Vua Hải Quân

Chương 5




Tịch Lục nhìn đồng hồ, lúc này Trần Giới hẳn là đã ngồi lên xe lửa trở về rồi nhỉ, bây giờ cô ngồi cùng những người khác của trường học, có lẽ cô sẽ không nói chuyện, người xung quanh đều đang nói chuyện phiếm, cô sẽ chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài, sau đó vẫn tồn tại không hòa đồng.

Cậu có một chút thương cảm, đưa đến cuối cùng, vẫn không có nói ra một câu trong lòng kia.

Trần Giới, nếu cậu đi, mình sẽ rất khó chịu.

Lời nói khác người như vậy, cho đến cuối cùng cậu vẫn để ở trong miệng, vẫn là không có nói ra.

Cậu nằm ở trên giường nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Trần Giới rốt cuộc là nghĩ cái gì, cậu không nắm bắt được con người của Trần Giới, lại hết lần này đến lần khác vẫn liều lĩnh xông về phía trước, muốn đi vào thế giới của cô.

Sau khi Tịch Lục nổi tiếng, thật ra trong nội tâm vẫn có chút chút nhảy nhót.

Cậu nghĩ bản thân như vậy, có phải sẽ xứng đôi với Trần Giới một chút hay không?

Cách ngày cậu bắt đầu sống lại đã gần một năm rồi nhỉ, cậu bửng tỉnh từ trong ác mộng, Thượng Đế lại ban cho cậu một giấc mộng đẹp, cậu vẫn luôn lo lắng một việc, mình vừa tỉnh dậy, rồi phát hiện hết thảy đều thay đổi, như vậy nếu có một ngày mình vừa tỉnh dậy, tất cả lại trở về nguyên dạng thì làm thế nào?

Tịch Lục vươn tay, nhìn lòng bàn tay mình.

Rộng rãi mà rối ren, bàn tay khớp xương rõ ràng.

Tất cả những thứ này nếu cũng là giấc mơ mà nói, thật không dám tưởng tượng.

Còn may ——

“Tịch Lục, bắt đầu từ lúc vừa mới về, con liền một mình nằm ở trên giường giả bộ thâm trầm làm cái gì? Mau lên, đừng như vậy, không thích hợp với con, đi ra ăn cơm cho mẹ.” Lục Quyên Quyên bưng cái đĩa đi ngang qua cửa, nói với Tịch Lục.

Tịch Lục cười cười, còn may tất cả vẫn tồn tại, cậu lập tức bật từ trên giường dậy, xông ra, nói: “Mẹ, con đến bưng thức ăn xới cơm.”

Ngồi ở trước bàn cơm, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, bãi than đá đã khôi phục bình thường, thậm chí ở dưới sự quản lý của Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên có xu thế càng làm càng lớn, trên bàn cơm thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đấu võ mồm của Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên, đồ ăn Lục Quyên Quyên làm vĩnh viễn đều là thêm nhiều ớt thêm nhiều muối, cũng là bởi vì như vậy, Tịch Lục mới có thể cảm thấy đồ ăn bên ngoài làm như thế nào cũng không làm được đủ vị bằng Lục Quyên Quyên.

Cậu ăn cơm trong bát, đột nhiên bất thình lình chen vào một câu, nói: “Con muốn thi đại học X.”

Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đồng thời ngây ngẩn cả người.

Lục Quyên Quyên nhìn Tịch Lục, tựa hồ muốn từ trong mắt cậu tìm được đến cùng là nói đùa hay là nghiêm túc, sau đó bà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khó có được của Tịch Lục.

Lục Quyên Quyên nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Đại học X được đó, trường học tốt nổi tiếng rồi, Lộc Lộc con cần phải giành lấy vinh quang nhé, tuy rằng mục tiêu rất rộng lớn, nhưng mẹ vĩnh viễn là ủng hộ con đó.”

Cưng chiều Tịch Lục vô điều kiện, đây chính là Lục Quyên Quyên.

Tịch Lục cảm động đến sắp nước mắt nước mũi ào ào rồi, còn may cuối cùng nhịn được, đàn ông con trai, có nước mắt nhưng không dễ rơi.

