương Trì Hạ không ứng phó được, lúc nói chuyện có hơi thất thần.

“Điều kiện tùy cậu chọn.” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc chuyển động theo tầm mắt Thi Cận Dương, nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ một cái, đề tài lại lần nữa quay lại chính sự.

“Bất cứ điều kiện gì?” Thi Cận Dương lười nhác đáp lời anh.

“Chỉ cần cậu nói ra được.” Lạc Dịch Bắc nhìn theo thân ảnh Phương Trì Hạ, bất đồng với Thi Cận Dương, anh chẳng những không sợ cô không biểu hiện tốt, thậm chí còn rất yên tâm.

Ánh mắt Thi Cận Dương hơi hơi nghiêng đi, yên lặng nhìn anh, đang chuẩn bị nói gì đó, trên sân khấu, âm nhạc lại bỗng nhiên vang lên.

Cuộc họp báo về Dung Hi mở màn là quảng cáo, lúc này được chọn chính là tác phẩm của Sa Chức Tinh, một cặp nhẫn cưới.

Hình ảnh quảng cáo ngay từ đầu chính là một tấm lụa mỏng trắng tinh mềm mại, một chiếc nhẫn từ một đầu lụa mỏng xuyên vào, theo lụa mỏng chậm rãi trượt xuống, chạm vào một chiếc khác, lúc sau tạo thành tầng hiệu ứng hoa hồng.

Toàn bộ hình ảnh cực kì có mỹ cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.