Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 45




Ta phải nằm viện liền ba tháng.

Ba tháng này, Trường Hành vẫn đều đều đến thăm ta, còn mang thêm một số thứ đến phục vụ công tác dạy học.

Cuối cùng khi kết thúc khóa bổ túc văn hóa ba tháng của Trường Hành, ta chống gậy rời bệnh viện, trong đầu cũng tiếp thu được một số thứ hắn sống chết nhồi vào.

Tỷ như, cái hộp trên tường chứa biết bao người kia gọi là TV, không được Tầm huyệt chỉ nó.

Tỷ như, hai cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh kia là ổ điện, Tầm huyệt chỉ nó là đi cấp cứu liền.

Tỷ như, cái người mũi to mặt dữ kia là y tá chăm sóc ta, lỗ mũi nàng không phải để Tầm huyệt chỉ.

Hoặc tỷ như cái đứa mặt ngu ngu trong gương kia là mình, muốn Tầm huyệt chỉ chết nó, trước hết phải tự chọc vào mặt mình.

Nói túm lại, nhờ khóa bổ túc văn hóa của Trường Hành, ta làm quen được rất nhiều thứ thuộc về hiện đại. Tuy nhiên ‘rất nhiều thứ’ mà ta làm quen được đó cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, thế giới này còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều.

Như con quái vậy đen sì sì trước mặt ta chẳng hạn.

Trường Hành tiến về phía trước dễ dàng kéo cánh nó ra, quay lại nhìn ta.

“Vào đây.”

Ta đứng im chỗ, sống chết không vào.

Trường Hành thở dài, lại gần vòng tay qua eo đỡ ta nhẹ giọng dỗ dành: “Đây là ô tô, là một phương tiện đi lại, giống như kiệu đó, nhưng đi không xóc như kiệu đâu, thoải mái lắm. Ngoan, lên nào.”

Ta nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, thấy bản mặt bại hoại của hắn lộ vẻ ân cần, cuối cùng cũng nghe lời hắn chui vào.

Ngồi an ổn trong xe, Trường Hành còn cẩn thận thắt một cái dây buộc ta vào ghế, ta hừ hừ nhìn hắn.

“Sợ lão tử chạy mất sao?”

Trường Hành không đáp, xoa đầu ta cười cười, sau đó hắn lui người lại, ‘rầm’ một tiếng đóng cánh của con quái vật lại khiến ta giật thót. Đây là răn đe ta sao? Đáng hận, đã trói ta còn thị uy với ta, đáng hận! Nhất định một ngày nào đó ta phải cắn đứt cổ hắn mới hả dạ!

Trường Hành đi vòng qua mũi con quái vật, mở cái cánh bên kia của nó ra chui vào. Thấy ta trừng trừng nhìn hắn, hắn chỉ cười.

“Lại nghĩ lung tung.”

Sau đó con quái vật dần chuyển động.

Ta cảm thấy cả người căng thẳng, con quái vật này di chuyển thật lạ, bên ngoài cũng có thật nhiều quái vật, có con đi chậm rì rì mà có con lao vun vút, lại còn đủ loại màu sắc, thực khiến người ta sợ hãi.

Chẳng những thế, trong người ta chợt dấy lên cảm giác kỳ quái. Đầu tiên là váng đầu, sau đó bụng cuộn lên, bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Ta gắng nhịn, mặt mày tái mét đi, chân tay cũng lạnh buốt. Lúc Trường Hành chú ý tới ta, mặt ta đã cắt không còn giọt máu nào rồi.

“Sao vậy? Chỗ nào khó chịu?” Trường Hành lo lắng hỏi.

Ta nhìn hắn, vừa định nói cho hắn biết ta không ổn, ai ngờ vừa hé miệng ra, hai cái chân giò muối vừa ăn trong bệnh viện cứ như tuột van phun hết ra ngoài.

Sau đó ta thấy đầu quay quay, người vô lực.

Sau đó ta thấy vẻ mặt lo lắng của Trường Hành ghé sát lại gần.

Sau đó ta còn nôn thêm mấy lần nữa mới được ra khỏi bụng con quái vật đó, cảm giác hít được không khí trong lành, còn được người ta bế lên.

Sau đó ta lại hôn mê.