“Đại học X à…” Tịch Nam Phương bới một miếng cơm, đưa vào trong miệng, sau đó dứt khoát nói với Tịch Lục: “Mày hơi ảo, aiz.”

Lục Quyên Quyên vươn tay, véo eo Tịch Nam Phương, nói: “Cũng không biết nói vài lời hay, khó được Lộc Lộc có mục tiêu phấn đấu, anh là bố, phải cổ vũ một chút chứ.”

Tịch Nam Phương bị đau để bát xuống, cầu xin tha thứ: “Anh đây không phải là nói thật sao? Được rồi, được rồi, con trai nhà chúng ta làm sao có khả năng sẽ không thi nổi đại học X.”

Lục Quyên Quyên lúc này mới hài lòng buông tay ra, nói với Tịch Nam Phương: “Sớm nói như vậy, không phải không có chuyện này rồi sao?”

Tịch Nam Phương lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục bới cơm ăn.

Lục Quyên Quyên gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Tịch Lục, tiếp tục nói: “Lộc Lộc, cố gắng học thật tốt, mẹ luôn luôn là hậu thuẫn của con đó.”

Tịch Lục gật gật đầu, nhanh chóng ăn xong cơm trong bát, sau đó hướng về phía Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương, đỏ mặt trầm giọng nói một câu: “Con yêu bố mẹ.” Sau đó nhanh như chớp chạy luôn vào phòng, đóng cửa lại, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tịch Nam Phương quay đầu nhìn về phía Lục Quyên Quyên, đã nhìn thấy bà vươn tay ra sờ sờ nước mắt bên khóe mắt.

Ông vươn tay, vỗ vỗ bả vai Lục Quyên Quyên, không nói gì thêm.



Trước khi Trần Giới đi, Tịch Lục hỏi cô: “Trần Giới, cậu đã nghĩ tới muốn đi đại học gì chưa?”

Trần Giới rất nhanh đã trả lời cậu: “Đại học X.”

Mà Trần Giới cũng đã hỏi vấn đề giống như vậy.

Tịch Lục cũng không trả lời được, cậu vẫn được chăng hay chớ, mặc dù có cố gắng phấn đấu, nhưng vẫn không có mục tiêu rõ ràng, cậu chỉ nghĩ tới học tập thật tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi học xong mình muốn làm những gì.

Khi cậu gọi điện thoại hỏi Trứng Lùn, Trứng Lùn nói cậu ta muốn học đại học ở thành phố mình, tuy rằng không tính là tốt lắm, nhưng đối với cậu ta mà nói đã rất tốt rồi.

Trần Giới, Trứng Lùn và mình không giống nhau, bọn họ đều đã có suy nghĩ thật kỹ về tương lai của mình.

Như vậy cô ấy có từng suy nghĩ hay không, trong tương lai của cô ấy là có sự tồn tại của mình hay không?

Cuối cùng Tịch Lục cũng không có nói cho Trần Giới, đáp án của mình.

Im lặng kỳ dị.

Cho đến trước khi Trần Giới lên xe, Tịch Lục cũng không nói gì thêm, cậu vươn tay lắc lắc tay với Trần Giới, tạm biệt.

Trần Giới nhìn cậu, sau đó đột nhiên nói với cậu đang ở bên ngoài xe một câu: “Tịch Lục cậu có muốn cũng tới đại học X hay không?”

Tịch Lục ngẩn người, sau đó nhìn Trần Giới, ngẩng phắt đầu lên.



Cậu không có mục tiêu, không có ý tưởng, cho đến bây giờ đại khái tất cả cố gắng làm được, bây giờ xem ra, cũng là giống như con ruồi không đầu, đi theo sau Trần Giới theo thói quen.

Ý nghĩ đi đại học X của cậu cũng là bởi vì Trần Giới, cũng bởi vì Trần Giới, bây giờ cậu cũng nên nghiêm túc suy xét tương lai của mình một chút.



Ngày đầu tiên của lớp mười hai, Tịch Lục đi vào phòng học, yên lặng ngồi ở phía sau, cầm sách lên xem.