Ta biết ta biết, các người lại đang phỉ nhổ ta không đáng làm nam tử hán đại trượng phu, đến đi xe cũng say đến hôn mê bất tỉnh.

Hừ hừ, các người phải nghĩ đến hoàn cảnh sống của ta trước kia chứ!

Hừ hừ, tất cả là tại Trường Hành, là hắn lôi ta vào bụng con quái vật đó!

Hừ hừ, Trường Hành đáng hận, ta lại ghi thêm thù mới với ngươi!

Say xe là trải nghiệm kinh khủng nhất từ khi ta đến thế giới này, đến khi tỉnh lại đầu vẫn còn choáng váng, cả người bải hoải, đến ăn cũng không ăn được.

Trường Hàm bưng bát cháo thịt lên cho ta, ta thều thào nói không ăn, hắn vẫn nhất quyết dựng ta dậy bắt ta ăn bằng được.

Ta oán hận ăn hết bát cháo, uống thuốc hắn đưa, sau đó trèo lên giường ngủ thêm một giấc, hôm sau quả nhiên tỉnh táo có sức lực hơn hẳn.

Lúc này ta mới kịp đánh giá căn phòng mình đang ở. Đồ đạc trong này ta vẫn còn chưa biết toàn bộ, nhưng đại khái cũng nhận biết được vài thứ. Phòng so với phòng bệnh lớn hơn rất nhiều, sơn tường màu vàng nhạt, rèm cùng khăn trải cũng theo tông màu vàng. Cái giường ta đang nằm so với giường trong bệnh viện to gấp ba, gối êm, đệm đàn hồi, đến vỏ gối vỏ chăn cũng đều làm bằng lụa cao cấp. TV so với TV ở bệnh viện bề mặt cũng lớn hơn, độ dày lại mỏng. Còn kia là đèn, kia là điện thoại, kia là ổ điện, kia là bồn cầu,… Nói chung, so với bệnh viện, nơi này điều kiện vật chất hơn rất nhiều!

Ta lò dò xỏ dép vào bước ra khỏi phòng, bên ngoài là một cái hành lang lớn, thảm trải êm ái, bước đi cũng không nghe thấy tiếng động. Ta đi chầm chậm từng bước, đến được chỗ cầu thang, nhìn xuống bên dưới thấy một căn phòng so với phòng ngủ còn xa hoa tráng lệ gấp đôi.

Trên ghế có một người đang ngồi đọc báo, tóc đen chải gọn, đeo kính gọng đen, mặc áo len màu café, cái cổ trắng trắng lộ ra khiến người ta ngứa răng muốn gặm một miếng.

Người này là Trường Hành, là tên thần kinh chân nhân hắt hai bát tiết chó vào mặt ta rồi kéo ta đến thế giới này, cũng là người tống ta vào viện tâm thần hai năm, ba tháng trước mới lôi ta ra chăm sóc chỉ bảo.

Theo lý thuyết thì lúc này ta hẳn phải là đứng ngây ra ngắm vẻ đẹp tinh khôi của mỹ nam buổi sáng sớm sau đó động tâm thích hắn, nhưng thực tế thì ta chỉ nhìn một lúc thôi, tâm cũng không động lắm, căn bản ta nhìn mẫu thân xinh đẹp của ta quen mắt rồi, có câu ‘từng gặp biển xanh sao còn rung động trước sóng nhỏ’, đạo lý này quả nhiên đúng. Mẫu thân xinh đẹp của ta mới là biển, Trường Hành, chỉ là sóng nhỏ thôi!

Ta chậm rì rì bò xuống dưới, chậm rì rì ngồi trước mặt Trường Hành, đợi hắn chậm rì rì đọc xong báo mới ngẩng đầu lên nhìn ta.

“Sao dậy sớm vậy?”

“Hê hê… ngủ không được…”

Ta tự nhiên lại nói lắp.

Được rồi, theo lý thuyết thì đây là phản ứng tất yếu của việc hậu trúng tiếng sét ái tình, lúc này da mặt dày của ta hẳn phải hiện lên chút tia hồng hồng ám muội. Nhưng mà không! Ta chỉ đơn thuần là nói lắp thôi, mặt cũng vì dày quá nên vẫn trơ trơ như cũ. Vì vậy vẫn tiếp tục nói lắp.

“Trường… Trường Hành. Chúng ta nói chuyện… chút được không?”