Chân Tần vừa đến, vẫn là rất làm cho người thích như cũ.

“Hey, Chân Tần, mấy tháng không thấy lại đẹp trai rồi!”

“Chân Tần, bài tập nghỉ hè ông đã làm xong chưa? Làm xong rồi, cho tôi mượn một lát.”

“Tôi nói Chân Tần ông làm sao một học kỳ mới ông vẫn là kiểu dáng này, tới chút niềm vui bất ngờ không được sao?”

Chân Tần giương lên nụ cười, sau đó ứng phó từng từng từng người, sau khi xong, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Lục, mắt sáng lên, chỉ vào Tịch Lục hô lớn: “Tịch Lục, vừa sáng sớm đã giả bộ cái gì! Ông vậy mà đang đọc sách, còn có… Nói cho tôi biết, kính mắt trên mặt ông là thế nào thế?”

Tịch Lục vươn tay đẩy đẩy kính mắt của mình, nhìn Chân Tần một cái lạnh nhạt, nói: “Tôi đang nghiêm túc học tập.”

Chân Tần đi tới, nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Lục hồi lâu, sau đó giật lấy kính mắt của Tịch Lục, đặt ở trước mắt nhìn thử, nói: “Tịch Lục, đây là kính không độ mà.”

Tịch Lục giật lại, lại đeo lên, trả lời: “Chính là kính không độ.”

Chân Tần tiến tới bên tai Tịch Lục, nói: “Ông sẽ không phải là cảm thấy, sau khi đeo lên mắt thoạt nhìn sẽ có vẻ học giỏi một chút, cho nên mới làm như vậy chứ.”

Tịch Lục: “…” Vì sao bị cậu ta đoán trúng rồi.

Tịch Lục cảm thấy một người học mới, nếu muốn nghiêm túc học tập, thì phải có chút thay đổi, nghĩ tới nghĩ lui, bèn đi mua kính không độ đeo lên.

… Được rồi, cậu thừa nhận rất vô vị rất nhức bi.

Chân Tần tiếp tục nói: “Từ trước đến giờ, tôi không đeo kính, nhưng lần nào tôi cũng là đứng đầu lớp mà.”

Tịch Lục: “… Cút ngay, học bá.”

Nhất định muốn hung hăng đâm một dao lên tâm hồn non nớt của cậu.

Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, sau đó nói: “Như vậy một học kỳ mới, chúng ta sẽ học tập chăm chỉ nhé, vì tương lai xán lạn, cố gắng!”

Tịch Lục yên lặng nhìn Chân Tần một cái, lạnh nhạt cầm sách lên.

Hàng trước, mấy nữ sinh tựa hồ cũng chú ý đến sự khác biệt của Tịch Lục, đang thảo luận, chỉ là các cô không biết, thanh âm đã sớm truyền tới đây rồi.

“Aiz, các bà không cảm thấy sau khi Tịch Lục đeo kính càng ưa nhìn sao? Có một loại mỹ cảm cấm " dục đấy.”

“Ha ha ha, Tịch Lục vốn là cao quý lạnh lùng, bây giờ lại đeo kính mắt, thoạt nhìn cảm giác càng thêm không dễ tiếp xúc.”

“Thôi, dù sao không phải một loại người với chúng ta là được rồi.”

Tịch Lục run run, ngẩng đầu nhìn đám nữ sinh kia một cái, chẳng qua là cậu đeo kính mắt mà thôi, lại thăng cấp làm ‘không phải một loại người’, đây cũng quá khoa trương rồi đi.

Chân Tần sáng tỏ gật gật đầu, nhún vai, vỗ vỗ Tịch Lục, giơ ngón tay cái lên nói: “Cao quý lạnh lùng chỉ là bề ngoài của ông, tôi hiểu nội tâm ‘thánh hề’ của ông.”

Tịch Lục: “…”

Tác giả có lời muốn nói: viết văn =-= cũng là cần ra sức hô hấp, nga NO, vừa nghĩ đến =-= bây giờ tôi cũng không viết được cảnh tình cảm, tôi cũng muốn đi chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.