Trường Hành bỏ báo xuống, gọi người giúp việc pha cho ta cốc sữa, còn mình nhấc tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm vô cùng tao nhã.

“Nói chuyện gì?”

Ngữ khí đều đều, nụ cười cũng nhàn nhạt, cộp mác thương hiệu Trường Hành.

Ta xoắn xoắn vạt áo ngủ, tự nhiên lại có cảm giác mình sao mà giống tân nương mới gả thế này.

“À… Ta muốn hỏi… Sau này chúng ta thế nào…”

“Thế nào là thế nào?” Trường Hành bật cười, vẫn là nụ cười bại hoại cộp mác riêng của hắn, cảm giác bại hoại cũng khác hẳn so với nụ cười bại hoại của phụ thân.

“Thì là… Ta đến thế giới lạ lẫm này cái gì cũng không biết… Ngươi lại giúp ta trị thương, dạy ta những điều mới… Bây giờ còn đưa ta về đây… Ngươi tóm lại là có ý gì?”

Ta nói năng lộn xộn, bản thân cũng tự cảm thấy ý tứ mình nói khó hiểu chết, nhưng cũng không biết diễn tả thế nào. Mà hắn cứ nhìn chằm chằm ta qua mắt kính làm ta không được tự nhiên, đảo mắt như rang lạc tránh hắn.

Trường Hành cúi đầu, đẩy gọng kính. Ta có cảm giác mắt kính của hắn lóe lên ánh sáng, sau này đọc manga mới biết, khi nào đứa cận đẩy gọng kính lóe sáng lên như vậy chính là lúc nó sắp lộ ra nguy hiểm rồi.

Quả nhiên, Trường Hành nói: “Ý cậu là muốn hỏi cuộc sống của cậu sau này sẽ thế nào?”

Ta nghĩ nghĩ chút, gật đầu. Ý của ta hóa ra chỉ cần tóm một câu là nói ra được.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, cậu là em trai tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cậu, cậu không cần làm gì hết, chỉ cần ở nhà chơi thôi.”

Không hiểu sao một câu đơn giản này ta lại nghe thành ‘Cậu là tân nương của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cậu, cậu không cần làm gì hết, chỉ cần ở nhà sinh con thôi’.

Rùng mình một cái, câu này thoang thoảng mùi bại hoại của phụ thân, quả nhiên tấm gương đen tối của phụ mẫu đã ảnh hưởng đến tâm hồn non trẻ của ta. Thật đáng sợ mà!

“Chỉ thế thôi?” Ta hỏi.

“Chỉ thế thôi.” Hắn khẳng định.

Như thế thì buồn chết ta!

Ta khóc thầm trong lòng. Hắn đây là giam cầm ta, trắng trợn giam cầm!

Nhớ lại ta của trước kia đi lại trên giang hồ dấy lên tinh phong vũ bão, thiên hạ không ai không biết đến cái tên Hoàng Điệp (mặc dù bọn họ vẫn lầm ta phụ thân trẻ mãi không già), ta uy vũ một thời như thế, vậy mà giờ chỉ có thể Ở-NHÀ-CHƠI???

Ta không can tâm! Ta không phục!

“Chỉ có thể ở nhà?”

Gật đầu kiên định.

“Không được ra ngoài?”

Gật đầu kiên định.

“Vì sao?”

Ta hỏi câu này, Trường Hành nghiêng đầu như cân nhắc suy nghĩ, khiến ta thật muốn lao vào vặn ngược cái đầu hắn lại, đang lúc nói chuyện tử tế lại dám bày ra mặt đẹp quyến rũ ta, đáng hận!

“Cậu ra ngoài rất nguy hiểm.” Hắn nói.

Ta tức mình: “Cái gì mà nguy hiểm, bổn giáo chủ ta đây một thân võ công cái thế, tài trí hơn ngươi, ai dám đụng vào ta?”

Trường Hành nhìn ta bằng ánh mắt thông cảm: “Không phải nói cậu nguy hiểm, mà là cậu ra ngoài tính mạng người khác nguy hiểm.”

Thấy ta sắp bùng nổ, Trường Hành vội vàng nói tiếp.

“Đây là hiện đại, không phải cổ đại. Ở đây con người đều bình đẳng như nhau, mạng người vô cùng đáng giá, không phải muốn chém muốn giết là có thể tùy tiện làm. Ở đây có pháp luật, cậu làm sai, cậu sẽ bị phạt, cậu giết người, cậu phải đền mạng. Ở đây khoa học kỹ thuật phát triển, dù võ công cậu có giỏi đến đâu, chỉ sợ chưa lại gần người ta đã bị bắn chết rồi. Ở đây có…”

Sau đó lại là liên khúc làm nhảm do ca sĩ Trường Hành thể hiện. Quả nhiên là người lảm nhảm có kinh nghiệm thâm niên, giọng nói cũng đầy từ tính, chẳng mấy chốc đã khiến hai mí mắt của ta dần dần khép lại. Ta còn thầm thấy quái, rõ ràng ta mới ngủ dậy, tinh thần lẫn thân thể đều sảng khoái minh mẫn, hắn mới nói có vài câu cư nhiên đã lại buồn ngủ rồi. Phải chăng đây là tuyệt kỹ của chân nhân?

“Cậu có nghe tôi nói không vậy?”

Đang lúc lơ mơ chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, đột nhiên lại bị Trường Hành gọi tỉnh lại.

Ta ngồi thẳng lại, dụi dụi mắt, làm bộ như không có gì chăm chú nhìn hắn.

“Ta thực sự không thể chịu được ở trong nhà.”

Ta thành thực nói. Bắt ta chỉ ngồi yên một chỗ, ta thực sự không chịu được. Ngày trước ở bệnh viện tâm thần còn có đám đồng bệnh giải sầu, giờ về nhà Trường Hành thực nhàm chán, cả căn nhà rộng lớn như vậy chỉ có vài người, ta không buồn chết mới là lạ.

Trường Hành xấu xa lại đọc suy nghĩ của ta, mỉm cười bại hoại: “Cậu sẽ sớm tìm thấy niềm vui ở đây thôi.”

Quả nhiên, một tháng sau, Trường Hành nhắc đến chuyện ra ngoài, ta một mực nghiêm túc từ chối.

“Ta cảm thấy bản thân thân thủ chưa tốt lắm, vẫn cần ở nhà bế quan tu luyện, ngươi đừng làm phiền.”

Trường Hành nhịn cười, nhìn ‘bí kíp võ công’ trên giường ta, theo thói quen xoa xoa đầu ta rồi rời đi.

Hắn vừa đi, ta lập tức đóng cửa phòng, nhảy tót lên giường tiếp tục cái gọi là ‘luyện công’ của mình.

Sau này mỗi lần nghĩ lại, ta cảm thấy Trường Hành và phụ thân thập phần bại hoại như nhau. Phụ thân lấy bí tịch võ công dụ ta thôi bám lấy mẫu thân, Trường Hành lấy game online dụ ta thôi đòi ra ngoài. Hai kẻ bại hoại như nhau, quả nhiên nguyên do tiến hành, phương thức thực hiện, kết quả thu được cũng như nhau!

Chỉ đáng thương ta, bị hai tên bại hoại ấy cải tạo, trước kia cuồng luyện công, bây giờ nghiện điện tử, đáng hận, cuộc đời ta sao lại thành thế này!!!

Rùa lảm nhảm:

Có ai thấy tim hường ta thả? (Tim hường: Ủa, ta được thả ra rồi ư?)

Gió thổi tim hường ta đến chốn nào? (Gió: Lão tử vô tội!)

Sau đây là phần phỏng vấn nho nhỏ do đài Con Rùa Lười thực hiện.

Rùa: Hề hề, Tiểu Điệp, giờ mới nhận ra cuộc đời mình rất thảm sao?

Tiểu Điệp (phẫn nộ): Ta không can tâm, ta muốn vùng dậy đấu tranh, ta muốn khởi nghĩa!

Rùa: Muốn chống lại Trường Hành?

Tiểu Điệp (vẫn rất phẫn nộ): Phải! Trường Hành tên bại hoại! Dám đầu độc lão tử! Lão tử phải liều chết với hắn!

Rùa: Được, chương sau cho ngươi liều chết với hắn. = v =

(Trường Hành: Ta có dự cảm không được tốt cho lắm.

Rùa: Dự cảm của ngươi đúng lắm! Bệnh cũ của ta tái phát rồi = v =

Trường Hành : … lặng lẽ đi mua tiết chó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.